Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 535: Phố đông

"Mộng hoa" là tên một cửa hàng may bán y phục.
Cửa tiệm này ở sâu trong phố đông, phải quẹo vào hai cái hẻm mới thấy được.
Diện tích không lớn, làm ăn nhìn cũng chưa ra hình dáng gì. Dĩ nhiên, nếu chỉ là "Nhìn".
Nơi này chỉ tiếp đón những người khách có thân phận địa vị nhất định.
Tất cả trang phục của Trọng Huyền Tuân, đều do tiệm này phụ trách.
Dõi khắp thiên hạ, "Vân Tưởng Trai" đương nhiên là nơi các quý tộc chen nhau để vào. Nhưng ở Lâm Truy, danh tiếng của "Mộng hoa" chưa chắc đã thua kém.
Phố đông là nơi sầm uất, náo nhiệt nhất thành phố, không thua gì "Tụ Bảo bồn" ở Tây thành.
Người đến người đi, xe ngựa như nước.
Xe của Trọng Huyền gia đến đầu hẻm thì dừng lại, Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ xuống xe.
Trong xe ngựa theo sau là tiên sinh trông coi sổ sách, và những người đi theo để tiếp nhận kinh doanh của "Mộng hoa", cũng xuống xe theo.
Xa phu ở lại giữ xe, Trọng Huyền Thắng dẫn một đám người đầy khí thế đi vào trong hẻm.
Là một tiểu viện quây kín, mấy bụi đằng già, chậu hoa tô điểm, là một nơi yên tĩnh giữa khu vực ồn ào.
"Đi vào nơi này, cảm thấy người nhẹ nhàng khoan khoái hẳn."
Trọng Huyền Thắng thuận miệng bình phẩm, đám thủ hạ rối rít hùa theo, nào là "trang nhã", "có phẩm vị" vân vân.
Đám người đi vào, trong nhà, chưởng quỹ dẫn người ra cửa đón, thấy Trọng Huyền Thắng, khổ sở hành lễ: "Thắng công tử."
Là một nam tử trung niên mặt trắng không râu, có chút nữ tướng, trông rất lịch sự.
Trọng Huyền Thắng khoát tay: "Chuyển giao việc đi, nơi này sau này người của ta phụ trách."
Không chút lưu tình, cũng chẳng có tình cảm gì tốt để mà lưu.
Những người này đều là người trung thành với Trọng Huyền Tuân, đương nhiên sẽ chờ Trọng Huyền Tuân rời khỏi Tắc Hạ Học Cung.
Trọng Huyền Thắng chẳng hơi đâu mà chiều theo, để cho họ ở đây chờ Trọng Huyền Tuân, dù gì khoảng thời gian này Trọng Huyền gia nhất định sẽ không nuôi bọn họ. Để xem đến lúc đó còn lại được bao nhiêu người.
Tiểu nhị của "Mộng hoa" như gà trống bị đánh bại, ai nấy ủ rũ đầu cúi thấp. Nhưng chưởng quỹ lại khá là tươi tỉnh, cung kính mời đoàn người Trọng Huyền Thắng vào trong điếm, giao các giấy tờ, tài liệu đã chuẩn bị sẵn ra.
Nhân sự sổ sách của Trọng Huyền Thắng bắt đầu kiểm tra, Trọng Huyền Thắng thì ngó trên ngó dưới ngó trái ngó phải khắp tiệm.
Chưởng quỹ "Mộng hoa" hơi ngần ngừ, lên tiếng hỏi: "Thắng công tử, không biết nơi này sau này ngài định kinh doanh thế nào?"
"Cái gì mà kinh doanh thế nào?" Trọng Huyền Thắng đầy vẻ ‘ngươi phiền thế”.
Biết rõ Trọng Huyền Thắng không muốn để ý tới mình, chưởng quỹ vẫn cố tình lấy ra một cuốn sách nhỏ, hai tay đưa lên: "Thắng công tử, tiểu nhân kinh doanh 'Mộng hoa' đã nhiều năm, cũng coi là có chút tâm đắc. Chính sách kinh doanh cụ thể đều đã viết vào trong sách này, người của ngài chỉ cần dựa theo mà làm, nhất định sẽ không sai."
Trọng Huyền Thắng không nhận, chỉ nhìn hắn: "Không cần."
Chưởng quỹ không rụt tay về, khẩn khoản: " 'Mộng hoa' có được ngày hôm nay rất là không dễ, tiểu nhân không dám có ý xấu, chỉ mong nó đừng sụp đổ... Tiểu nhân tuyệt không có ý nói thủ hạ của ngài không biết kinh doanh! Chỉ là, chỉ là, khác nghề như cách núi, dù gì ở Lâm Truy cũng không có nhà thứ hai. ".
Thật sự rất chân thành. Cũng thật sự rất có tình cảm sâu đậm với "Mộng hoa", sợ nó bị phá hỏng. Hắn tin Trọng Huyền Tuân nhất định sẽ giành được thắng lợi cuối cùng, nhưng hắn sợ đến khi Trọng Huyền Tuân rời khỏi Tắc Hạ Học Cung, "Mộng hoa" đã không còn.
Cho nên hắn mới không tiếc viết toàn bộ kinh nghiệm kinh doanh nhiều năm của mình ra, chỉ cầu Trọng Huyền Thắng "Giữ" nó lại thật tốt giùm mình.
Trọng Huyền Thắng nở nụ cười nghiền ngẫm: "Không phải ta khách khí với ngươi, mà quả thật là không cần. Sau này nơi này không bán quần áo nữa."
Chưởng quỹ kinh hãi: "Không bán xiêm áo, vậy bán cái gì?"
Trọng Huyền Thắng nghiêm túc suy nghĩ một hồi, tỏ vẻ hắn suy nghĩ rất là nghiêm túc, đáp: "Bán gà quay!"
Một thủ hạ lại gần, nói nhỏ: "Thắng công tử, bữa trước ngài nói là bán vịt quay. Chúng ta đã đặt xong vịt luôn rồi."
Một người khác gõ đầu gã: "Thắng công tử nói bán cái gì thì bán cái đó!"
Chưởng quỹ mặt xám ngắt.
Đám tiểu nhị "Mộng hoa" giận mà không dám nói gì.
"Ta nói này, diễu võ dương oai trước mặt đám tiểu nhân vật này, ngươi cảm thấy thành công lắm?" Tiếng Vương Di Ngô đúng lúc này vang lên.
Y từ ngoài viện đi vào, đứng ở cửa, thân hình cao lớn, phủ xuống một cái bóng dài.
Trong phòng chìm vào yên lặng.
Trọng Huyền Thắng quay người, nheo mắt nhìn y: "Tưởng ngươi về quân doanh rồi."
Đương nhiên hắn không có ý diễu võ giương oai với đám tiểu nhân vật này, hắn chỉ muốn để cho đám người đang nhìn vào kia thấy, hướng về Trọng Huyền Tuân sẽ có kết quả gì, để bọn họ biết ngay cả cái tiệm mình thích nhất, Trọng Huyền Tuân cũng không giữ nổi, để bọn họ biết nên đứng ở đội nào.
Trọng Huyền Tuân không có ở đây, Vương Di Ngô và Văn Liên Mục cũng đã thua, chính là lúc để phá vỡ từng chút một sự ảnh hưởng của Trọng Huyền Tuân. Loại thủ đoạn này mặc dù không coi đẹp mắt cho lắm, nhưng rất có tác dụng.
Nếu không một người mập như hắn, dù có thích diễu võ dương oai, cũng lười phải chạy đến đây.
Hắn chợt thấy hâm mộ Khương Vọng, cả ngày ngoài tu luyện thì vẫn là tu luyện, không ra cửa lớn không bước cửa nhỏ, nhàn nhã biết chừng nào!
"Đúng là ta đã về quân doanh. Nhưng mà sau khi suy nghĩ, lại trở lại." Vương Di Ngô đáp.
"Có việc?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
"Người đó. Kẻ sắp xếp cho thích khách của Địa Ngục Vô Môn vào thành, đã sớm đầu nhập vào ngươi phải không?"
"Ta không biết ngươi nói gì." Trọng Huyền Thắng nhìn thẳng y: "Ngươi nhàm chán quá, Vương Di Ngô."
"Ngươi biết là ta đang nói sự thật."
"Trước khi huynh trưởng đi Tắc Hạ Học Cung, lúc bảo giao mọi việc làm ăn cho ngươi, lẽ ra ngươi phải nói 'Không được, óc heo như ta làm sao chơi được với Trọng Huyền Thắng?'. Như vậy có lẽ hắn sẽ nghĩ cách để khỏi vào Tắc Hạ Học Cung."
Trọng Huyền Thắng mặt không cảm xúc giễu cợt: "Không chịu được thua, thì đừng có chơi."
"Ha!" Vương Di Ngô chỉ chỉ Trọng Huyền Thắng: "Ngươi lúc nào cũng kém hơn A Tuân một chút, ngươi biết là tại sao không?"
"Ta không muốn biết, cũng không đồng ý, thì ngươi sẽ không nói sao?" Trọng Huyền Thắng khoanh tay lại: "Để ta xem có làm ngươi chết ngộp được không."
"Ngươi thật ngây thơ." Vương Di Ngô nói: "A Tuân hiểu rất rõ trận chiến Tề Dương sẽ mang lại cho ngươi bao nhiêu vốn liếng, giúp tạo chỗ dựa cho ngươi. Thế nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ động tay chân vào cuộc chiến Tề Dương."
"Đại cuộc là cái gì? Đại cuộc chính là khi chúng ta còn ở Lâm Truy này, thì chúng ta đều là người Tề. Tề mạnh thì ta mạnh, Tề suy thì ta yếu. A Tuân cho phép Tề quốc thắng lợi, mặc dù ngươi sẽ kiếm được lợi ích rất lớn từ việc ấy. Hắn cho phép Trọng Huyền gia lớn mạnh, mặc dù ngươi sẽ lấy được đủ tiền vốn từ điều đó.
Còn ngươi? Ngươi thật sự không hiểu, nếu đường đường tứ phẩm đại viên bị ám sát ở đô thành, sẽ tạo nên ảnh hưởng tệ như thế nào!
Ngươi thật sự không hiểu người của Trọng Huyền gia mà dính vào chuyện này, sẽ khiến đế quân sinh ra ác cảm cỡ nào cả!
Ngươi biết, nhưng ngươi vẫn cứ làm.
Ngươi giành được thế thượng phong trong thoáng chốc, nhưng lại khiến cả Trọng Huyền gia mất đi sự tin tưởng lâu dài.
Ngươi đặt lợi ích cá nhân lên trên lợi ích gia tộc, thậm chí còn đặt lên trên cả lợi ích quốc gia. Ngươi chỉ muốn đánh bại A Tuân, vì thế không chừa thủ đoạn, cơ bản là không hề suy nghĩ tới tương lai của gia tộc.
Ngươi với cha ngươi, thật giống hệt nhau!
Ba mươi năm trước, Trọng Huyền Phù Đồ khiến Trọng Huyền gia mất đi lòng tin của bệ hạ, Trọng Huyền gia các ngươi phải cố sống cố chết, phấn đấu suốt ba mươi năm, mới lấy lại được địa vị hôm nay. Ba mươi năm sau, ngươi lại khiến câu chuyện xưa tái diễn.
Trọng Huyền Thắng, ngươi còn không bằng cả một cọng tóc của Trọng Huyền Tuân!"
Trọng Huyền Thắng im lặng nghe y nói xong, mặt không cảm xúc, chỉ khẽ nhíu mày: "Nếu ngươi muốn chọc giận ta, vậy ngươi thất bại rồi. Bởi vì ta không hiểu ngươi đang nói gì cả."
"Đúng vậy, đúng vậy, ngươi nghe không hiểu. Ta cũng không tìm được chứng cớ, những lời ta nói đều là nói nhảm mà thôi."
Vương Di Ngô lắc đầu, cười, như đang tự cười nhạo mình.
Sau đó nụ cười vụt tắt, y vô cùng nghiêm túc nhìn Trọng Huyền Thắng.
"Ngươi còn nhớ hôm A Tuân đi Tắc Hạ Học Cung, ta đã hỏi ngươi cái gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận