Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 860: Thiên nhai khổ

Dương Liễu đã về tới Hoài đảo, nhưng chắc không phải vì hoạt động hải tế sắp tới.
Bởi vì trong mấy ngày trở lại Hoài đảo, mỗi ngày hắn chỉ mua say, vẫn chưa tham dự công việc gì.
Khương Vọng có thể dễ dàng suy luận ra một kết quả: Dương Liễu đã bị loại trong quá trình theo đuổi Chiếu Vô Nhan.
Dựa theo tình báo Điền Hòa đưa, Dương Liễu thích mặc đẹp, thích rượu ngon, rất thích trang hoàng bản thân. Lấy tu hành mà nói, hắn được coi là người xuất sắc nhất trong đám đệ tử của Hải Kinh Bình, tình cảm với Hải Kinh Bình cũng rất tốt.
Bích Châu bà bà bảo Khương Vọng nghĩ biện pháp tạo mối quan hệ với Hải Kinh Bình, đó cũng không phải không có đạo lý. Nếu trước đó ở đảo Tiểu Nguyệt Nha quả thật Khương Vọng rất hòa hợp với Dương Liễu.
Mà trên thực tế bởi vì liên quan đến Hứa Tượng Càn, Dương Liễu có thể cho Khương Vọng sắc mặt tốt mới là lạ.
Chẳng qua Khương Vọng đã chuẩn bị sẵn sàng mặt nóng dán mông lạnh, nếu thật sự có thể cứu Trúc Bích Quỳnh, chịu chút ủy khuất cũng không là gì.
Ở đảo Nguyệt Nha, nơi mà tửu khách thâm niên thường tới nhất hẳn là Thanh Ngao Tiêu, bởi vì có một tảng đá xanh cực lớn hình con ngao nên mới có tên như vậy.
Mà Thanh Bình Nhạc là tửu lâu tốt nhất ở Thanh Ngao Tiêu.
Trước khi đến Thanh Bình Nhạc, Khương Vọng dùng ba trăm viên Đạo Nguyên Thạch mua một vò Thiên Nhai khổ. Rượu này không bình thường, nghe nói là rượu tổ sư Điếu Hải Lâu là Điếu Long Khách năm đó thích uống nhất, hàng năm chỉ ra mười vò.
Khương Vọng vẫn là nhờ Bích Châu bà bà mới có thể mua được, hắn hoàn toàn có thể đi con đường khác, nhưng bản thân cái này cũng là báo cáo tiến trình cho Bích Châu bà bà biết.
Tự mang rượu lên tửu lâu bình thường sẽ không được hoan nghênh, nhưng chỉ cần bạc cho đúng chỗ thì cũng không thành vấn đề.
Tay trái nửa ôm vò rượu, Khương Vọng không mời mà tự xông vào nhã gian của Dương Liễu thuê.
Lúc đó người này đang ngồi trước cửa sổ uống rượu một mình, vẻ mặt cô đơn. Chợt nghe động tĩnh, hắn nhíu mày, đang muốn phát tác.
Thấy là Khương Vọng, tức giận đè xuống một ít, nhưng giọng điệu vẫn không tốt: "Không hỏi mà lấy là trộm, không mời mà vào thì là tặc. Ngươi có biết hay không?"
Khương Vọng vừa nghe lời này, biết mình chủ yếu vẫn là bị Hứa Tượng Càn giận cá chém thớt, nếu không Dương Liễu sao phải nho nhã như vậy, rõ ràng là nhằm vào người đọc sách mà.
Nhưng bằng hữu của người đọc sách chưa hẳn có thể dính được hương thơm của sách, bằng hữu của vô lại lại khó tránh khỏi nhiễm phải vô lại.
Khương Vọng chẳng những không giận, ngược lại cười: "Liễu huynh không nên như vậy, ta đến đây là để bái phỏng, một không trộm, hai không cướp, sao có thể là tặc? Đừng quên, tại Tam Vị trang, ta còn mời ngươi ăn hải sản!"
Lời này cũng chỉ có hắn mới không biết xấu hổ mà nói ra, lúc đó nếu không có Dương Liễu níu lấy không buông, bỏ tiền bao hết, làm sao có thể ngồi vào bàn.
Bất quá lúc ấy hắn ta níu lấy không buông muốn ngồi xuống, hiện tại cũng không có cách nào cự tuyệt Khương Vọng.
Chỉ là vẻ mặt phiền muộn, giọng buồn bực nói: "Ta họ Dương."
"Dương Liễu huynh hiểu lầm rồi." Khương Vọng tranh thủ bổ sung: "Ta gọi ngươi là Liễu huynh, là cố ý xưng danh để cho thấy thân thiết, giống như ta gọi Hứa Tượng Càn là Tượng Càn huynh vậy."
"Ngươi còn dám nhắc đến Hứa Tượng Càn!" Dương Liễu vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Ngươi đến để làm nhục ta sao? Đúng không? Đuổi tới Hoài đảo để làm nhục ta?"
"Hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi." Khương Vọng bước vài bước đi đến trước bàn, thành khẩn nói: "Liễu… Dương Liễu huynh, thời gian ta rời khỏi đảo Tiểu Nguyệt Nha hơi sớm, đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết sao?"
Dương Liễu có lẽ cũng cảm thấy mình nổi giận với Khương Vọng thật sự có mất phong độ, hắn phẫn nộ dựa vào ghế, mạnh miệng nói: "Không có gì!"
Khương Vọng thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn, dáng vẻ như là bạn cũ. Hắn rất quan tâm nói: "Lời này có lẽ ta không nên hỏi, có điều, ài, ngươi và Chiếu cô nương thế nào rồi?
"Cũng không có gì." Ánh mắt Dương Liễu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tận lực làm cho giọng nói của mình bình tĩnh hơn: "Cô ấy nói không hi vọng ta đi theo cô ấy nữa, hi vọng ta có cuộc sống của riêng mình."
Nói xong hắn còn cười nhạt một tiếng. Có lẽ là vì để biểu hiện ra mình không thèm để ý, khinh thường nhìn lại.
Nhưng rõ ràng hai mắt đều đã nhoè lệ.
Khương Vọng thầm than trong lòng.
Người trẻ tuổi này vẫn là quá thật thà, lời nói như vậy đối với Hứa Tượng Càn là sẽ không có sức thuyết phục gì.
Hứa Tượng Càn sẽ chỉ trả lời một số câu buồn nôn đại loại như "Cuộc sống của ta chính là nàng". "Ta không đi theo nàng, ta chỉ là đi theo duyên phận của chúng ta", tuyệt đối sẽ không chịu thua rời đi như Dương Liễu, rồi một mình thất vọng cô đơn.
"Ài, thật sự là đáng tiếc." Khương Vọng vẻ mặt thành khẩn: "Ta nói một lời thật lòng, ta thấy ngươi rất xứng đôi với Chiếu cô nương."
"So với Hứa Tượng Càn thì sao?" Dương Liễu buồn bực hỏi.
"Hứa Tượng Càn sao có thể so sánh với ngươi được?" Khương Vọng nói năng có khí phách, suýt chút nữa chỉ lên trời thề: "Ngươi mạnh hơn nhiều!"
"Thật sao?" Dương Liễu quay đầu lại, nhìn chằm chằm hắn: "Ta mạnh chỗ nào?"
"Ặc…" Khương Vọng không ngờ hắn thành thật như vậy, ngẩn người mới nói: "Tóc của ngươi nhiều hơn hắn!"
Dương Liễu rõ ràng càng thêm thất lạc, hắn ta thở dài một hơi, không có tâm tình tiếp tục ứng phó với Khương Vọng: "Nếu như ngươi đến giễu cợt ta thì không cần thiết. Trước đó ta và Hứa Tượng Càn có chút mâu thuẫn, nhưng cũng đều là vì người trong lòng, sử dụng thủ đoạn của mình mà thôi. Hiện tại Hứa Tượng Càn đã thắng, các ngươi tội gì còn phải như vậy chứ?"
Lần này xem ra hắn thật sự đã bị thương thấu tâm rồi, một chút lòng dạ tranh cường háo thắng cũng không còn.
Chiếu Vô Nhan không phải là một nữ nhân khiến người ta nhìn một cái là kinh diễm, nhưng tướng mạo đoan trang, khiến người cảm mến. Bỏ qua những thứ còn lại không nói, Dương Liễu, Hứa Tượng Càn đều có thể coi là tài tuấn trên đời, nhưng tất cả đều vì nàng mà thần hồn điên đảo.
"Kỳ thật, nói Hứa Tượng Càn thắng, cũng chưa chắc. Chiếu cô nương cũng không phải là một người dễ động tâm, cô ấy có mục tiêu rất rõ ràng, biết mình muốn cái gì, ta thấy cô ấy sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng lại."
Trong lúc Chiếu Vô Nhan yên lặng quan sát Khương Vọng, sao Khương Vọng lại không nghiêm túc quan sát nữ nhân khiến Hứa Tượng Càn si mê này?
Những gì hắn nói lần này kỳ thật là nói thật.
"Hiện tại, Hứa Tượng Càn nhiều nhất cũng chỉ là không bị ghét mà thôi."
Lần phân tích này của Khương Vọng mặc kệ đúng sai như thế nào, ít nhất nhìn rất lão đạo thành thục, rất có kiến thức.
Nhưng Dương Liễu rất hiển nhiên cũng không có được an ủi, trái lại mặt cau có: "Cho nên ta đã bị ghét rồi sao?"
Thậm chí trong giọng nói mơ hồ có chút ấm ức.
Nếu như hắn bật khóc tại chỗ…
Chuyện này thật đáng sợ.
Khương Vọng vội vàng đưa vò Thiên Nhai khổ qua, một chưởng đánh bay nắp đậy.
Mùi rượu cay đắng nhàn nhạt cứ thoang thoảng tại chóp mũi, dư vị không ngừng.
"Nào! Dương huynh, chuyện đã qua, không cần nói nữa, chúng ta nếm thử rượu ngon này đi! Chính gọi là, nhất túy giải thiên sầu!"
Rượu trong suốt đổ đầy hai cái bát sứ, lúc này Khương Vọng có vẻ phóng khoáng và thân thiết.
Dương Liễu cũng không muốn bị cười nhạo, lúc này xóa đi tâm sự, cùng Khương Vọng cạn liền ba bát.
Mùi vị của Thiên Nhai khổ, trong vị cay đắng thản nhiên, có một chút sầu bi khó có thể xoá nhoà. Không biết vì sao, vị rượu như chui thẳng vào trong lòng.
Càng uống vào lại càng cảm thấy cay đắng, nhưng lại càng muốn cảm nhận.
Khương Vọng bỗng nhiên hiểu được, rượu này vì sao tên là "Thiên Nhai Khổ", thật sự là khổ tại lữ khách phiêu bạt, khổ tại độc thân thiên nhai. Rượu này, tự bản thân nó đã mang đủ tâm tình.
Hắn tiêu hóa tâm tình nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện trong lòng, lại cân nhắc nên mở miệng như thế nào, chuyển chủ đề nói chuyện sang Hải Kinh Bình.
Nhưng Dương Liễu bên cạnh lại đột nhiên khóc ra tiếng.
Người tu hành không dễ uống say, nhưng mấy ngày nay hắn một lòng cầu say, Thiên Nhai Khổ này lại quả thực bất phàm.
Lòng của thiếu niên bị tình cảm làm khổ, tất cả ủy khuất trong lòng lập tức tan rã tâm tư phòng ngự.
"Ta thật sự rất thích, thích nàng. Ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì nàng, vì sao nàng lại cay nghiệt với ta như vậy?"
"Ta chưa từng yêu thích một người nào như vậy. Ta vì nàng, vì nàng… Ta không biết nói với ai, bọn họ đều cười ta! Đều lén lút cười ta…"
"Chuyện này đáng cười sao? Việc này rất xấu hổ phải không? Bản thân ta! Cũng cảm thấy…"
"Khương huynh đệ, ngươi có thích một người nào không? Tư vị thích một người giống như mùi vị rượu này, rất là đắng …"
"Khương huynh a, chỗ của ta, chỗ này của ta!"
Hắn đấm ngực mình, đập ầm ầm: "Rất khó chịu!"
Một tu sĩ siêu phàm bởi vì tình cảm bị ngăn trở mà tan vỡ khóc lớn, cảnh tượng này tựa hồ rất là hoang đường.
Nhưng Khương Vọng không cảm thấy hoang đường.
Không ở vị trí của người ta sẽ không cảm thấy khổ, bàng quan chỉ lấy làm lạ.
Người bên ngoài xem ra có lẽ chỉ là một ngăn trở nho nhỏ không đáng nhắc tới, đối với người trong cuộc, rất có thể chính là tận thế, trời long đất lở.
Chuyện này không liên quan gì đến sự cường đại của một người nào, chỉ quyết định bởi tình cảm lún sâu bao nhiêu.
Có người chuyện tình cảm chỉ là hời hợt, có người lại thật sự hết lòng hết dạ.
Tu sĩ siêu phàm có cường đại hơn nữa, về bản chất cũng chỉ là "người" mà thôi.
Một người sống, biết yêu biết hận, biết khóc biết cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận