Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2441: Đêm đã khuya, thời gian đã muộn (1)

Khương Vọng trên đường trở về Tề quốc có Trọng Huyền Tuân cùng đi, vậy thì không thể nào điệu thấp được nữa.
Hắn có thể ăn gió nằm sương, bất kể đêm ngày, nhưng Trọng Huyền Tuân lại không chịu nghỉ chân ở nơi có hoàn cảnh kém một chút.
Một đường phô trương, đến Đông Vực càng là ngang nhiên bay lượn không chút cố kỵ.
Hai vị quân công hầu bá chủ quốc trẻ tuổi nhất đương thời cùng nhau đồng hành, cho dù không có minh ước, chưa định ước hẹn, cũng không có mấy kẻ không biết điều dám cản đường !
Ngoại trừ Vương Di Ngô trước Lâm Truy thành.
Gã lãnh khốc đứng ở ngoài cửa thành, thân hình gầy gò cao lớn như một cây cột cờ, quân phục như cờ xí bay phấp phới.
Trọng Huyền Tuân vừa nhìn thấy gã liền cười:
“Vương tướng quân gác cổng cho ai vậy?”
Vương Di Ngô có thể xem là một nhân vật xuất thân từ tầng lớp binh sĩ thấp nhất, từng đánh khắp Cửu Tốt, vô địch đồng cảnh, Thông Thiên cảnh đệ nhất cổ kim. Trước mặt những thiên tài tuyệt thế như Khương Vọng, Trọng Huyền Tuân, tu vi Ngoại Lâu cảnh hiện tại của gã quả thực là có chút tụt hậu.
Nhưng điều này không làm tổn hại đến sự kiêu ngạo của gã.
Đứng ở phía trước minh ngọc, cũng tự biết mình không phải ngoan thạch, ẩn sâu vẻ đẹp vào bên trong.
Đối mặt với núi cao cảnh đẹp, vẫn bình tĩnh không vội không chậm, rõ ràng phong cảnh của mình ở khi nào.
Cuộc đời gã giống như bước chân của gã, mỗi bước đều được đo bằng thước, mỗi bước đều chính xác rõ ràng.
“Ta canh giữ quốc đô cho Thiên tử!”
Vương Di Ngô ngẩng cao đầu nói, sau đó hơi nghiêng người, giảm bớt vẻ nghiêm túc, đưa tay ra hiệu:
“Cũng thỉnh thoảng ngắm một chút kỳ tửu cho Quan Quân hầu.”
Trọng Huyền Tuân nhanh chân sải bước đi về phía cổng thành, tư thái rất ung dung:
“Hôm nay uống rượu gì?”
Vương Di Ngô gật đầu với Khương Vọng một cái, coi như đã chào hỏi, miệng đáp:
“Rượu mà ngươi thích uống nhất.”
Rượu nổi tiếng nhất cũng đắt nhất của Tề quốc đương nhiên là “Lộc Minh” trong hệ liệt “Tầm Lâm” do Lộc Sương quận sản xuất, ở Lâm Truy rất được ưa chuộng. Người thời đó còn ghi lại rằng:
“Rượu ngon trong kinh đều lấy Lộc Minh ủ lâu làm bộ mặt.”
Nhưng Trọng Huyền Tuân chỉ thích “Thiên Thu”. Loại rượu này là danh tửu của Xương quốc, nghe nói cách ủ rượu được kế thừa từ Cựu Dương, mùi rượu mãnh liệt nhất, được gọi là “Một giấc say Thiên Thu đã qua”.
Ngoại trừ hoàng thất Xương quốc tự uống cùng với tiến cống Thiên tử Tề quốc, loại rượu này hầu như không lưu thông bên ngoài. Là loại rượu ngon cho dù lấy Đạo Nguyên thạch ra cũng không mua được, Vương Di Ngô có thể tìm kiếm ra, tự nhiên là đã tốn không ít tâm tư.
Đối với lời chào hỏi của Vương Di Ngô, Khương Vọng cũng chỉ khẽ gật đầu.
Trọng Huyền Tuân vẫy tay cười nói:
“Võ An hầu cùng đến, chúng ta cùng về cũng cùng uống!”
Không đợi Khương Vọng tự mình cự tuyệt, liền có một giọng nói vang lên:
“Cơ hội đón gió tẩy trần cho Võ An hầu này, vẫn là nhường cho bổn cung đi!”
Một chiếc xe ngựa sang trọng dừng ở ven đường, sau khi rèm xe được vén lên là khuôn mặt âm nhu thanh tú của Dưỡng Tâm cung chủ, gã ở trong xe cười nói:
“Quan Quân hầu và Vương tướng quân cứ đi tụ tập trước, bổn cung bày tiệc chiêu đãi khách đã lâu, không thể bày biện vô ích được!”
Trọng Huyền Tuân nhìn Khương Vọng một cái, thấy người sau có chút do dự, liền cười phất tay, sánh vai cùng Vương Di Ngô tiêu sái rời đi.
Đi một chuyến Yêu giới, chín lần liên tục chói sáng, đưa Khương Vọng trở về Lâm Truy, y đã hoàn thành nhiệm vụ ngoài định mức. Muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, muốn nhàn rỗi đọc sách thì đọc sách, y quen đại đạo thẳng tiến, trảm ngông cuồng không mê hoặc, ngược lại không giống người có khổ đại cừu thâm như Khương Vọng.
Công tử phong lưu của danh môn thế gia, vị tướng quân lạnh lùng xuất thân quân ngũ vốn có khí chất khác biệt, đi cùng nhau lại hòa hợp một cách ngoài ý muốn.
Khương Vô Tà cười tủm tỉm nhìn Khương Vọng:
“Cô lấy mỹ nhân làm gối, dùng Nguyên thạch trải đất cũng không mời được Võ An hầu, chỉ đành tự mình đến chặn đường rồi!”
Khương Vọng chắp tay, tạ lỗi:
“Không phải là không uống được rượu của điện hạ. Chỉ là Khương mỗ không thích phong nguyệt, khó lòng nhận thịnh tình.”
“Cũng không phải! Thiếu nữ mến mộ anh hùng, anh hùng ưa thích mỹ nhân, đây là dục vọng của con người. Tâm sự thế gian sao có thể không liên quan đến phong nguyệt?”
Khương Vô Tà quả thực có một đôi mắt đa tình, khi gã nghiêm túc nhìn ngươi mà nói, ngươi dường như có thể cảm nhận được cố sự trong đó, rất dễ bị lây nhiễm tâm trạng của đối phương.
Tại sao lại có nhiều nữ tử ưu tú như vậy mê muội gã, ngoài thân phận là Thái tử Đại Tề, khuôn mặt tuấn mỹ vô song, đôi mắt này cũng phải gánh trách nhiệm rất lớn.
Giọng nói của gã cũng rất có mị lực, ôn nhu mà không mất đi quý khí, đầy ý vị thâm trường nói:
“Hoặc là Võ An hầu vẫn chưa được kiến thức phong nguyệt chân chính, hoặc là phong nguyệt của Võ An hầu đã ở trong lòng.”
“Không dám bàn luận phong nguyệt trước mặt điện hạ.”
Khương Vọng cười xua tay:
“Chúng ta lấy tu hành làm trọng, tuy chưa được kiến thức, cũng không muốn kiến thức nữa.”
“Không sao.”
Khương Vô Tà cười nói:
“Chúng ta chỉ đơn thuần uống rượu nói chuyện phiếm, tán gẫu nhân sinh!”
“Hôm nay thật sự không tiện.”
Khương Vọng vẫn từ chối:
“Tại hạ đang muốn vào cung diện thánh, không dám trì hoãn trên đường.”
Khương Vô Tà vẫn vén rèm xe:
“Vậy ta tiễn ngươi một đoạn.”
Đối phương đã nói đến mức này, nếu Khương Vọng còn từ chối nữa, vậy thì hoàn toàn là không nể mặt Khương Vô Tà, quan hệ sẽ tiến tới mức thù địch.
Cho nên hắn vén vạt áo, cúi người chui vào xe ngựa.
Bên trong xe ngựa vẫn hương diễm giống như trước kia.
Giường nệm ấm áp, chén ngọc bình vàng.
Có hai mỹ nhân, một diễm lệ, một thanh thuần ở hai bên hầu hạ.
Bàn tay như ngọc trắng bóc vải thiều, môi hồng dâng rượu, xa hoa hơn cả những đồ trang sức quý giá trong xe.
Khương Vọng ngồi xuống đối diện Khương Vô Tà.
Khương Vô Tà thì cười nói lời ngon ngọt với hai vị mỹ nhân, khuyên bọn họ đi sang một chiếc xe ngựa khác nghỉ ngơi trước.
Đợi hai người bọn họ nũng nịu xuống xe, gã cũng không chỉnh trang y phục, chỉ rót rượu cho Khương Vọng, mang theo chút men say hỏi:
“Theo Võ An hầu thấy hai vị mỹ nhân này như thế nào?”
Khương Vọng khách quan nói:
“Tu vi tạm được, cảnh giác chiến đấu không đủ.”
Khương Vô Tà nhịn không được bật cười, một lúc sau mới nói:
“Tiểu Tư lần trước gặp ngươi ở học cung, trở về liền thường nhắc ngươi khi nói chuyện với ta.”
Xe ngựa thẳng tiến vào hoàng cung, trên đường hoàn toàn không cảm thấy xóc nảy.
“Tiểu Tư?”
“Ồ, đại danh của nàng là Tần Liễm.”
“Hóa ra là Tần giáo tập.”
Khương Vọng vẫn có ấn tượng với vị giáo tập học cung giảng dạy Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ Tập này, “Không biết nàng ấy nói thế nào?”
Khương Vô Tà cười nói:
“Nói Khương Thanh Dương ngươi thông minh hiếu học, không giống như một số người nói là võ phu thô lỗ, càng là văn võ song toàn.”
Khương Vọng rất thích nghe lời nói này, đương nhiên cũng phải khiêm tốn một chút, hắn vội xua tay nói:
“Tần giáo tập quá khen.”
“Ai!”
Khương Vô Tà đột nhiên thở dài một hơi:
“Năm đó ngươi đến Ôn Ngọc Thủy Tạ, mà ta lại quá coi trọng tương lai của ngươi, đòi hỏi quá nhiều, khiến ngươi chuyển đến Hoa Anh cung ... Sau này nghĩ lại, thật sự khiến ta hối hận đến xanh ruột a!”
Năm đó ra biển cứu Trúc Bích Quỳnh, quả thực là cầu ông nội cáo bà nội, gặp phải muôn vàn khó khăn. Nhưng sau khi vật đổi sao rời, quay đầu nhìn lại, đã không cảm thấy gian khó nữa. Sự lo lắng, căng thẳng, dày vò, không chỗ cầu cứu, suy nghĩ nát óc ngay lúc đó, sau nhiều năm cũng chỉ là một đoạn ký ức khắc sâu, như một bức tranh treo ở đó mà thôi. Sống động như thật, có thể làm trò cười.
Khương Vọng ngữ khí nhẹ nhàng cười cười:
“Ta còn nhớ lúc đó ta nói ‘nhân duyên đã tận’, cũng không oán trách điện hạ. Nói đến hiện tại ta cũng có thương hội, chuyện làm ăn đương nhiên phải đôi bên ngươi tình ta nguyện, lợi ích tương đương. Lúc đó tiềm lực mà ta thể hiện ra không đủ, nếu đổi lại ta là điện hạ, chắc chắn sẽ không đồng ý, ta cũng sẽ đòi hỏi nhiều hơn. Chuyện này thật sự không có gì đáng trách.”
“Sự thật chứng minh ta đã sai, vẫn là ánh mắt tam tỷ càng thêm sắc bén.”
Khương Vô Tà thở dài:
“Cô không bằng tỷ ấy!”
“Hoa Anh cung chủ ...”
Khương Vọng dừng một chút, mới tiếp tục nói:
“Nàng ấy không phải giao dịch.”
Khương Vô Tà đẩy chén rượu, ra hiệu Khương Vọng chạm cốc, sau khi uống cạn chén rượu này, mới nói:
“Ngươi lần này xuất chinh Mê giới, cô có nghe nói chuyện của Kỳ soái và ngươi ... Ngươi chắc cũng biết, Kỳ soái từ trước đến nay luôn ủng hộ tam tỷ ta đúng không? Ngươi đương nhiên biết, nếu không ngươi sẽ không tin tưởng tỷ ấy một cách tuyệt đối, sẽ không đến mức không có chút chuẩn bị nào bước vào Sa Bà Long Vực.”
Khương Vọng im lặng một lúc, nói:
“Kỳ soái là Kỳ soái, Hoa Anh cung chủ là Hoa Anh cung chủ. Nếu Kỳ Tiếu làm việc gì cũng quán triệt ý chí của Hoa Anh cung chủ, thì nàng ấy không phải là Kỳ Tiếu.”
“Đương nhiên. Từ xưa đến nay chưa từng có người nào có thể hạn chế Kỳ Tiếu, Kỳ Tiếu chỉ trung thành với chính mình.”
Khương Vô Tà không phủ nhận ý chí tự do của Kỳ Tiếu, nhưng lại đột ngột chuyển chủ đề:
“Kỳ thực ngươi cũng không cần vội vàng trở về, có thể ra ngoài giải sầu thêm một đoạn thời gian. Trong triều tuy có chút dị nghị, nhưng cũng đã bị ta ép xuống từ lâu rồi. Trong trận chiến Mê giới lần này, ngươi hẳn là có công không có tội.”
Khương Vọng lặng lẽ nhìn gã.
Ánh mắt gã mang theo buồn vô cớ, nhưng giọng nói lại rất có lực:
“Sau khi Thập Nhất mất đi, đa số lực lượng trong quân ủng hộ hắn đều thuộc về tam tỷ. Lực lượng văn thần ủng hộ hắn thì đa số đều vào tay ta. Cộng thêm lực lượng tông thất vẫn luôn ủng hộ ta từ trước đến nay, hiện tại ở Lâm Truy, ta mở miệng còn coi như có tác dụng. Một chút dị nghị mà thôi, căn bản là có thể dẹp yên trong nháy mắt, sao có thể làm tổn hại đến thiên kiêu như ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận