Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2221: Đèn lồng đỏ treo cao cao (2)

Những mảnh đất bị chiếm đóng trong khe hở thế giới và U Minh, cuối cùng đều sẽ bị tiêu tan trong thời gian dài đằng đẵng, sau khi quy tắc thế giới của chúng bị sụp đổ, vật chất cũng đồng loạt tiêu tán về không. Đương nhiên, lỡ không cẩn thận chạm phải những thứ bất ngờ, như gió cạo xương, như bóng ma thế giới, cũng sẽ làm tăng nhanh thời gian tiêu tan này.
Nên kéo đất đai hoặc U Minh chi địa vào khe hở thế giới, thường đều là thủ đoạn độc ác nhất, là một loại tổn hại đối với thế giới hiện thời và U Minh, khiến ý chí của thế giới bên kia sinh ra địch ý. Không có thâm cừu đại hận sẽ không sử dụng chiêu này.
Trương Lâm Xuyên quyết định trốn vào trong khe hở của thế giới, là biện pháp thoát khỏi dây dưa với hiệu quả cao nhất.
Nếu Việt quốc bên này đã có chuẩn bị, vậy hắn phải trả giá bằng việc để lộ thêm một ít tin tức, để tránh xa nó ra. Thế giới hiện thời rất lớn, không cần phải cứng đầu cứng cổ treo mình trên một cái cây. Hắn càng không phải là loại người dễ nổi nóng, cảm xúc không bao giờ ảnh hưởng được đến quyết định của hắn.
Nhưng một lần nữa lại khiến hắn ngoài ý muốn...
Xuyên qua khe hở thế giới không ánh sáng không tiếng động, cái tên Cách Phỉ kia, vậy mà cũng đuổi theo vào!
Bình chướng của thế giới bị lặng lẽ xuyên qua.
Nho sam phần phật, cuốn gió mà đến.
Trong khe hở thế giới cực kỳ nguy hiểm, Trương Lâm Xuyên nhìn thấy Cách Phỉ đang tiến đến gần với tốc độ khủng khiếp!
Quá tự tin đi!
Là được bí mật bồi dưỡng của thư viện Mộ Cổ? Hay có được chân truyền của Cao Chính? Hay Cao Chính đang theo sát phía sau?
Đánh nhau trong khe hở thế giới, không phải là điều Trương Lâm Xuyên muốn, bởi vì nói không chừng sẽ kinh động đến thứ cổ quái gì đó. Nên hắn chỉ liếc Cách Phỉ một cái, trong nháy mắt tăng tốc, như một tia điện lóe lên, vượt qua khu vực trống rỗng này.
Không cần phải chiến đấu vô vị, làm tăng thêm nguy hiểm.
Nhưng tiếng của Cách Phỉ đã nhanh chóng đuổi theo !
"Ngươi cứ đi như thế, ta lấy cái gì để bàn giao với lão sư?"
Trương Lâm Xuyên phải xem kĩ lại thực lực người này lần nữa thôi!
Hắn bắt đầu điên cuồng lộn vòng trong khe hở thế giới, không ngừng tăng tốc, tăng tốc, tăng tốc!
Tuy hắn rất ít khi xuyên qua khe hở thế giới, nhưng hắn có Càn Khôn Tác, ở nơi này vô cùng thoải mái, sự quan sát khe hở thế giới, càng chưa bao giờ gián đoạn.
Đây là một trong những đường lui của hắn, hắn đương nhiên coi trọng vô cùng.
Trong khe hở thế giới đầy dẫy "cạm bẫy oán niệm", di chuyển với tốc độ khủng khiếp như này chẳng khác gì muốn chết. Nếu không phải hắn đã chuẩn bị nhiều năm, hắn sẽ không mạo hiểm như vậy. Nhưng Cách Phỉ không hề yếu thế đuổi theo, khiến hắn mãi mà không dứt được.
Truyền thừa Cách thị mạnh như vậy? Hay Cao Chính quả nhiên giống lời đồn, thâm tàng bất lộ, không phải là Chân Nhân bình thường?
Nhất thời hai người đều không nhìn thấy rõ nhau được nữa, chỉ có ngươi đuổi theo ta thành hai tia sáng.
Thời gian vùn vụt trôi qua.
Trong lúc bay nhanh với tốc độ cao, trước mặt chợt có một bóng ma buông xuống.
Trương Lâm Xuyên giả vờ không biết, điều chỉnh phương hướng, che khuất tầm nhìn của Cách Phỉ. đến khi tới gần, hắn nắm lấy cơ hội, nhấc chân gập người, thân như gương nước gợn sóng, kích hoạt thần thông Càn Khôn Tác, lập tức xuyên trở về hiện thời!
Một loạt hành động hết sức tự nhiên, bóng ma thế giới vừa vặn trở thành cạm bẫy của hắn.
Có đôi khi thiết kế cạm bẫy tỉ mỉ, chưa hẳn đã thuận tay làm được như vậy. Thiên thời địa lợi nhất hợp, biến thành xu thế tuyệt sát.
Đừng nói Cách Phỉ, ngay cả Cao Chính rơi vào trong bóng tối của thế giới này, cũng phải bị tiêu tán.
Nơi hiện thân lần nữa là một sơn cốc không biết tên.
Ở phía đông Việt quốc, đương nhiên còn xa mới tới Lương quốc.
Nhưng Trương Lâm Xuyên còn chưa kịp kiểm tra thu hoạch, lại lên kế hoạch, không gian trước mặt đã như một cánh cửa, nhẹ nhàng được đẩy ra, khuôn mặt Cách Phỉ đi ra!
Ngay cả một người trước giờ luôn thong dong như Trương Lâm Xuyên, cũng không khỏi lộ ra kinh ngạc.
"Rất kinh ngạc? Khe hở thế giới bí mật lắm à? Hình như ngươi rất quen thuộc!"
Trên mặt Cách Phỉ nở nụ cười quái dị:
"Ngươi căn bản không biết ta đi ra từ đâu, và đi ra thế nào."
"Có vẻ ta đã đánh giá thấp ngươi."
Trương Lâm Xuyên bật cười, dừng chân:
"Vậy nên là ngươi từ đâu ra, mà tự tin như thế?"
Nói trắng ra, là hắn sợ khả năng Cao Chính đang ở ngay đằng sau Cách Phỉ. Nhưng qua trận truy đuổi trong khe hở thế giới, cho dù có là Chân Nhân, cũng không có khả năng bắt được dấu vết, mà đã bị cắt đuôi từ lâu.
Còn dưới Động Chân à, hắn có sợ ai!
"Đương nhiên là ta từ Cách thị ra, nhưng mà chuyện này không quan trọng."
Cách Phỉ cười:
"Quan trọng là... Ngươi đã chọc đến ta! Ta là con cháu Cách thị, thiên kiêu quốc gia, há lại để cho yêu nhân ngươi làm ác hoành hành!"
Hắn vẫn như lúc ở trong thư phòng của Bạch Bình Phủ, chủ động bước về phía Trương Lâm Xuyên, chủ động đánh vỡ khoảng cách nguy hiểm.
Lần này, Trương Lâm Xuyên...
Dưới chân như mọc rễ, không nhúc nhích.
"Cách Phỉ, tên là Cách Phỉ đúng nhỉ? Ngươi có từng nghĩ, sở dĩ ta rời đi, không phải bởi vì ta sợ ngươi không?"
Trương Lâm Xuyên ý thức được, Cách Phỉ này hoàn toàn khác với nhận thức của hắn, thần thông Vãng Sinh không tìm được điểm bắt đầu để cắt vào, khó thành công gieo trồng ác chủng.
Nhưng chuyện này không quan trọng.
Lúc này đã ở bên ngoài Việt Quốc, đơn giản chỉ cần tốc chiến tốc thắng, chính diện giết nhau thôi.
Chạy trốn quá lâu, thế nhân chắc tưởng Vô Sinh Giáo Tổ hắn chỉ biết chạy thôi nhỉ...
Hắn vừa nói xong.
Ầm ầm!
Đang là ban ngày ban mặt, chợt có sấm sét vang dội!
Trên người Trương Lâm Xuyên xuất hiện điện mang u ám như có như không. Trên trời, lôi quang chói mắt màu trắng đã chia bầu trời thành vô số vết nứt!
Sơn cốc vô danh đã hoàn toàn bị sức mạnh cuồng bạo của hắn bao phủ. Tu sĩ Thần Lâm Cảnh bình thường căn bản không có khả năng thể hiện.
Nhưng trong cuồng phong gào thét, dưới điện xà cuồng vũ.
Cách Phỉ cũng cười !
"Trương Lâm Xuyên, tạm thời ta cũng gọi ngươi như vậy nhé... Ngươi có nghĩ tới, sở dĩ ta để cho ngươi rời đi, để cho ngươi trốn đến đây, chỉ là vì không muốn để cho người khác biết. Ngươi có biết, lúc ngươi giết Bạch Bình Phủ, ta đang ở trong hiện trường không?"
Đôi mắt của hắn chuyển thành một đen một trắng.
Phiến thiên địa trở nên như nến trong gió, sáng tối bất định!
Đồng bằng Hà cốc rộng lớn đã biến thành phế địa, không còn một ngọn cỏ.
Máu tươi của thiên kiêu Trương Tuần rơi vãi ở nơi này, cỏ không mọc nổi.
Tàn khốc trên thế gian cũng giống như thế.
Phía bắc bình nguyên Hà cốc, quốc danh là "Đan", từng là một đại quốc mênh mông. Hiện người chấp chưởng Hình Nhân Cung Công Tôn Bất Hại đang xét xử công khai cao tầng của nước này, vương hầu tướng lĩnh đều thành tù nhân. Các chư hầu cường giả ngồi quanh, nhã nhặn lễ độ, yên lặng đợi chia phần ăn.
Vùng nam bộ bình nguyên Hà cốc, quốc danh là "Kiều". Nó gần với Đan quốc, lại có quan hệ khá là thân thiết, hoàng thất hai nước trong lịch sử có nhiều lần thông hôn. Cái gì mà có vinh cùng vinh, hỗ trợ lẫn nhau, ký không biết bao nhiêu bản minh ước gì đó... bây giờ cũng chỉ ngồi im, bàng quan tất cả.
Phần lớn mọi người đều biết, Đan quốc và Kiều quốc đều là người đứng xem cuộc chiến ở thung lũng Hà cốc.
Họ không biết, Đan quốc cùng Kiều quốc, đều là kẻ sống sót trong cuộc chiến thung lũng Hà cốc.
Hoặc cũng có thể nói, là kẻ phản bội...
Năm đó, các nước Hà cốc, trong đó có Đan quốc và Kiều quốc bí mật ấp ủ mưu đồ thành lập một liên bang giống như liên minh năm nước Tây Bắc, kiếm vận may giữa kẽ hở của hai đại cường quốc Tần - Sở, cầu sự tự chủ và tự do.
Kế hoạch đã tiến hành đến thời khắc mấu chốt, chỉ cần Cảnh Quốc gật đầu ủng hộ, họ sẽ được giống liên minh năm nước Tây Bắc, làm cái gai khiến Tần - Sở đau lòng...
Sau một thời gian nữa, đồng bằng Hà cốc phong phú như thế, được trời ưu ái như thế, Hà cốc chưa chắc không thể thành cường quốc!
Trận chiến thung lũng Hà cốc chấn động thiên hạ, lại ở ngay thời khắc mấu chốt mà bùng nổ.
Nói là Tần - Sở sinh hiềm khích, muốn phân cao thấp, chiến trường là thung lũng Hà cốc.
Đế quốc trung ương trước nay luôn là người chủ trì chính nghĩa thiên hạ, lúc này lại hoàn toàn im tiếng.
Không có Cảnh Quốc ủng hộ, đối mặt với quân tiên phong của Tần - Sở, Đan Quốc, Kiều Quốc nào dám lên tiếng!
Bỏ luôn minh ước bí mật ký kết, mắt điếc tai ngơ lời cầu viện của các tiểu quốc trên bình nguyên Hà cốc. Thậm chí còn khóa chặt biên quan, không dám cho bách tính các nước Hà cốc nhập cảnh.
Bởi vì trước khi Tần - Sở chọn bình nguyên Hà cốc làm chiến trường, hai bên đã dùng thủ đoạn ngoại giao trước để phân chia.
Hai cường quốc chiếm phía đông bình nguyên, Đan quốc, Kiều quốc bản thân còn khó giữ, sao dám tiếp nhận tài sản riêng của Tần - Sở!
Kết quả cuối cùng chính là theo sách sử ghi lại, mọi người đều biết ! một trận quốc chiến quy mô rất to giữa Tần - Sở, đánh toàn bộ bình nguyên Hà cốc thành đất trống, các nước Hà cốc đều bị diệt.
Những ngày sau đó, giữa Đan quốc và Kiều quốc vẫn còn duy trì liên hệ, hoàng thất hai nước thậm chí năm trước còn thông hôn, xem như kẻ yếu ôm nhau sưởi ấm.
Nhưng bây giờ chia ăn Đan quốc, đã không còn là chuyện nhà của hai nước Tần, Sở.
Thôi thì cô gia nhà mình, huyết thân tiên hoàng gì đó, Kiều quốc làm sao mà lo cho nổi! Đành phải lặp lại chiêu cũ, khóa cửa giả chết.
Liệt quốc thiên hạ, không một tiếng động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận