Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1814: Khoác áo tơi đi trong mưa gió (1)

Chân Nhân đã đi, sự uy nghiêm của Chân Nhân vẫn còn khuất phục những người đang lo lắng bên ngoài thành.
Lúc này, trong Bất Thục thành lớn như vậy, chỉ còn lại duy nhất Khương Vọng.
Hắn nhặt lên nửa đoạn trường thương trên mặt đất, dùng tay áo xoa xoa, lại đi đến nhấc Liên Hoành đang hôn mê lên.
Không nói câu gì, xoay người đi ra ngoài thành.
Không thể giúp, cho nên thuận theo tự nhiên.
Lúc Thiết Thoái Tư ra tay, Chúc Duy Ngã đã suy nghĩ cẩn thận mọi thứ, đương nhiên y cũng có thể nghĩ rõ ràng.
Hắn nghĩ lại càng rõ ràng hơn.
Về thủ đoạn của Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, hắn đã lĩnh hội sâu sắc.
Giống như lúc ở Hoàng Hà Hội, hắn một lần hành động mà nổi danh, khiến cho thiên hạ biết đến hai chữ Khương Vọng, bỗng chốc nhìn thấy ánh rạng đông báo thù. Một đội quân thần này lại quyết định ra tay với hắn. Đầu tiên là không hề có động tĩnh gì.
Mặc kệ hắn thăng quan tiến chức, mặc kệ hắn vinh quang đầy người, mặc kệ hắn là thiên chi kiêu tử, mặc kệ hắn có tương lai vô hạn.
Chỉ khi nào hắn bước ra khỏi lãnh thổ Tề quốc, thì lập tức triển khai thủ đoạn!
Bất động thì thôi, đã động thì lôi đình chớp giật.
Tội thông ma, chiếu lệnh Ngọc Kinh Sơn, Kính Thế Đài xuất thủ.
Chỉ chớp mắt đã trở thành tội nhân thiên hạ.
Nếu như không phải lão tăng Khổ Giác truy tung vạn dặm, nếu như không phải Tề quốc kịch liệt dị thường, không tiếc phản ứng xé rách da mặt với Cảnh quốc, nếu như không phải hắn có một đòn sát thủ như Huyết Khôi chân ma Tống Uyển Khê, nếu như không phải được cứu trị ở Tẩy Nguyệt Am...
Hắn đã sớm xương cốt không còn.
Chỉ là lần này, người mà Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đối phó, là Chúc sư huynh ...
Lần này, sau thí luyện Sơn Hải Cảnh, thời gian Hoàng Duy Chân trở về chỉ còn đếm ngược từng ngày.
Ngay cả Tiêu Thứ ở Đan quốc xa xôi, cũng cảm thấy lúc này ở Bất Thục thành là an ổn nhất, quyết định đánh cuộc vận mệnh bản thân ở nơi này.
Chúc Duy Ngã thành tựu Thần Lâm, một thương cản trở thiên kiêu Thần Lâm tại đài Quan Hà là Trương Tuần.
Hoàng Kim Mặc lại càng một lời đuổi Trương Tuần cút ra khỏi thành.
Hai vị Thần Lâm, người này mạnh hơn người kia.
Hơn nữa sau lưng tòa thành thị này lờ mờ có bóng dáng Sở quốc, ẩn giấu vị Hoàng Duy Chân truyền kỳ kia...
Bất Thục thành như vậy, sao lại không yên ổn, sao lại không cường đại? Nhưng Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối vẫn ra tay ở nơi này!
Suy nghĩ kỹ, đội quân thần kia chẳng phải lần nào cũng là mạo hiểm đoạt thức ăn trong miệng hổ sao? Từ thần linh U Minh cổ xưa cường đại, đến một nước hùng bá Đông vực nằm trong lục cường... Một đôi quân thần này, chỉ cần nhận định kết thúc chắc chắn có thu hoạch, thì loại mạo hiểm nào cũng dám dấn thân, bất cứ chuyện gì cũng dám làm.
Mấy chục vạn người đổi lấy một viên đan thì sao? Một trận chiến đánh cược quốc vận, thì như thế nào? Những chuyện bọn họ đánh cược, nếu có bất kỳ chuyện nào thất bại, thì Trang quốc hiện nay còn tồn tại hay không, cũng là cả một vấn đề.
Khách quan thì, một Hoàng Duy Chân không biết có thể thật sự quay về hay không, quả thật chẳng tính là gì...
Khương Vọng luôn luôn không yên tâm, Chúc Duy Ngã cũng lòng mang cảnh giác, nhưng bọn hắn không ngờ đến, Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối có thể làm đến một bước này.
Khương Vọng cũng khuyên Chúc Duy Ngã nên tránh đầu sóng ngọn gió, Chúc Duy Ngã cũng để Khương Vọng đi trước ... Đoán là vì sự bất an này. Nhưng điều bọn hắn không ngờ tới chính là, Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối muốn xóa sổ chính là Hoàng Kim Mặc, là Bất Thục thành, là Chúc Duy Ngã hiện tại!
Nếu Hoàng Kim Mặc không có khả năng từ bỏ Chúc Duy Ngã, vậy thì xóa sổ luôn cả Hoàng Kim Mặc. Nước cờ giết Mặc Kinh Vũ hãm hại Bất Thục thành này, hiển nhiên là vì động tác của Ung đế mà tạm thời sửa kế hoạch, không tính là bố cục không chút sơ hở, nhưng nắm bắt thời cơ quá chuẩn! Bởi vì loại nhanh, chuẩn, hung tàn này mà khiến cho những chỗ sơ hở của kế hoạch này dễ dàng bị xóa đi. Ung đế Hàn Hú chọn phái Mặc Kinh Vũ đến Bất Thục thành chiêu dụ Tiêu Thứ, cũng đã suy tính. Thân phận môn đồ Mặc gia của Mặc Kinh Vũ, khiến gã ở một nơi không có pháp luật như Bất Thục thành, lại an toàn hơn so với những người khác, cơ hồ không có chút nguy hiểm nào ... Người nào lại không có mắt như vậy chứ?
Nhưng Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đã thật sự ra tay.
Một khi chân tướng bại lộ, một khi bị tóm được cái đuôi, sẽ đồng thời đắc tội với Ung quốc, Bất Thục thành, Mặc Môn, sự tồn tại sau lưng Bất Thục thành ... Trang quốc nói không chừng cũng sẽ bị xóa sổ.
Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ rằng Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối không có lý do để ra tay.
Hàn Hú không nghĩ tới, nếu như y biết thì cũng sẽ không phái Mặc Kinh Vũ tới.
Mặc gia cổ xưa cường đại, càng rất khó nghĩ đến việc Trang Cao Tiện sẽ điên cuồng như vậy.
Mà trong chuyện này, Mặc gia tuyệt đối không nén giận trước cái chết của Mặc Kinh Vũ.
Mặc gia căn bản không sợ một Hoàng Duy Chân.
Dưới tình huống mọi chứng cứ rõ ràng hướng về một người, khống chế nghi phạm trước, là sự lựa chọn quá bình thường.
Nhưng Hoàng Kim Mặc, tuyệt đối không có khả năng bó tay chịu trói.
Cho nên mới có kết quả hiện tại.
Khương Vọng hiện tại không rõ chính là, Trang Cao Tiện dựa vào đâu mà tự tin có thể giấu giếm được Mặc gia, mà Mặc gia một lần phái ra hai chiến lực cấp Chân Nhân, thật sự cũng là tình thế bắt buộc...
Nhưng những điểm khó hiểu này, cũng không cản trở mọi chuyện diễn ra.
Sát cục trong trận này, thể hiện sự hiểu biết của quân thần Trang Cao Tiện đối với Hoàng Kim Mặc, sự nắm chắc tâm tính thế lực khắp nơi, lại không phải chỉ ngày một ngày hai.
Tiếp đó thì sao?
Nếu như Hoàng Duy Chân không thể thành công trở về, chuyện này sẽ hoàn toàn kết thúc.
Nếu như Hoàng Duy Chân có thể thành công trở về, Hoàng Duy Chân đối đầu với Mặc gia, bất luận bên nào thắng bên nào thua, đối với Trang Cao Tiện đều không có gì xấu. Mặc gia xảy ra chuyện, bên bị dao động chính là Ung quốc mới tái sinh, đây chính là kết quả mà Trang quốc muốn nhìn thấy nhất.
Lui thêm một bước thì, cho dù Hoàng Duy Chân có thể thành công trở về, cũng không phải là chuyện trong một hai năm, làm sao biết Trang Cao Tiện không thể dựa vào thực lực quốc gia quật khởi, chứng đạo Chân Quân? Một Chân Quân dĩ nhiên chưa chắc có thể đối phó được Hoàng Duy Chân lúc đó, nhưng sự ủng hộ của Đạo Môn đối với một Chân Quân thì không phải là thứ hiện tại có thể so sánh hay đo lường ...
Có thể nói kế hoạch mà Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối mạo hiểm làm, bất luận đi về hướng nào, Trang quốc đều có thể thu được kết quả có lợi.
Đây chính là bố cục của bọn họ!
Ngoài ra, những thứ kia.
Cái gì mà Lâm Chính Nhân nhất định phải biểu hiện giá trị của y. Cái gì mà Đỗ Dã Hổ không thể không dùng mạng để đạt được sự tín nhiệm, cái gì mà Khương Vọng không thể không nhịn đau đánh Đỗ Dã Hổ cho gần chết...
Cũng chỉ là nước cờ tiện tay đánh xuống trong ván cờ này mà thôi!
Cũng thuận tiện mê hoặc Chúc Duy Ngã.
Có đôi khi chuyện ngươi cảm thấy lớn nhất thiên hạ, người mà ngươi cảm thấy quan trọng nhất trên đời, chỉ là người khác tiện tay làm ra, người khác tùy ý xoa nắn ...
Đối với Khương Vọng là thế, đối với Đỗ Dã Hổ là vậy, thậm chí đối với Lâm Chính Nhân cũng là như thế nốt.
Chỉ là như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận