Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1647: Thở dài (1)

Mượn mai phục của thần hồn cạm bẫy tại Thông Thiên Cung, Thái Dần rốt cuộc nhìn thấy môn thần thông thứ tư của Khương Vọng ngoài Tam Muội Chân Hỏa, Bất Chu Phong, Kiếm Tiên Nhân.
Đã hiểu được ánh sáng xích kim bất hủ kia đại biểu cho thứ gì.
Nhưng đồng thời hắn cũng cảm nhận được sát ý kiên quyết của Khương Vọng.
Chính như ngay từ đầu hắn đã coi Khương Vọng là đối thủ nhất định phải trục xuất, Khương Vọng cũng không hề nghi ngờ coi hắn là địch.
Thậm chí Khương Vọng còn tàn nhẫn hơn, mưu cầu càng nhiều hơn.
Thứ Khương Vọng muốn, cũng không chỉ là thắng bại cùng hắn chém giết ở Sơn Hải cảnh. Ba thành thần hồn bổn nguyên, còn chưa đủ để khiến cho Khương Vọng phí nhiều công phu như vậy, có sẵn Họa Đấu vương thú nhưng không mời, lại kéo thân thể trọng thương tự mình ác chiến.
Thứ người ta muốn, chính là triệt để xoá sổ Thái Dần hắn khỏi cái thế giới này.
Khiến cho Hạ Quốc đau xót khi mất một thiên kiêu!
Thậm chí ý nghĩ này không phải sinh ra sau khi môn thần thông thứ tư bại lộ, mà là đã sớm có.
Lựa chọn để Họa Đấu vương thú giết Hạng Bắc, mà không phải hắn càng có uy hiếp hơn, bản thân nó đã nói rõ sát cơ.
Bởi vì cho dù thật sự tìm được biện pháp né tránh quy tắc Sơn Hải cảnh, Khương Vọng cũng không thể triệt để giết chết Hạng Bắc.
Bằng không thì, thời khắc rời khỏi Sơn Hải cảnh, chính là thời khắc mình sẽ chôn cùng vì Hạng Bắc.
Mà hắn đến từ Hạ Quốc, xuất thân Thái thị, cho dù thật sự biến mất ở Sơn Hải cảnh, cũng không có ai có thể ra mặt vì hắn.
Tay Thái thị còn chưa duỗi đến được Sở Quốc, càng không thể quản đến Tề Quốc.
Cho dù là Hạ hoàng, ở trước mặt Tề thiên tử cũng không có mặt mũi.
Hắn chết, chính là chết.
Tựa như một đóa hoa dại rụng, như một lá cây khô rơi.
Chỉ như vậy mà thôi.
Cái gì cũng không xảy ra…
Môn thần thông thứ tư bị bại lộ, chỉ là làm cho tâm tư xoá bỏ hắn của Khương Vọng càng thêm kiên quyết.
Thái Dần vô cùng sâu sắc ý thức được điểm này.
Trong chớp mắt này, trong đầu hắn nảy số ngàn lần, hiện lên vô số phương thức ứng đối.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ là quay đầu thiệt mạnh…
Một lần này, trực tiếp xoay cổ ba vòng, tự mình xoắn gãy đầu mình!
Không có vùng vẫy, không có thử nghiệm, không tiếp tục cố gắng nữa.
Thái Dần trực tiếp lựa chọn tự sát.
Khương Vọng đã từng có sự tích ở trước mặt một vị đương thế chân nhân dây dưa chết một vị thiên kiêu Nội Phủ, khiến cho hắn không cách nào phục sinh. Vị đương thế chân nhân kia, tự tay xây dựng pháp đàn bên cạnh, nhưng cũng không thể làm gì.
Mặc dù Điếu Hải Lâu cực lực che lấp, nhưng bên Hạ Quốc vẫn thăm dò ra chuyện này.
Trong lòng hắn đã lưu lại ấn tượng vô cùng khắc sâu.
Hắn không biết ở Sơn Hải Cảnh, Khương Vọng có thể thật sự nhảy qua quy tắc để triệt để giết chết hắn hay không.
Nhưng hắn không muốn thử.
Không muốn Khương Vọng có cơ hội thử.
Đặc biệt là hắn không muốn dùng tính mạng của mình làm tiền đặt cược!
Đầu Thái Dần xoay tròn trên không trung vài vòng, cuối cùng thần quang trong mắt vụt tắt, lại nhếch miệng, dường như đang nói…
Ngươi vĩnh viễn không thể thật sự xoá bỏ được ta.
Khương Vọng xác định mình từ khi khai chiến đến nay chưa bao giờ thổ lộ ý nghĩ muốn bỏ qua quy tắc Sơn Hải Cảnh triệt để xoá bỏ Thái Dần.
Nhưng Thái Dần hình như đã nhìn ra.
Không chỉ như vậy, cạm bẫy của người này thiết lập ở Thông Thiên cung cũng có lần khiến sống lưng hắn đổ mồ hôi lạnh.
Nếu không phải thần thông Xích Tâm vừa vặn khắc chế Chư Thiên Vạn Ma đồ, hắn chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt ở lần này.
Thái Dần này, cho hắn quá nhiều “kinh hỉ”.
Bất kỳ một người nào có thể được tán dương là thiên kiêu của quốc gia, quả nhiên đều không thể khinh thường.
Có thể tưởng tượng, nếu Hạng Bắc không trực tiếp bị Tam Xoa giết chết, cũng nhất định còn có thể đưa ra lá bài tẩy khác.
Trận chiến hôm nay, hoàn toàn lấy lực phá cục.
Thật sự cũng không có gì đáng giá tuyên dương.
Nhìn thi thể Thái Dần biến mất trước mắt, sát ý trong lòng đối với người này lại lắng đọng xuống, càng trở nên kiên quyết.
Chính mình vặn đứt cổ mình.
Đây là một chuyện đau đớn cỡ nào, cần ý chí kiên quyết cỡ nào để thực hiện.
Khương Vọng đã nhìn thấy.
Một người thiên phú, thủ đoạn, ý chí đều không thiếu, lại coi mình là địch, thực sự làm cho người ta khó có thể an lòng.
Nhưng cho dù còn muốn làm gì, cũng đều là chuyện sau khi rời khỏi Sơn Hải cảnh.
Hạng Bắc cùng Thái Dần đã bị loại, đại khái thứ duy nhất mang đi chính là tình báo về thần thông Xích Tâm của hắn.
Khương Vọng yên lặng cân nhắc một hồi, cảm thấy cũng không tính là tổn thất lớn gì.
Môn thần thông Xích Tâm này không thể nào không dùng.
Thậm chí về sau còn có thể dùng nhiều hơn, thăm dò nhiều hơn, khai phá nhiều hơn.
Muốn triệt để giấu giếm người khác là không thể nào.
Bại lộ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Kỳ thật vừa rồi hắn đã sinh ra ý niệm dùng Kỳ Đồ để ngăn cản ý nghĩ tự sát của Thái Dần, nhưng thật sự không nắm chắc có thể tránh đi quy tắc của Sơn Hải Cảnh, thật sự giết được Thái Dần…cũng chỉ đành phải thôi.
Nếu để bại lộ Kỳ Đồ, đó mới gọi là lợi bất cập hại.
Cứ như vậy vừa hồi tưởng lại chiến đấu, vừa thử xử lý vết thương, vừa vô thức nhìn về phía Tam Xoa.
Tam Xoa đang nghiêng đầu, tựa hồ đang suy nghĩ đầu bếp của mình đã sử dụng bản lãnh gì đó, làm sao có thể khiến đối thủ tự sát bằng cách thức tàn nhẫn như vậy?
Khương Vọng vốn định biểu thị cảm tạ vị Họa Đấu vương này, mượn lần này liên thủ đối địch để kéo gần cảm tình một chút. Nói không chừng sau này còn có thể mang theo Tam Xoa đi chém Đấu Chiêu kiểu vậy…
Nhưng trong nháy mắt khi nhìn Tam Xoa, hắn đổi chủ ý.
Bàn tay che lấy vết thương phần bụng lập tức buông ra, buông xuống.
Cả người cũng như chim gãy cánh, ngã xuống.
Hắn không nói gì hết, nhưng cũng đã nói hết rồi…
Nhanh!
Cứu ta!
Ta cần được cứu giúp!
Cần nhiều hỏa liên hơn! Hoặc là thiên tài địa bảo nào khác cũng được!
Tam Xoa sững sờ nhìn tên đầu bếp bị ngã quỵ, đầu rơi vào trong hồ dung nham, kích cho dung nham bắn tung tóe… Trong lúc nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Sao vừa rồi đầu bếp bị thương nặng như vậy?
Vậy sao con thú hai chân còn lại, hắn lại phải tự mình đi giết?
Trong lòng còn khó hiểu, móng vuốt đã tùy ý gảy một cái, liền kéo ra tên đầu bếp bị ngã xuống hồ dung nham. Dưới tình huống trọng thương, lại nằm vùi đầu xuống như vậy, chỉ sợ thật sự ngạt chết.
Đi về phía trước mấy bước, xích lại gần nhìn.
Nhìn dung nham sau khi rút đi, đầu bếp hai mắt đóng chặt, khuôn mặt tái nhợt.
Lại nhìn vết thương thật lớn dưới bụng hắn…
Máu tươi vẫn không thể ngừng lại, khiến nham thạch phụ cận bị nhuộm đỏ.
Tình cảnh này thật thê thảm.
Thân là nhất đại vương giả, đương nhiên Tam Xoa sẽ không có cảm xúc đồng tình gì với thú hai chân.
Tâm của vương lạnh như băng, cứng rắn như sắt!
Nhưng đầu bếp chết rồi, dù sao cũng mang ý nghĩa bữa tiệc Tam Muội Chân Hỏa sẽ biến mất…
Tam Xoa suy nghĩ, cảm thấy “tâm của vương” có đôi khi cũng nên dài lâu một chút.
Rốt cuộc một trảo cũng đặt lên miệng vết thương trên bụng đầu bếp, điều động thần lực Họa Đấu, nhanh chóng tu bổ lại thương thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận