Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 851: Giác ngộ

Một thời gian không gặp, hình như địa vị của Điền Thường trong gia tộc đã có bước tiến nhảy vọt.
Khương Vọng nhớ rõ, lúc trước khi gã dẫn đội ở thế giới Ẩn Tinh, không phải tất cả mọi người đều phục tùng gã. Hiện tại vậy mà lại giáo huấn những người kia như là cháu trai của mình.
Đương nhiên dựa vào tính cách và thực lực của Điền Thường, nếu thật sự muốn củng cố địa vị và áp đảo những người kia thì cũng không vấn đề gì. Khi còn ở thế giới Ẩn Tinh, gã vẫn đang giấu tài.
Điều khiến Khương Vọng tò mò là tại sao gã lại đến Hoài đảo?
Lại kết hợp với vấn đề hải thú, kết hợp với việc đại đệ tử Trần Trị Đào của Điếu Hải Lâu bôn ba qua lại... Có lẽ trong khoảng thời gian này Cận Hải quần đảo sắp xảy ra chuyện gì đó, có cảm giác như gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến.
Cái mà Khương Vọng quan tâm nhất chính là, liệu nó có ảnh hưởng đến kế hoạch cứu viện Trúc Bích Quỳnh của hắn hay không.
Một nam nhân trung niên đi ở sườn trái phía sau Điền Thường, có lẽ do bị Điền Thường răn dạy quá tàn nhẫn cho nên sinh tức giận.
Vậy nên vươn tay ra đẩy Khương Vọng: "Đừng cản đường!"
Việc kinh doanh trên biển của Đại Trạch Điền thị khá tốt, hai hòn đảo ở trong tay bọn họ đều mạnh hơn một chút so với những thế gia khác. Trong đó có đảo Sùng Giá được mang ra trao đổi mười năm với Trọng Huyền gia.
Còn người của Điếu Hải Lâu cũng không ở lại Hoài đảo.
Vì thế ở chỗ này, bọn họ thật sự không cần sợ bất kỳ ai.
Thật sự không coi ai ra gì.
Khương Vọng không phiền gì cười cười, thậm chí còn chủ động nghiêng người nhường đường.
Hắn không nhất thiết phải tính toán với chó của Điền Thường, bởi vì nếu xem xét về mặt ý nghĩa một cách nghiêm khắc thì hiện tại Điền Thường là người của hắn.
Tuy rằng từ sau vụ Thất Tinh Lâu, hắn chưa từng một lần chủ động liên hệ với Điền Thường, nhưng là do không cần thiết mà thôi. Bí mật đao Triều Tín cùng với một màn giết chóc ở trong thế giới Ẩn Tinh kia đủ để hắn nắm giữ sinh tử của Điển Thường trong tay.
Ánh mắt của Điền Thường rơi vào người Khương Vọng.
"Khương huynh." Gã lập tức tỏ vẻ khách khí mà xa cách.
Xa cách như vậy là rất bình thường, bởi vì nhìn ở bên ngoài thì gã mới chỉ gặp Khương Vọng hai lần ở Thất Tinh Cốc, ngoài ra hai người không gặp nhau thêm lần nào khác.
Bọn hắn không thân quen, nhưng gã biết danh tiếng của Khương Vọng nên khách khí.
Trên mặt Khương Vọng vẫn chỉ cười không để ý, nhưng chỉ khẽ gật đầu xem như đáp lại.
Đây là sự cao ngạo của một thiên kiêu.
Khi không bị nhận ra, hắn cũng sẽ hiền hòa đáp lại. Nhưng sau khi nhận ra rồi, hắn không thể biểu hiện quá yếu thế như cúi đầu với Điền thị.
Điền Thường đưa tay ra, giận chó đánh mèo mà dùng cái tay kia vỗ vỗ lên vai nam tử trung niên: "Ngươi thật không biết lễ phép."
Nam tử trung niên kia lập tức bị dọa cho run rẩy, vậy nên xoay mặt về phía Khương Vọng, liên tục nói xin lỗi đầy cung kính:
"Tiểu nhân mắt mù mới va phải quý nhân. Xin ngài trách phạt."
"Không sao." Khương Vọng giơ tay lên: "Tất cả mọi người đều là người Tề, khi ra bên ngoài thì nên giúp đỡ nhau nhiều hơn mới phải. Nào có đạo lý nội đấu chứ."
"Xin nhận chỉ giáo."
Điền Thường gật đầu ra hiệu, sau đó kéo nhau đi xuống.
Tất nhiên nhóm người kia vẫn tiếp tục đi theo phía sau.
Mà Khương Vọng thì một mình đi lên trên.
Đương nhiên, lần này không một ai dám bảo hắn tránh ra, ngược lại đều chen chúc qua một bên, để lại chỗ trống đủ cho Khương Vọng đi qua.
Khương Vọng nhìn thấy Điền Thường, cũng nhìn thấy nam nhân trung niên bình thường ở phía sau gã, chính là nam nhân vẻ mặt chất phác Điền Hòa.
Nụ cười của y vốn rất chân thật, lục này lại càng ung dung.
Long xà quần tụ cùng một chỗ, chính là lúc bão táp nổi lên.
Nhiều người thú vị như vậy đến, đúng là rất thú vị.
Trăng sáng treo trên biển, buổi tối hôm nay thật là yên bình.
Thuỷ triều nhẹ nhàng phun trào, như an ủi lòng người.
Cửa sổ mở ra, một nam tử che mặt, lưng đeo trường đao tự nhiên nhảy vào rồi đứng giữa phòng nhìn thẳng về phía giường.
Khương Vọng đang khoanh chân ngồi ngay ngắn trên giường.
"Ngươi tới trễ." Hắn nói.
Nam tử kia gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt lạnh lùng, tất nhiên người kia chỉ có thể là Điền Thưởng.
"Ta không thể để bất kỳ người nào biết việc ta tới gặp ngươi. Cho nên phải chờ lâu một chút."
"Không sao." Khương Vọng mỉm cười nói: "Ta không ngại."
Ban ngày lúc gặp nhau, hắn đã nhắc nhở Điền Thường, người Tề cần phải giúp đỡ nhau. Điền Thường là người thông minh, không có đạo lý nghe không hiểu, trừ phi là giả ngu.
Mà Khương Vọng cũng chẳng thiếu cách để đối phó với người giả ngu.
"Ngươi có chuyện gì?" Điền Thường hỏi.
Gã là một người rất thông minh, tất sẽ không làm chuyện ngu ngốc.
Từ sau vụ Thất Tinh bí cảnh kia kết thúc, Khương Vọng chưa từng liên hệ gã dù chỉ một lần. Không yêu cầu bất kỳ tin tình báo gì, bất kỳ tài nguyên gì, bất kỳ việc tìm kiếm gì. Nhưng đương nhiên gã không cho rằng Khương Vọng đã quên gã.
Khương Vọng không yêu cầu, chỉ có thể là vì thời cơ chưa tới, cái mà gã có thể cho hắn vẫn chưa đủ nhiều.
Gã biết bản thân mình sẽ lựa chọn thế nào, cho nên gã nghĩ gã cũng biết lựa chọn của Khương Vọng.
Tối nay gã mang theo đao đến, nếu như có thể giết chết Khương Vọng thì gã nhất định sẽ không nương tay. Nhưng cho đến hôm nay, dù gã có gõ mở Nội Phủ, nhưng sự chênh lệch thực lực với Khương Vọng lại có một khoảng cách rất lớn.
Vì thế gã rất nghe lời, như gã nghe lời Điền An Bình vậy.
Đương nhiên Khương Vọng cũng không mong chờ lòng trung thành của một người như thế, chỉ cần hắn có thể duy trì áp chế thực lực từ đầu tới cuối, luôn nắm giữ sinh tử của người kia là được.
"Không vội." Khương Vọng nói tiếp: "Đã lâu không gặp, chúng ta nên trò chuyện một lát, làm quen nhau một lần nữa."
"Đương nhiên." Điền Thường nói.
Dù nói là "Làm quen nhau", nhưng gã biết gã chỉ có tư cách "bị nhận biết", gã rất có ý thức.
"Ta nhớ lúc trước hình như ngươi thân thiện hơn rất nhiều. Biểu cảm bình thường cũng không giống như hiện tại ..." Khương Vọng dừng một lát, nghĩ đến một từ rất thích hợp: "Lạnh lùng."
"Ngươi có biết Thất Tâm Cốc là nơi như nào không?" Điền Thường hỏi lại.
Tuy hỏi ngược lại, nhưng gần như đã có câu trả lời rồi. Có thể tiếp tục sống sót ở nơi đó, bất kể có đồng ý hay không thì chắc chắn vẫn sẽ thay đổi mãi mãi.
Khương Vọng gật gù tỏ ra đã hiểu, lại chủ động trò chuyện thêm:
"Ta nhớ ngươi có một vị bằng hữu, xuất thân là người Công Dương gia. Sao hôm nay không thấy hắn?"
"Đã chết ở trong Thất Tâm Cốc." Điền Thường trả lời rất bình thản.
Không thể nhìn ra bất cứ loại tâm trạng nào từ vẻ mặt của gã.
Giống như gã đang nói về một người hoàn toàn xa lạ, nói về chuyện hoàn toàn không quan trọng chút nào.
Nhưng Khương Vọng nhớ rõ, cái tên Công Dương Lộ kia là một cao thủ trận đạo, lúc đó tên kia là người mà Điền Thường tín nhiệm nhất.
"Ta không nói nén bi thương, vì ngươi cũng không cần trấn an."
Khương Vọng sắp xếp từ ngữ một chút rồi nói: "Ngươi nói về mình một chút đi, tình hình hiện tại thế nào?"
"Như ngươi đã thấy, hiện tại cuộc sống của ta vẫn tạm ổn." Điền Thường nói tiếp: "Điền An Bình cho ta quyền lực không nhỏ, để ta phụ trách chuyện ở hải ngoại."
"Điền An Bình?" Khương Vọng cảm thấy hơi khó hiểu.
Hắn vốn cho rằng Điền Thường "quật khởi" là do trong lúc đối kháng với Điền An Bình mà được nâng đỡ. Nhưng không nghĩ tới, người trợ giúp Điền Thường lại là Điền An Bình.
Hắn nhớ là chính Điền An Bình đã nhốt Điền Thường vào Thất Tâm Cốc chờ chết. Lúc đó hắn biết chuyện này còn cảm thấy đáng tiếc, dù sao đây cũng là "tình báo" mà hắn vất vả lắm mới giữ lại, hơn nữa còn cực kỳ có tiềm lực.
Một người bình thường hẳn là sẽ không trọng dụng người từng bị mình đày đọa. Hình như Điền An Bình hoàn toàn không lo lắng nuôi hổ thành họa, không lo lắng Điền Thường sẽ trả thù.
"Ở trong Thất Tâm Cốc, suýt chút nữa ta đã phát điên." Điền Thường giật giật khóe miệng: "Phải chẳng điều này khiến cho Điền An Bình cảm thấy gần gũi hơn?"
Bị áp chế, bị người ung dung nắm giữ sinh tử và quyết định vận mệnh. Bản thân phải chịu sự tra tấn không phải người nào cũng có thể chịu được, người tín nhiệm nhất cũng chết ở trong Thất Tâm Cốc.
Vậy mà giờ phút này, gã vẫn có tâm trạng để nói đùa, lấy tên điên Điền An Bình ra làm trò đùa...
Như vậy cũng quá thần kỳ.
Nơi không tầm thường đó gần như chỉ giúp gã mua vui trong khổ sở.
Hơn nữa, gã cũng không bị Điền An Bình chèn ép mà đánh mất ý chí chiến đấu, cũng không phải gã không sợ Điền An Bình như ngày thường gã vẫn thể hiện. Gã cũng sợ lắm, nhưng gã có thể đối mặt.
Mà đây chính là cơ sở để gã có tư cách đối địch với Điền An Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận