Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1089: Đoạn Ly

Đại Sơn quận, Cửu Giang thành.
Cửu Giang thành đã từng một lần được xưng là quận lớn thứ tư Trang quốc, nhưng từ khi quận thứ tư Vĩnh Xương chính thức xuất hiện... thành Cửu Giang, chỉ là thành Cửu Giang mà thôi.
Cửu Giang thành là nơi Quận trưởng Đại Sơn quận ở.
Nói như vậy, nguyên nhân đơn giản là vì Thống soái Cửu Giang Huyền Giáp Đoạn Ly từng ôm hy vọng đột phá Thần Lâm, đã bị phế trong trận chiến Trang - Ung.
Tuy triều đình Trang quốc ân vinh cực điểm, ban thưởng liên miên không dứt, thậm chí còn không cho từ chức, cưỡng ép y phải ngồi vào vị trí Thống soái Cửu Giang Huyền Giáp.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, đây chỉ là vinh quang sau cùng.
Mặc dù ánh chiều tà thực mỹ lệ, nhưng sẽ tiêu tan rất nhanh.
Hiện giờ Đoạn Ly đã không còn khả năng phụ trách sự vụ cụ thể của Cửu Giang Huyền Giáp.
Sở dĩ còn duy trì trạng thái này, một là vì Đoạn Ly trung dũng vì nước, bị phế đi cũng là vì quốc gia, dễ dàng đuổi y đi sẽ khiến người ta lạnh lòng. Hai là, sau trận chiến Trang Ung, từ trên xuống dưới Trang quốc quả thực không tìm ra được người nào có thể thay thế Đoạn Ly.
Trang quốc cắn được một miếng thịt từ trên người Ung quốc, cũng cần thời gian để tiêu hóa. Cường giả mới trong nước cũng cần thời gian để trưởng thành, mà cường giả mới từ bên ngoài tới cũng cần thời gian để xác định lòng trung thành mới có thể đại dụng.
Cho nên, chuyện này cứ thế kéo dài ...
Trên thực tế, Cửu Giang Huyền Giáp hiện tại, do Đỗ Dã Hổ, một trong năm vị Thiên tướng quản lý mọi sự.
Mà Quận trưởng Đại Sơn quận thỉnh thoảng cũng tới Cửu Giang thành "thị phát" một phen, ý đồ muốn nắm đội cường quân này đã rõ mồn một, đến người qua đường cũng biết.
Tóm lại, Đỗ Dã Hổ giành được Tỏa Long Quan trước tiên, hiện giờ trong Cửu Giang Huyền Giáp, hoàn toàn có uy vọng gần với Đoạn Ly.
Con đường tu hành theo binh gia cổ xưa, ngàn người sống không được một, ngay cả có sống được thì phần lớn cũng bị phế bỏ, mất đi tất cả tương lai.
Vì thế, dần dà không còn ai đi theo phương pháp này.
Nhưng ở thời đại Mạch Đan Hoàn còn chưa xuất hiện, vô số người có tư chất phổ thông không có khai mạch thiên sinh cũng chỉ có liều chết mà đi xung kích đạo mạch...
Chỉ có tu sĩ siêu phàm trưởng thành, từng dùng mạng sống trùng kích ra mới có thể chèo chống sức mạnh của cổ nhân.
Mà thời này, có nhiều sự lựa chọn hơn, muốn đi con đường khí huyết xung mạch này, quả thực cần dũng khí lớn hơn nữa.
Đỗ Dã Hổ đi được tới bước này, thành công được, đương nhiên càng khiến người ta khâm phục.
Binh gia nặng sát phạt.
Trải qua một trận quốc chiến cực kỳ kịch liệt, lại chém giết ở nơi chiến tranh diễn ra kịch liệt nhất.
Đổ Dã Hổ đã thành công dọn sạch sương mù mờ mịt, gõ mở Nội phủ.
Xét về thực lực, hiện tại ở Cửu Giang Huyền Giáp gã có một không hai, Đoạn Ly đã bị phế, mấy vị Thiên tướng còn lại cũng chỉ ở Nội phủ cảnh mà thôi.
Nhưng xét về thực lực Nội Phủ cảnh, muốn lãnh đạo đội cường quân như Cửu Giang Huyền Giáp thì chắc chắn là không đủ. Cho nên, dù có Đoạn Ly ủng hộ, các Thiên tướng khác cũng không phục.
Tóm lại, hiện giờ tình hình đại khái của Cửu Giang Huyền Giáp là như thế.
Khi càn quét hung thú, Nội Phủ cảnh thỉnh thoảng đồng thời xuất động, nhưng trên thực tế đã phân liệt làm năm bộ, ai nấy tự lo thân mình, chỉ có khi nào cấp trên xác định được Thống soái mới thực sự hợp lại.
Những chuyện này, Đỗ Dã Hổ không quản được, cũng chẳng buồn quản.
Gã chỉ muốn uống rượu, đánh nhau, hoàn toàn không để ý đến chuyện khác.
Hiện tại, còn có thêm một việc nữa, là thăm hỏi Đoạn Ly, uống rượu với y.
Mặc dù y sư đã nói, với tình trạng hiện tại Đoạn Ly không được say rượu, ngay cả khi Quốc tướng đến thăm cũng nghiêm lệnh không cho Đoạn Ly uống, nhưng quản con mẹ nó ấy!
Theo như lời Đoạn Ly thì, lão tử phế thì cũng phế rồi, trên đời này chẳng còn chuyện gì vui nữa, còn không cho lão tử uống rượu nữa thì sống làm cái chim gì! Chết sớm đầu thai sớm cho xong!
Mà Đỗ Dã Hổ xưa nay chẳng khuyên can gì, chỉ uống cùng thôi.
"Đồ chó!"
Trên bàn rượu, Đoạn Ly giơ tay vỗ loạn lên trên đầu Đỗ Dã Hổ: "Lão tử bảo ngươi uống rượu với lão tử, chứ không phải bảo ngươi vào uống hết rượu của lão tử! Hai cân rượu, ngươi uống vèo hết một nửa, lão tử uống cái chim à?"
Mặc dù không có tu vi nhưng lực đánh người vẫn còn lớn lắm.
Đỗ Dã Hổ nhìn y, không đau không ngứa xoa xoa tóc.
Ừng ực ừng ực, lại uống hết một bát.
Tên vương bát đản họ Đoàn này, trước kia vẫn luôn dặn đi đặn lại bắt gã phải chú ý phong độ, chú ý tới ngoại hình, làm một nho tướng gì đó, suốt ngày nói cái gì mà "phong độ của danh tướng". Hiện giờ, phế đi rồi lại hay, lộ ra nguyên hình, suốt ngày chửi mẹ chửi cha.
Thật thú vị!
Đỗ lão gia gã lòng dạ rộng rãi, lười so đo, mà rượu này quả thực rất ngon, thôi kệ đi.
Đoạn Ly thấy gã chẳng phản ứng gì, trong lòng nổi điên, hùng hùng hổ hổ nói: "Chút trợ cấp ấy của lão tử, sớm tối cũng sẽ bị ngươi chà đạp cướp hết."
"Nói bậy gì đó!" Nghe lời này, Đỗ Dã Hổ mới phản ứng lại:
"Ngươi đã chết quái đâu, cái gì mà trợ cấp hay không trợ cấp?
Gọi là ban thưởng!"
"Thưởng con mẹ nó ấy! Lão tử lấy mạng đổi!" Đoạn Ly đột nhiên nổi điên.
Mặt y đỏ lên, đôi tròng mắt cũng đỏ kè: "Con mẹ nó chứ, chỉ đổi được một chút như thế."
Y nổi điên một cách khó hiểu, nhưng cũng không bất ngờ.
Y thực sự có hy vọng đánh vỡ thọ hạn của phàm nhân, có cơ hội Thần Lâm.
Y quả thực đã tận trung vì nước, nguyện ý ném đầu lâu, vẩy máu nóng.
Nhưng không nên ... bị lừa ...
"Được rồi, được rồi." Đỗ Dã Hổ vỗ vỗ sau lưng y như dỗ trẻ con, tùy tiện xoa xoa hai cái rồi nói: "Rượu thịt trôi xuống bụng, phiền não cũng đi theo. Nào, uống rượu, uống rượu!"
"Con mẹ nó ngươi còn hát nữa! Đồ giá áo túi cơm!" Đoạn Ly hung tợn mắng Đỗ Dã Hổ, tay nhấc bát, rót rượu vào bụng.
Lại tiếp tục mắng: "Cửu Giang Huyền Giáp của lão tử sẽ bị đám con rùa các ngươi làm hỏng mất!"
Đỗ Dã Hổ lau nước bọt trên mặt, lại rót cho y một chén rượu, tiếp tục qua loa nói: "Đúng đúng đúng, quả là đáng hận".
Gã nhấc bát rượu của mình lên: "Tới, lão Đoạn, chúng ta lại cạn một bát."
Đoạn Ly mặt mũi đỏ bừng hung hăng nhìn gã, có vẻ rất muốn đánh cho một trận.
Thấy Đỗ Dã Hổ đã phối hợp uống xong bát thứ ba, y mới mắng: "Thật không biết ban đầu lão tử mắt mù hay sao mà định giao Cửu Giang Huyền Giáp cho ngươi!"
Thậm chí, giọng nói của y còn hơi nghẹn lại: "Trước kia, gọi lão tử là Đoàn gia, bây giờ gọi lão tử là lão Đoàn!"
Đỗ Dã Hổ quả thực bất đắc dĩ: "Hôm trước lúc uống rượu ngài đã nói với ta rằng sau này chúng ta là huynh đệ, bảo ta gọi ngài là Đoàn ca ca. Ta nói không nên, ngài lại nói thế gọi là lão Đoàn, đã quên rồi sao?"
Đoạn Ly vung tay phủi đất đứng dậy, vung rượu mắng: "Lời nói trên bàn rượu làm sao tính được?"
"Được rồi, được rồi, không tính. Nha, Đoàn gia, lão Hổ sai rồi!"
Đỗ Dã Hổ nhanh chóng kéo y về chỗ ngồi: "Ta chịu tội với ngài. Tới, ta uống trước."
Gã hơi ngửa đầu, dứt khoát trút xuống một bát.
Ùng ục ùng ục, uống xong, gã lau miệng nói: "Ta uống ba chén, coi như tỏ lòng hối lỗi!"
Sau đó, lại bắt đầu rót rượu.
"Dừng tay cho lão tử!" Đoạn Ly vỗ bàn một cái, đập hết rượu và đồ ăn trên bàn: "Có phải ngươi cảm thấy lão tử uống quá nhiều, muốn nhân cơ hội này móc hết gia sản của lão tử không? Mẹ nó chứ, ngươi thèm rượu đến điên rồi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận