Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 161: Thiên địa đệ nhất phủ

Điểm hẹn gặp là ở một tửu lầu.
Khương Vọng dễ dàng tìm ra nơi đó, cong ngón tay gõ cửa phòng bao chữ thiên số một.
Nghe thấy bên trong vọng ra tiếng nói: "vào đi."
Là giọng của Chân vô địch.
Khương Vọng đẩy cửa vào, ngay cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy mười phần thân thiết.
Cái tên béo ú, mắt híp tịt, nụ cười bỉ ổi kia, không phải Chân vô địch so tài với hắn mấy hiệp trong Thái Hư ảo cảnh thì còn là ai!
Mặc dù dung mạo trong Thái Hư ảo cảnh đã được che giấu, nhưng loại khí chất và kích cỡ này, không phải ai muốn cũng bắt chước được.
Mặc dù như vậy, Khương Vọng vẫn cẩn thận hỏi lại: "Trọng Huyền Thắng?"
"Độc Cô huynh đệ?" Thiếu niên kia cũng lên tiếng hỏi cùng một lúc.
Hai người cùng bật cười.
Trọng Huyền Thắng cười to, cười đến mức thịt béo trên mặt rung rung: "Oa ha ha ha, cả ngày giả bộ thâm trầm, không ngờ ngươi là thứ người như vậy! Vào Thái Hư ảo cảnh còn giở trò bịp bợm, cố gắng biến mình thành mỹ nam tử! Thì ra, ngươi lại già như vậy, oa ha ha ha..."
Hình tượng hơi có khác biệt so với trong Thái Hư trong ảo cảnh, nhưng cái kiểu thiếu đánh này thì giống hệt.
Rất là thân thiết.
Dĩ nhiên, Khương Vọng cũng không tuấn mỹ như hình tượng của mình trong Thái Hư trong ảo cảnh. Quãng đường đi này, phong trần sương gió, một lòng dành cho tu hành, không có thời gian chăm chút bản thân. Hơn nữa thi triển Bạch Cốt độn pháp làm tổn hao thọ nguyên khiến mái tóc dài của hắn vừa khô vừa trắng xóa.
Hình tượng lúc này rất là “tươi sáng”.
Lời tuy không sai, nhưng cái kiểu của mập mạp thật quá bỉ ổi...
Khương Vọng bĩu môi, không mặn không lạt đáp trả: "Ngươi cũng đâu có mập mạp khả ái như trong Thái Hư ảo cảnh đâu!"
"Ngươi đây là không hiểu rồi." Trọng Huyền Thắng dõng dạc: "Muốn che giấu, thì phải làm cho hoàn hảo. Đâu ai có thể ngờ được Chân vô địch mạnh mẽ dũng mãnh trong Thái Hư trong ảo cảnh trong thực tế lại là một ca ca tuấn tú như này!"
Thật không biết cái tự tin này là từ đâu tới.
Chẳng lẽ nước Tề coi mập là đẹp hả? Không nghe nói đó.
Khương Vọng không kiềm được nhắc nhở: "Ngươi mà còn to tiếng như thế nữa, mọi người đều sẽ biết ngươi là ai."
Trọng Huyền Thắng lại cười như điên: "Tửu lâu này, con đường này, đều là sản nghiệp của Trọng Huyền gia ta! Ai dám nghe hả?"
Có thể chiếm cứ cả một con đường ở một nơi hào cường tụ hội như Thiên Phủ thành, nội tình của Trọng Huyền thị quả thực còn đàng sợ hơn Khương Vọng tưởng.
Nhưng sao hắn giàu như thế, mà lại thiếu đánh như vậy chứ ?
Khương Vọng tự nhắc nhở bản thân, nơi này không phải luận kiếm đài, bèn khiêm tốn cười một tiếng.
Trọng Huyền Thắng lại nói: "Ta còn lo ngươi không nhận ra ta!"
Khương Vọng mơ hồ: "Ngươi đúng là mập hơn nhiều thật!"
"Câu này của ngươi ta không thích nha! Ngươi qua đây coi đi!" Trọng Huyền Thắng chồm về trước một tí: "Ngươi nhìn cho kĩ xem. ở trong Thái Hư ảo cảnh mắt ta tròn, nhưng trong thực tế mắt ta hình trăng lưỡi liềm á!"
"Ha ha, đúng ha." Khương Vọng cười khan hai tiếng: "Đã nhìn ra, đã nhìn ra. Ngươi trở về chỗ đi, đừng kích động."
Trọng Huyền Thắng lúc này mới dựa trở lại cái ghế to tướng làm riêng cho mình, đàng hoàng nói: "Vậy chúng ta nói về Thiên Phủ bí cảnh trước!"
Hai người đã hết sức quen nhau trong Thái Hư ảo cảnh, ra thực tế gặp mặt, cũng không hề có cảm giác xa lạ.
Khương Vọng lập tức bày dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
"Là thế này, Độc Cô huynh..."
Khương Vọng ngắt lời: "Còn gọi ta là Độc Cô huynh đệ?"
Ý hắn là muốn che giấu thân phận của mình trong Thái Hư ảo cảnh, nên gọi tên thật của hắn là Trọng Huyền Thắng.
"Vậy..." Trọng Huyền Thắng chần chừ một chút: "Khương thúc thúc?"
Khương Vọng nặn từng chữ từ kẽ răng: "Năm nay ta mới mười tám thôi!"
Tháng sinh nhật của hắn, đã lặng lẽ trôi qua trên đường đi.
Trước kia còn có mấy người Lăng Hà chúc mừng, ăn cơm uống rượu gì đó. Nhưng bây giờ...
Ngày hôm đó chẳng khác gì bao ngày khác ở trên đường.
Trên thực tế nếu không phải Trọng Huyền Thắng nhắc tới tuổi tác, thiếu chút nữa hắn cũng đã quên mình đã lại qua một lần sinh nhật.
"À hắc hắc." Lúc này đến phiên Trọng Huyền Thắng cười khan: "Màu tóc ngươi nhuộm khí chất quá."
"Ừ ừ ừ." Khương Vọng lười giải thích với tên thiếu đánh này, giục: "Nói chuyện Thiên Phủ bí cảnh trước đi. Ta vẫn chưa biết chương trình ra sao!"
"Thiên Phủ bí cảnh mở ra, Trọng Huyền thị nhà ta có ba danh ngạch, là nhân tài kiệt xuất nhất hiện thời của Trọng Huyền gia, gánh vác tương lai Trọng Huyền thị. Lần này thăm dò, chính là lấy ta làm trụ cột lập đội đi thăm dò. Để ta nói một chút cho ngươi nghe, Thiên Phủ bí cảnh có thể thu hoạch được cái gì, tại sao thu hút được nhiều người đổ xô vào như vậy. Bên ngoài mặc dù tin tức lan truyền sôi sùng sục, nhưng chưa chắc đều là thật."
Trọng Huyền Thắng nghiêm túc nói: "Thiên Phủ Thiên Phủ, chính là Thông Thiên chi phủ! Ngươi nói vì sao Thiên Phủ lão nhân nổi danh như vậy? Bởi vì Ngũ phủ của ông ấy đều thông, toàn bộ Ngũ phủ đều lấy được thần thông! Nên nội phủ của ông ấy, được gọi là Thiên Phủ, ý là thiên địa đệ nhất phủ.
Ông ấy đã từng ở Nội Phủ cảnh, tạo ra chiến tích giết ba cao thủ Ngoại Lâu cảnh, có thể nói là nội phủ vô địch.
Tiếc là sau đó không biết tại sao, lưu lại Thiên Phủ bí cảnh rồi biến mất. Người ta đồn là, ông ấy đã đi ngao du Thái Hư.
Nhưng dù là thế nào, thì cũng không có ai nhìn thấy ông ấy nữa.
Mọi người đoán rằng, phương pháp ông ấy lấy được thần thông ở Nội Phủ cảnh, được giấu trong Thiên Phủ bí cảnh! Nhưng chỉ người có tu vi Đằng Long cảnh trở xuống, mới vào được Thiên Phủ bí cảnh."
"Nhiều năm nay, nhiều người từ trong Thiên Phủ bí cảnh đi ra như vậy, nhất định có người lấy được biện pháp đó chứ ?" Khương Vọng hỏi: "Vậy tại sao lại không thấy truyền ra ngoài?"
"Bởi vì tất cả những người rời khỏi Thiên Phủ bí cảnh đều không nhớ được chuyện xảy ra ở trong đó." Trọng Huyền Thắng đáp: "Nhưng người lấy được cơ duyên từ Thiên Phủ bí cảnh, chỉ cần không chết, thì sau đó đều lấy được thần thông ở Nội Phủ cảnh."
"Nên, không ai nói được trong Thiên Phủ bí cảnh có những cửa ải gì, khảo nghiệm cái gì, có những nguy hiểm gì?"
"Điều duy nhất chúng ta có thể xác định là, trong Thiên Phủ bí cảnh rất nguy hiểm. Bao năm qua thăm dò bí cảnh, người còn sống đi ra, lần đông nhất, chỉ có bảy người. Lần ít nhất, một người cũng không có." Trọng Huyền Thắng nghiêm túc nói: "Nhưng lại không ai biết nguy hiểm ở trong đó là cái gì."
Khương Vọng im lặng một hồi: "Nếu là vậy, tại sao Trọng Huyền thị lại để nhân tài kiệt xuất nhất đương thời là ngươi tham gia cuộc thăm dò nguy hiểm như vậy? Sợ ngươi không lấy được thần thông ở Nội Phủ cảnh à? Bí pháp của Trọng Huyền gia các ngươi đâu có thua thần thông đâu."
Hắn như cười như không nhìn mập mạp: "Chẳng lẽ, cái gọi là nhân tài kiệt xuất nhất đương thời của Trọng Huyền thị không chỉ có một người?"
"Ách..." Trọng Huyền Thắng không một chút ngượng ngùng: "Đại khái thì cũng có mấy người. Nên khó tránh khỏi có chút cạnh tranh. Dĩ nhiên là, chủ yếu vẫn là bản thân không sợ nguy hiểm, dũng cảm mạnh dạn, anh dũng sáng ngời, dám khiêu chiến!"
"Ngươi tới cũng đã tới rồi, sẽ không rút lui chứ?" Trọng Huyền Thắng hơi lo lắng: "Danh ngạch này trân quý lắm, bao nhiêu người giành bể đầu cũng không có đâu!"
Lời này ngược lại nói không sai.
Thiên Phủ bí cảnh mặc dù nguy hiểm, nhưng thu hoạch cũng cực cao. Những tu sĩ có khả năng lấy được thần thông, đều là cường giả thật sự trong cảnh giới Nội Phủ cảnh. Nội Phủ có thần thông và nội phủ bình thường gần như cách nhau cả một cấp bậc.
Nội phủ có thần thông cường đại, thậm chí có thể đánh ngang tay với cường giả Ngoại Lâu cảnh.
Dõi mắt toàn thiên hạ, có mấy người dám chắc chắn mình sẽ lấy được thần thông ở Nội Phủ cảnh?
Khương Vọng dĩ nhiên sẽ không lùi bước, nguy hiểm không phải là chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là không bao giờ thấy được hy vọng.
Cơ hội để thành tựu thần thông Nội Phủ, không nghi ngờ gì chính là ánh sáng có thể thắp sáng hy vọng mong manh kia.
"Nhưng, số lượng hiếm hoi quý giá như vậy, ta phải bỏ ra cái gì?" Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng cũng không bày trò, đáp thẳng: "Ta có một quyển Tâm ma Nguyền, lấy ta làm trụ cột xây dựng tiểu đội, trước khi vào Thiên Phủ bí cảnh, phải lập lời thề, sau khi vào Thiên Phủ bí cảnh, cơ duyên đầu tiên lấy được thần thông, phải để cho ta. Sau đó mới được đi tìm cơ duyên của mình."
Yêu cầu này hợp lý.
Trên đời không có chuyện tự nhiên mà được lợi, muốn có được cái gì, thì phải trả giá lại cái gì đó.
Khương Vọng không chần chừ, nói luôn: "Ta đồng ý."
Ngay lúc này, ngoài cửa có tiếng ồn ào.
Có một tiếng quát to: "Cút ngay! Để lão tử xem, là ai lợi hại như vậy, cướp được danh ngạch của lão tử!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận