Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 128: Thâm viện mèo cam mập nhỏ

Khương Vọng di chuyển bước chân, hết sức đè xuống cảm xúc không yên, đương nhiên hắn tin, mà cũng chỉ có thể tin tưởng Đổng A.
Thông Thiên Cung xao động, hắn vẫn cố gắng giữ vững bình tĩnh.
Đi tới khu nhà ở của nội môn, gặp Lăng Hà, không ngừng dặn dò Lăng Hà phải cẩn thận, nhưng không biết phải nhắc hắn cụ thể là phải cẩn thận cái gì.
Lăng Hà nhìn ra hắn không ổn, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ chắc do không ngừng xảy ra việc đệ tử Đạo Viện bị ngộ hại, nên làm hắn bất an.
Bèn khuyên Khương Vọng đừng suy nghĩ nhiều, bày tỏ thời gian tới đừng nhận nhiệm vụ nữa, bảo hắn trở về nghỉ ngơi cho khỏe mấy ngày, chuẩn bị đón năm mới.
Cuối cùng, hắn vỗ vai Khương Vọng, cười: "Lão Hổ sắp về rồi, chúng ta lại sắp uống rượu với nhau! Cùng ăn tết!"
Lời này thực làm Khương Vọng cười.
Không có gì tốt đẹp hơn là được đoàn tụ.
"Ai! Uống rượu với nhau."
Khương Vọng rời khu nhà trọ, định về nhà.
Hôm nay hắn không đi bằng cửa sau, mà là đi cửa trước, bởi vì muốn lượn quanh một vòng, qua nhà Triệu Nhữ Thành nhà, nói chuyện với hắn đôi câu.
Hắn chỉ vì lòng cảm thấy không yên, muốn trò chuyện với họ thôi.
Chứ thực lòng chẳng có cái gì cụ thể để nói. Vẫn chỉ là mấy câu chú ý an toàn, cẩn thận nguy hiểm gì đó. Nhưng hắn thậm chí còn không biết nguy hiểm là từ đâu tới, nên đương nhiên cũng chẳng biết phải cẩn thận thế nào.
Sắp hết năm, phần lớn đệ tử Đạo Viện vẫn đang khổ tu, hoặc là nhận nhiệm vụ đi rèn luyện, người đi lại trong Đạo Viện không nhiều.
Thỉnh thoảng mới gặp mấy người, ai cũng khí chất dồi dào, tinh thần phấn chấn.
Giống như Phong Lâm thành Đạo Viện đang mạnh mẽ hiện giờ, tương lai đầy sáng ngời vô hạn.
Nếu nói Đổng A đã xây dựng cho Phong Lâm thành Đạo Viện một nền móng vô cùng kiên cố, thì Chúc Duy Ngã chính là một lá cờ xí tung bay của Đạo Viện Phong Lâm thành.
Có không ít hạt giống tu hành ưu tú biểu đạt ý nguyện, muốn tới nơi này tu hành.
Vào thời điểm này, Phong Lâm thành Đạo Viện quả thực là bất khả hạn lượng.
Nhìn mọi người mặt mày vui vẻ, cảm thụ tinh khí thần dồi dào của họ, Khương Vọng chợt cảm thấy mình thực hoang đường.
Mình là đang sợ hãi cái gì?
Hắn tự hỏi mình.
Nhưng hắn không có câu trả lời, chỉ có cây nến đen kia cứ không ngừng nhảy lên nhảy xuống, với tốc độ điên cuồng.
Triền tinh linh xà thì giữ nguyên tư thế co thành một cục.
Khương Vọng bèn ngồi xuống thềm đá trước tượng Đạo Tôn, cố kiềm chế sợ hãi, yên lặng làm mình bình tĩnh lại.
Trong tiểu viện hẻo lánh thuộc tộc Vương thị, dây thường xuân mọc khắp nơi.
Ánh mặt trời chiếu xuống, cửa viện khép hờ, yên lặng như thường lệ.
Vương Trường Tường hào hứng chạy tới, tới cửa viện mới chậm lại bước chân, làm mình bình tĩnh lại.
Năm nay trong số học sinh mới của Quận Viện, lúc nhập viện, hắn và Lê Kiếm Thu đều không phải là hàng xuất sắc, nhưng sau khi bắt đầu tu luyện, đến nay đều cũng đã nhập giai.
Hôm nay đã đều nằm trong danh sách mười học sinh hạng đầu của Quận Viện.
Dĩ nhiên hắn sẽ không dừng bước ở nơi này. Thậm chí hắn còn có lòng tin sẽ thông qua tam quận liên thí lần sau.
Tương lai là rất đẹp, một tương lai tràn đầy hy vọng,
Nhưng điều làm hắn vui hơn, chính là lý do hôm nay chạy về tộc.
Hôm qua ở Quận Viện, hắn đã hoàn thành một nhiệm vụ độ khó cao, nên được ban một chai bí dược. Dược này nghe nói có thể mở rộng Thông Thiên Cung, còn có hiệu quả khai thông đạo mạch.
Bí dược có thể mở rộng Thông Thiên Cung, đương nhiên ai cũng cần. Nhưng đối với Vương Trường Tường, có thể "Khai thông đạo mạch", mới là nguyên nhân làm hắn vui.
Hắn không chắc dược này có hiệu quả với Vương Trường Cát hay không. Hắn đã hỏi giáo tập trong Quận Viện, nhưng đối phương chỉ bảo ‘chắc là có’.
Chỉ cần hai chữ "Có thể" này, là đủ rồi.
Hay quá đi!
Bởi vì sau những ngày đó, dù là ai, sau khi kiểm tra, cũng kết luận Vương Trường Cát là "Không có khả năng".
Không có hy vọng, không có khả năng.
Cũng chính vì vậy, phụ thân và huynh trưởng mới đành phải từ bỏ, Vương Trường Cát cũng mất hết ý chí.
Trong trí nhớ, không phải không có cảnh hai huynh đệ cùng chơi đùa với nhau dưới chân phụ thân, mặc dù những cảnh này rất ít, nhưng nó vô cùng trân quý, đáng để phấn đấu.
Từ Thành Đạo Viện tới Quận Đạo Viện, tu vi của hắn tăng lên, nhãn giới cũng được mở mang, được nhìn thấy càng nhiều cơ hội và khả năng hơn.
Từ "Không có khả năng" đến "Có khả năng", chẳng lẽ không phải là tiến bộ sao?
Mãi đến lúc này, trong trí nhớ của hắn, huynh trưởng vẫn là dáng vẻ bác học, cao lớn, ấm áp đó.
So với thời gian sống chung ngắn ngủi với phụ thân, thì hắn đi theo huynh trưởng nhiều hơn, cùng nhau lớn lên.
Phụ thân giống một "Tộc trưởng" hơn, còn huynh trưởng lại gánh vai trò làm ‘phụ thân’ hơn.
Dù cả thế giới đều từ bỏ, dù ngay cả bản thân huynh trưởng cũng buông tay, thì hắn cũng không buông.
Đây là nguyên nhân hắn không ngừng tiến lên, cho tới bây giờ.
Vương Trường Tường một khắc cũng không kịp đợi, cái tính chững chạc ngày xưa làm người khen cũng không đủ giúp hắn lúc này.
Sau khi lấy được bí dược, hắn lập tức chạy về nhà, như một đứa trẻ vội vã hiến vật quý.
Đi đường suốt đêm, một lòng vội vã.
Chỉ mất có nửa ngày, từ Thanh Hà thành chạy tới Phong Lâm thành, còn nhanh hơn cả ngựa phi.
Không kịp thăm hỏi sức khỏe phụ mẫu, càng không để ý tới những tộc nhân khác, Vương Trường Tường chạy thẳng tới tiểu viện của ca ca.
Ngừng ở cửa viện.
"Phải bình tĩnh. Không được để áp lực quá lớn, cũng không được để lộ ra hy vọng quá lớn."
Vương Trường Tường tự nhủ.
Bởi vì hy vọng càng lớn, tuyệt vọng sẽ càng cao.
Cảnh Vương Trường Cát dùng Khai Mạch Đan kia, đã sớm khắc sâu vào trong lòng hắn. Ánh mắt tuyệt vọng đó của huynh trưởng, thường làm hắn nhớ đến mỗi khi tỉnh mộng nửa đêm.
Nếu Quận Đạo Viện không có biện pháp, thì vẫn còn có Quốc Lộ Viện. Nếu Quốc Lộ Viện cũng không có cách, thì còn có quốc gia khác. Thậm chí... Còn có Ngọc Kinh Sơn.
Luôn có tương lai, luôn có hy vọng.
Vương Trường Tường cuối cùng cũng điều chỉnh xong hô hấp, nhẹ nhàng đẩy cửa sân, bước vào sân nhỏ.
Trong tiểu viện trống không, trên cái ghế nằm cũng không có bóng người quen thuộc.
Trước mặt hắn, ở trong viện, trên nền gạch xanh.
Có một con mèo cam "Nằm ngửa".
Nói nằm ngửa cũng không chính xác.
Bởi vì những bộ phận của con mèo này, đều đã bị tách rời ra, nằm dưới đất.
Đầu mèo, tứ chi, và đuôi, được sắp xếp theo vị trí của chúng, cứ như sẽ dính lại vào với nhau được vậy.
Nó là Tiểu Quất.
Tiểu Quất tính tình nóng nảy, tính cách ngạo kiều. Là con mèo mà Vương Trường Cát coi như trân bảo, hết lòng bảo vệ.
Vương Trường Tường lập tức luống cuống.
Đạo tâm của hắn không còn vững nổi.
Ngay cả đạo thuật cũng quên, lảo đảo chạy vào trong phòng: "Ca! Ca!"
"Vương Trường Cát!" Hắn hô to.
Hắn mơ hồ nghe thấy âm thanh yếu ớt đáp lại, hình như là từ phòng ngủ của Vương Trường Cát vọng tới.
Vương Trường Tường vội chạy vào phòng ngủ, đạo nguyên dồi dào, không ngừng cung cấp sức lực cho hắn.
Cuối cùng hắn cũng nghe rõ được âm thanh kia.
Đúng là tiếng của Vương Trường Cát.
Nhưng giọng nói đó đầy nóng nảy, hung dữ, tàn bạo...
Đó là những cảm xúc mà Vương Trường Tường chưa nhìn thấy trên người huynh trưởng bao giờ.
Dù là khi còn bé, mình xé quyển sách huynh trưởng thích, huynh trưởng cũng chỉ nhẹ nhàng cảnh cáo hắn không được như vậy.
Dù sau khi trưởng thành, huynh trưởng gặp phải đủ loại vắng vẻ, oán giận, huynh ấy cũng chỉ nhàn nhạt xoay người, nói với hắn, để họ đi đi.
Vậy mà lúc này, giọng nói của huynh ấy lại chói tai, hung ác, và cả tuyệt vọng như vậy.
Giọng nói ấy đang kêu:
"Vương Trường Tường!"
"Vương Trường Tường!"
"Cút đi!"
"Cút cho ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận