Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2299: Đã ở ngoài bảo sơn, còn chẳng chịu vào bảo sơn?

Thần Tiêu bí tàng mà mình mong ngóng nhiều năm đã ở ngay trước mắt, chỉ cần bước ra một bước là có thể đặt chân vào trong đó.
Nhưng Hùng Tam Tư đột nhiên xoay người lại.
Thân thể được tấm áo choàng đen che giấu, giờ khắc này không chút nào che giấu tỏa ra chấn động lực lượng, ngăn cách vững vàng Chu Lan Nhược và Chu Tranh ở ngoài mười bước.
Vũ Tín cũng kịp thời phản ứng, xoay người nhìn lại...
Gương mặt lập tức tràn ngập vui mừng:
"Lan Nhược cô nương! Chu huynh! Các ngươi cũng tới rồi à? Vừa đúng lúc, trời ban cho kỳ bảo, Thần Tiêu bí tàng xuất thế, nên để mấy huynh muội chúng ta phát đạt!"
Chu Lan Nhược nghe như không nghe, chỉ lẳng lặng nhìn Hùng Tam Tư. Chu Tranh ngược lại nhìn về phía Vũ Tín, nhưng ánh mắt lại không thân thiện gì.
Thái độ này khiến Vũ Tín rất khó hiểu. Chúng ta xưa nay không thù không oán, mấy ngày trước còn cùng nhau uống rượu, sao ta tươi cười đón chào, ngươi còn giữ sắc mặt đó nhìn ta?
Chẳng lẽ chỉ vì một Thần Tiêu bí tàng, lại coi thường tình cảm xưng huynh gọi đệ xưa kia?
Từ xưa tiền tài động yêu tâm, tiên hiền chẳng lừa ta.
Thật đúng là thói đời ngày một suy đồi, yêu tâm khó lường trước!
Tuy rằng tự nhủ đánh một Chu Tranh chẳng có vấn đề gì, Lan Nhược đơn thuần ngây thơ lại càng không có gì đáng lo, cũng chẳng cần Hùng lão ca ra tay! Nhưng hai người nhà họ Chu này làm sao đến đây, có chỗ nương tựa khác hay không, người mưu đồ chu toàn như Tiểu Vũ Trinh hắn tất nhiên cũng phải suy nghĩ một phen, dò xét một hồi.
"Khụ!"
Hắn hắng giọng một cái, đang định phô diễn một chút nghệ thuật ăn nói, thăm dò một chút manh mối mà không để lại dấu vết.
Đột nhiên một tiếng chuông vang lên.
Tri Văn chung vang vọng khắp Ma Vân thành, cũng vang trong mật thất Thần Tiêu này, chấn động đến mức Vũ Tín là run lên, suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi.
Lại ngước mắt lên nhìn !
Vách tường màu trắng bạc ở bên cạnh khác của mật thất kia, chợt giống như ánh nước dập dờn, trong gợn sóng chập chờn kia chợt hiện ra hư ảnh một đình viện quen thuộc. Đình đài lầu các uyển chuyển, nét phồn hoa tô điểm, cây xanh thành trang hoàng.
Còn không đợi Vũ Tín nhìn rõ ràng, trong hư ảnh đình viện kia, lại có hai người đi ra. Một trước một sau, cất bước mà đến, trong quá trình dời chân, thân hình cũng từ hư chuyển thực, có một loại cảm thụ kiên định không dời.
Vì vậy hắn bước vào trong Thần Tiêu mật thất.
Tướng mạo của hai vị người mới cứ như vậy hiện ra trước mắt đám yêu.
Một người trong đó có khuôn mặt hung ác nham hiểm, mặt có yêu văn, chính là Khuyển Hi Hoa - thiếu chủ Khuyển gia.
Một người khác khoác áo cà sa đỏ thẫm che cả thân gầy, bên ngoài làn da loáng thoáng có bảo quang lưu động, hai con ngươi lấp lánh hữu thần, tựa như một cây thiết thụ bồ đề, trí tuệ thâm tàng bất lộ, sừng sững kiên cố, chính là Dương Dũ pháp sư chân truyền của Cổ Nan sơn.
"Khụ khụ khụ!"
Vũ Tín suýt sặc nước bọt, gượng gạo lại rặn ra một nụ cười:
"Hi Hoa lão đệ! Ngươi cũng tới rồi! Ta đang muốn gọi ngươi cùng đi đây! Thật sự là yêu sinh nơi nào không tương phùng, có duyên chính là có duyên! Đến đây đến đây, đứng ở bên cạnh huynh đệ, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau thăm dò, vị bên cạnh ngươi là..."
Khuyển Hi Hoa hoàn toàn không để ý tới hắn, chỉ hừ một tiếng từ trong lỗ mũi. Nhưng lại quay đầu nhìn về phía Chu Tranh:
"Chu Tranh, ngươi lại có ý đồ xấu xa gì? Còn lừa cả Lan Nhược đến đây nữa!"
Chu Tranh đang ngoan ngoãn ôm đàn dây, đứng sau lưng Chu Lan Nhược không nói một lời, chỉ cảm thấy không còn gì để nói.
Giữa ta và Chu Lan Nhược, rốt cuộc là ai làm chủ, chẳng lẽ bây giờ vẫn chưa rõ ràng sao?
Ta đã thành đồng tử bê đàn rồi!
Còn nữa, Khuyển Hi Hoa ngươi lấy đâu ra lá gan nói chuyện với ta như vậy?
Không phải ngươi vẫn thường vẫy đuôi nịnh nọt ta sao?
Là dũng khí mà Dương Du cho ngươi sao?
Là Dương Dũ à.
Hạng năm Thiên Bảng Tân Vương...
Thế thì không sao.
Chu Tranh quay đầu đi, lười để ý tới kẻ chó cậy gần dê này.
Dương Dũ khoác áo cà sa đỏ thẫm, nhưng lại chắp tay, lần lượt thi lễ với Chu Lan Nhược và Hùng Tam Tư:
"Tiểu tăng ra mắt Lan Nhược cô nương, Tam Tư thí chủ..."
Ánh mắt hắn đảo một vòng:
"Tham kiến chư vị."
Nụ cười trên mặt Vũ Tín biến mất. Rất hiển nhiên, hắn cũng như Chu Cảnh và Khuyển Hi Hoa, đều bị bao gồm trong "chư vị". Thậm chí có thể không bao gồm, bởi vì Dương Ngu bình tĩnh nhìn qua mỗi một yêu quái, duy chỉ không nhìn hắn.
Rốt cuộc hắn cũng ý thức được có chút vấn đề. Chưa nói đến vì sao Thần Tiêu mật thất thoáng cái có nhiều yêu quái tràn vào như vậy, những yêu quái này tiến vào, sao có vẻ như mỗi người đều có ý kiến với hắn?
Ngày thường, Vũ Tín là người trượng nghĩa khinh tài, nghênh đón tiếp đãi không ít khách khứa. Nói chuyện lại dễ nghe, lớn lên lại anh tuấn, duyên yêu không tính là kém.
Chẳng lẽ bởi vì bọn họ đều biết, Thần Tiêu bí tàng lần này, là cơ duyên của ta, cho nên cố ý nhằm vào ta?
Tiểu Vũ Trinh cảm nhận được nguy hiểm, vô thức đi tới bên cạnh Hùng Tam Tư vài bước.
Hùng Tam Tư mặt đen, áo choàng đen, lại không giống đồng bạn mơ tưởng liên miên, chỉ bình tĩnh nhìn Dương Dũ, cất tiếng nói như tảng đá va vào tảng đá.
Dương Dũ ôn thanh đáp:
"Có nghe nói."
Vừa rồi nghe tiếng chuông vang, thân thể và thần hồn cũng tạm thời bị chấn nhiếp, lúc này lại nghe hai chữ "nghe nói", Hùng Tam Tư không khỏi có phần mẫn cảm, vô tình nói:
"Ồ?"
Dương Dũ lại không đáp nữa, chỉ nghiêng mình một cái, thoát khỏi khí thế của Hùng Tam Tư khóa chặt, cũng nhường vị trí, ánh mắt rời đi càng có vẻ ý vị sâu xa.
Vì thế nơi ánh mắt của hắn nhìn xuống, một khe hở tràn ngập hào quang đã xuất hiện.
Ban đầu chỉ là một khe hở, sau đó dây leo bò lên, trên dây leo nở ra đóa hoa, trong thiên địa có mùi hương thầm kín! Giờ khắc này nó càng giống một cánh cửa được trang điểm bởi hoa tươi, do một tia kiếm quang tựa ánh mặt trời đẩy ra!
Lộc Thất Lang tuấn dật phi phàm liền cầm kiếm mà đến, lật tay, thu lại cánh cửa phồn hoa trong tay, thu lại mùi hương thơm ngát tràn ngập căn phòng. Mắt sao đảo qua toàn trường, cười tủm tỉm nói:
"Chư vị còn chờ gì nữa, đã ở ngoài kho báu rồi, còn không vào kho báu?"
"Món ăn chưa bày đủ, vậy làm sao mở tiệc được đây?"
Âm thanh này vang lên từ một đóa hoa sen màu đen.
Đóa hắc liên này đã xuất hiện trong mật thất từ lúc nào chẳng hay, không bao lâu sau đã bành trướng thể tích, từ trong cánh sen đang mở ra, Thử Già Lam vẻ mặt hung ác đứng thẳng lên.
Mang theo Tri Văn chung giáng lâm Ma Vân thành, là Thiên Bảng Tân Vương Dương Dũ của Cổ Nan sơn, mà không phải Bồ Tát La Hán gì đó.
Thử Già Lam hoàn toàn có dũng khí để cạnh tranh với hắn.
Tin tức nên truyền đã truyền ra, tổ chức trong thiên hạ, Hắc Liên tự không sợ bất cứ kẻ nào. Trong số các Yêu Vương cùng thế hệ, cũng chẳng có mấy kẻ khiến Thử Già Lam hắn phải kinh hãi.
Đứa trẻ ngây thơ không thể vung nổi cây chùy ngàn cân.
Tri Văn chung có mạnh đến đâu, Dương Dũ có thể mượn được bao nhiêu? Căn bản không đáng sợ!
Không chỉ không đáng sợ, có cơ hội còn muốn cướp lấy chơi.
Trong mộng mờ ảo lệ hiển mẫu, đầu thành biến ảo cờ Đại Vương!
Mắt thấy trong hư ảnh mật thất Thần Tiêu trên bầu trời đêm, yêu quái cưỡi ngựa xem hoa xông vào từng đợt.
Viên Mộng Cực trong gian nhà Viên gia càng nghĩ càng cảm thấy không đúng:
"Không ngờ toàn thế giới đều chuẩn bị sẵn sàng, lại bỏ qua Viên Mộng Cực ta? Hỏng rồi, ta bị tập thể nhằm vào!"
Viên Giáp Trưng một chén rượu lâu năm rốt cuộc không uống nổi.
Nghĩ lại thì lão viên anh hùng cả đời, dựa vào sức một mình giết ra một gia tộc thượng tầng của Ma Vân thành, có thể cắm rễ đâm chồi, tranh chấp cùng Vũ gia, Khuyển gia. Tiếc rằng anh hùng tuổi xế chiều, sau không còn yêu kế tục!
"Ngươi nhìn xem Chu gia, Khuyển gia, Vũ gia, mỗi một người đều sớm có ý định riêng, mỗi người đều ôm tâm tư khác nhau, ngay cả Lộc Thất Lang của Thần Hương hoa hải, Thử Già Lam của Hắc Liên tự cũng tìm được đường vào rồi! Chỉ có mình ngươi là không có một chút đầu óc nào! Một đám yêu quái ở yến hội Phi Vân lâu, chỉ có ngươi là thật sự ăn cơm thôi sao?"
Viên Giáp Chinh càng nói càng tức giận, cau mày trừng mắt:
"Trong nhà để ngươi đói ăn hay sao?"
Viên Mộng Cực ấm ức nói:
"Chẳng phải ta cũng đã sắp xếp đối phó Xà Cô Dư rồi sao?"
Viên Giáp Chinh tức đến mức không thở nổi:
"Con mẹ ngươi, còn nhớ thương Xà Cô Dư!"
Giơ chân lên, đạp Viên Mộng Cực chổng vó lên trời.

Lộc Thất Lang, Thử Già Lam liên tiếp hiện thân.
Trong mật thất Thần Tiêu sắc mặt Vũ Tín càng lúc càng khó coi, mật thất vừa rồi còn trống rỗng, chớp mắt đã chen chúc tràn đầy... Ngoại trừ Viên Mộng Cực, kẻ có thể tới hay không thể tới đều tới. Sao giống như toàn bộ đều ẩn nấp ở chỗ tối, đang nhìn chằm chằm chờ ta mở cửa?
Tình cảnh này, căn bản không thể giải thích bằng trùng hợp.
Mưu tính đã lâu mới là đáp án duy nhất.
Miếng bánh thơm ngon này của ta, không biết từ khi nào đã bị để ý.
Đám tiểu yêu âm hiểm này! Vũ giặc cướp vô sỉ này!
"Món ăn chưa lên đủ, là có ý gì?"
Chu Tranh ôm đàn bất động, hỏi ra nghi vấn trong lòng Vũ Tín.
Cục diện bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau, Chu công tử hắn làm chim sẻ đương nhiên rất thỏa mãn. Nhưng bên cạnh lại kéo theo một đám chim sẻ, cũng rất khó vui vẻ... Hiện giờ bọ ngựa chỉ có một con, chim sẻ lại đến hết con này đến con khác.
Còn dám tới?
Có chịu ngừng không đây?
Con mẹ nó rốt cuộc Vũ Tín giữ bí mật như thế nào vậy?
Đi ra đường bán bánh hấp đi, thật quá biết tuyên truyền!
Thử Già Lam căn bản khinh thường trả lời vấn đề của Chu Tranh, chỉ đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
Mặc dù đang trong mật thất Thần Tiêu này, con mắt chỉ nhìn thấy được gạch màu trắng bạc, không thể xuyên thấu vách ngăn hữu hình hữu chất này. Nhưng hắn tin tưởng, con Khuyển yêu thần bí kia, tổ chức mà Thái Bình Quỷ Sai đại biểu kia, tất nhiên cũng đang chăm chú nhìn vào nơi này.
Hắn tin tưởng tên Thái Bình Quỷ Sai tự cho mình cao quý kia, tuyệt đối không cự tuyệt khiêu chiến như vậy.
Đến đây đi, Thái Bình Quỷ Sai, đến Thần Tiêu bí tàng này, vứt bỏ ảnh hưởng từ tổ chức của ngươi, để chúng ta quyết phân thắng bại! Để ta xem xem đao của ngươi, có sắc bén như lưỡi của ngươi hay không!
Không chỉ Thử Già Lam như thế.
Lộc Thất Lang thấy tình trạng này, cũng nhớ tới Sài A Tứ cao thâm khó dò, thiện ác khó phân kia. Nếu như mình tiến vào Thần Tiêu bí tàng trước một bước, bị tên kia đứng sau lưng làm chút động tác nhỏ, thật sự rất nguy hiểm.
Cho nên cũng rút kiếm quay lại, đưa mắt nhìn xuống.
Đến đây đi, Sài A Tứ, để cho ta xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Bọn họ đang nhìn cái gì?
Đây là vấn đề chung của đám yêu quái vây xem ảo ảnh mật thất Thần Tiêu trong Ma Vân thành.
Cũng là nghi vấn của mấy yêu quái khác trong mật thất Thần Tiêu.
Thử Già Lam và Lộc Thất Lang đang chờ đợi, đương nhiên bọn Dương Dũ tự nhiên không cách nào đi trước. Tất cả mọi người đều là cấp độ Thiên Bảng Tân Vương, không ai không chịu nổi mấy nhát đao sau lưng.
Cho nên Tri Văn chung vẫn đang treo dưới ánh trăng máu, trong hư ảnh mật thất Thần Tiêu dưới chuông, cả đám thiên kiêu đều trầm mặc.
Mà Sài A Tứ và Trư Đại Lực trong gian nhà cũ họ Sài, đương nhiên cũng biết bọn người Thử Già Lam đang nhìn cái gì.
Đương nhiên hiểu rõ đây là lời mời cạnh tranh Thần Tiêu bí tàng.
Nhưng...
Thật không biết đi như thế nào!
Không có một con đường, không có một cánh cửa, không cho bản đồ. Không biết lũ chó kia làm sao tìm được đường.
Cứ kiên trì bay lên trên như vậy, bay đến trong hư ảnh rồi không bay nổi nữa, đây không phải là vô duyên vô cớ lộ ra chân tướng, để bách tính toàn thành chế giễu sao?
"Mời ngươi trước."
Sài A Tứ ra dấu mời, vẻ mặt thận trọng.
Tuy hắn muốn tham dự Thần Tiêu bí tàng, cũng tin tưởng Cổ Thần có thể dễ dàng đưa hắn vào. Nhưng nếu Thiên Chu nương nương cũng trong thành, hắn đành phải nhẫn nại. Lại giấu tài thêm vài năm nữa!
Bây giờ hắn chỉ muốn làm theo chỉ thị của Cổ Thần rời khỏi nơi này.
Chỉ chờ tên Quỷ Sai Thái Bình này cũng tiến vào Thần Tiêu bí tàng, hắn sẽ chạy cả đêm tới đi tìm Viên Tiểu Thanh. Tránh mưa gió mấy ngày, đợi cho yên ắng trở lại. Mặc cho nó gió nổi mây phun, ta tự bị cuốn lên sóng đỏ. Các ngươi cướp được kho báu lớn, ta ôm tiểu mỹ nhân.
Đêm nay, trong đám yêu quái tụ tập tại gian nhà cũ của họ Sài, Trư Đại Lực hẳn là một trong những yêu quái không kiêng kỵ Sài A Tứ nhất. Gã cảm thấy Sài A Tứ sâu không lường được, đám người kia nhìn Sài A Tứ mà kiêng kỵ không thôi, Sài A Tứ thực sự đáng sợ như vậy sao?
Có cơ hội có lẽ nên thử một chút, nhưng tối nay không phải cơ hội tốt.
"Ngươi đi đi."
Trư Đại Lực khoanh tay, thái độ càng thêm lạnh lùng:
"Con đường của ta không trong Thần Tiêu bí tàng."
Thái Bình đạo không cầu cái giả mạo bên ngoài, làm sao có thể tục tằn như vậy được?
Lại nói... cao tầng Thái Bình đạo còn đang ẩn trong bí mật, giằng co với một số cường giả.
Thái Bình Quỷ Sai và Tật Phong Sát Kiếm cứ giằng co như vậy một hồi, rốt cuộc một vị Cổ Thần vĩ đại nào đó nhìn không nổi nữa ra chỉ thị, hai bên đạt thành ăn ý, đều tự giải tán.
Về phần có ai đó trong mật thất Thần Tiêu chờ đợi...
Khi còn bé ngươi đã từng chơi trò trốn tìm chưa?
Đúng vậy, chính là như thế.
Đợi đến khi ngươi trốn xong, ta sẽ về nhà.
So với Thái Bình Quỷ Sai và Tật Phong Sát Kiếm, rõ ràng là Xà Cô Dư dứt khoát hơn cả. Chân trước Lộc Thất Lang vừa đi, chân sau ả đã bước vào trong bóng tối.
Cái gì mà Thần Tiêu bí tàng, cái gì mà ân oán tình cừu của Cổ Nan sơn và Hắc Liên tự, khúc mắc lợi ích của các đại gia tộc Ma Vân thành...
Ả thật sự không thèm để ý.
Về điểm này, Cổ Thần vĩ đại với ả có tiếng nói chung.
Đáng tiếc hai bên không thể trao đổi gì về điều này.
Nhưng mỗi người quyết đoán rời đi, cũng coi như một loại ăn ý.
Cùng là người đi ngược lại cơn sóng triều danh lợi.
Ngồi ngay ngắn ở thế giới trong gương, bố trí phong vân Yêu giới. Cổ Thần vĩ đại đã chỉ thị tín đồ Vô Diện giáo tới lấy gương. Không thể ở gian nhà cũ của họ Sài thêm một khắc nào nữa, bên Sài A Tứ nguy hiểm quá!
Lần này hắn dự định ở "trong nhà dân chúng tầm thường". Bán bánh bán quần áo làm gì cũng được, nằm duỗi không làm gì cũng chẳng sao, quan trọng nhất là bình thường.
Loại nhân tài mới xuất hiện như Sài A Tứ, ta điều khiển chỉ huy từ xa.
Những nơi ồn ào trong quán trọ Liêm Khê, ta đứng xa trông lại.
Cứ trốn vào trong nhà tiểu yêu bình thường an phận thủ thường, không tin yêu quái Ma Vân thành này lại không giảng đạo lý như vậy, động một chút lại tự tiện xông vào nhà dân!
Nếu thật sự bàn kỹ.
Đối diện với nhà cũ Sài gia, trong nhà gã cao to Hổ tộc kia, cũng coi như là một điểm dừng chân không tệ. Gần Sài A Tứ, lại không quá gần, không dễ bị liên lụy...
Coong!
Tiếng chuông bỗng nhiên lại vang lên lần nữa, cắt ngang mưu tính của vị Cổ Thần vĩ đại.
Đám yêu quái kinh ngạc nhìn thấy, hư ảnh mật thất treo ở dưới quả chuông kia đột nhiên thoát khỏi móc chuông, rơi thẳng xuống.
Không, nó không chỉ là mật thất, mà là hư ảnh của toàn bộ Thần Tiêu bí tàng bao gồm cả mật thất.
Mật thất màu trắng bạc, thế giới Thần Tiêu rộng lớn.
Rõ ràng nó chỉ là hư ảnh chiếu rọi, là "chân bí" mà Tri Văn chung bắt được, từ bản chất mà nói, chỉ là một loại mô phỏng tin tức... Nhưng tại thời khắc này, giống như vị Dương Dũ pháp sư kia nói, thật sự đã có "tính linh" của nó.
Nó giãy thoát khỏi Tri Văn chung bắt giữ, tự tại bay lượn trên bầu trời đêm.
Không quay đầu lại...
Cứ thế rơi xuống!
Hư ảnh mật thất rơi xuống với tốc độ vượt xa tưởng tượng.
Toàn bộ Ma Vân thành đều kinh động! Dưới ánh trăng máu, bóng đen trùng trùng điệp điệp, trên không trung, nóc nhà, phố dài, khắp nơi đều là yêu quái, chen chúc nhau lao tới từ các góc của tòa thành này, tập trung về phía Thần Tiêu bí tàng, nhắm tới hướng điểm rơi của hư ảnh kia.
Nhưng tốc độ rơi xuống của "Chân bí" này quá kinh khủng.
Gần như vừa thoát ly Tri Văn chung, đã rơi xuống Ma Vân thành.
Nó vừa vặn rơi vào khu bắc...
Mà còn ngay tại nhà cũ của Sài gia.
Ảo ảnh đánh xuyên qua Sài gia!
Bao phủ toàn bộ gian nhà cũ của Sài gia cùng với khu vực xung quanh.
Quỷ Sai Thái Bình đã nhảy ra khỏi tường viện, Tật Phong Sát Kiếm và Xà Cô Dư đã ẩn nấp trong bóng tối đều bị bao phủ bên trong!
Đương nhiên bao gồm cả linh vật trong gian nhà này.
Đương nhiên cũng bao gồm cả bàn thờ trên vách tường, và... cái gương trang điểm được bọc trong vải bố thô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận