Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 180: Cố nhân

Nơi nào đó rừng sâu núi thẳm.
Một chỗ đất trống nhân tạo.
Triệu Nhữ Thành cúi đầu ngồi dưới đất.
Nếu có người quen tại Phong Lâm Thành lúc trước tại đây, tất nhiên rất khó nhận ra Triệu Nhữ Thành lúc này.
Bởi vì gã tóc dài tán loạn, áo bào bẩn phá, thậm chí ngồi bệt trên mặt đất!
Đối với người luôn thích sạch sẽ, ăn ở thập phần bắt bẻ như Triệu Nhữ Thành, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng.
Vậy mà lúc này gã lôi thôi lếch thếch ngồi đó, xem ra không khác gì kẻ lang thang.
Đặng thúc đứng ở trước mặt gã, thanh âm ôn hòa, chỉ mang theo nghi vấn: "Ngươi đã nghĩ kỹ rồi?"
"Không cần nghĩ nữa." Triệu Nhữ Thành ngẩng đầu lên, từ tốn nói.
Tuy bẩn thỉu nhưng khó giấu vẻ tuấn mỹ.
Chỉ là trên mặt của gã, không còn thấy nụ cười nhẹ nhõm ngày xưa. Ngược lại nghiêm túc đến gần như lạnh lùng.
"Kỳ thật, lúc trước ngươi cam tâm lãng phí thiên phú, cam nguyện thời gian sống uổng, ta ngầm đồng ý. Không chỉ vì ta không muốn can thiệp vào quyết định của ngươi, càng là vì..."
Đặng thúc thở dài một hơi: "Thế giới đáng sợ này, ngươi càng mạnh, ngươi gặp phải nguy hiểm càng lớn hơn. Lấy thiên phú của ngươi, cuối cùng cũng có một ngày, ngươi sẽ gặp nguy hiểm mà ngay cả ta cũng không thể giải quyết. Tựa như..."
"Tựa như Phong Lâm Thành lần này." Triệu Nhữ Thành tiếp nhận lời của y. Ngữ khí lộ ra rất bình tĩnh.
Nhưng chính thời khắc y kiềm chế bình tĩnh này, ngược lại thể hiện trong lòng gã thống khổ.
"Cho nên." Gã nói tiếp: "Chỉ cần mạnh lên là được, chỉ cần vĩnh viễn mạnh hơn nguy hiểm là được."
Đặng thúc nhất thời trầm mặc.
Triệu Nhữ Thành tiếp tục nói: "Trước kia, ta luôn cảm thấy, cố gắng không có ý nghĩa gì? Dù cố gắng thế nào cũng vô dụng. Không bằng được ngày nào hay ngày ấy, có thể sống một ngày là một ngày. Thiên hạ lớn như thế, một đời ngắn như vậy, đi tới đi tới, cũng không cần đi. Khổ cực như vậy, không cần thiết."
"Mỗi lần nhìn thấy Lăng Hà, Khương Vọng liều mạng tu luyện, ta chỉ muốn cười. Nhưng luôn luôn cười cười, con mắt thì ẩm ướt."
"Ngay từ đầu ta không rõ tại sao mình lại rơi lệ. Về sau ta nghĩ rõ ràng, ta không phải là muốn cười bọn họ, mà ta ao ước giống bọn họ. Ta ao ước giống bọn họ, không biết tương lai sẽ đối mặt cái gì. Ta ao ước bọn họ, có thể kiên định tiến tới phía trước. Ta ao ước như bọn họ."
"Bọn họ có hi vọng, có phương hướng, có tương lai. Cho nên cố gắng là một chuyện hạnh phúc. Vất vả thế nào cũng ngọt."
"Từ ngày ta ra đời, đã không có hi vọng, không có phương hướng, không có tương lai. Ta đứng càng cao, nhìn thấy càng tối. Cho nên ta ao ước giống bọn họ. Ta cùng bọn họ kết giao bằng hữu. Bọn họ thực tình đợi ta, ta cũng thực tình đợi bọn họ. Ta chế giễu bọn họ, lại chờ mong bọn họ. Trên người bọn họ ta nhìn thấy cuộc đời khác nhau."
"Nhưng bây giờ." Triệu Nhữ Thành dừng một chút, nói: "Những hi vọng, phương hướng, tương lai của bọn họ, tất cả đều bị chặt đứt. Mà ta, lúc đầu ta có cơ hội ngăn cản hết thảy. Nếu như ta chưa từng phí tuổi tác, nếu như ta chưa từng sống uổng thời gian."
"Có lẽ ta mãi mãi không thể cứu vớt chính ta. Thế nhưng trong mấy cái nháy mắt, ta hoặc là có thể cứu vớt người mà ta quan tâm. Hiện tại, ta muốn vì mấy cái nháy mắt đó mà cố gắng."
Triệu Nhữ Thành nói xong, từ tư thế ngồi điều chỉnh thành tư thế quỳ, theo quy củ quỳ gối trước mặt Đặng thúc.
Đặng thúc trầm mặc nhìn, không đưa tay cản.
Triệu Nhữ Thành đoan chính quỳ, nghiêm túc nói: "Ta biết ngài rất mạnh. Trước kia ta không quan tâm những thứ này. Thế nhưng hiện tại, xin cho ta nhìn thấy, ngài mạnh cỡ nào."
"Xin dùng tất cả phương pháp ngài có thể tưởng tượng ra rèn luyện cho ta."
"Xin cho ta nhìn thấy, một ngón tay kia có thể đoạn sông gãy núi."
"Hãy chờ mong cố gắng của ta."
Gã cúi thấp xuống, hai tay đặt ngang ở hai bên, dán cái trán trên mặt đất.
Đặng thúc trầm mặc một đoạn thời gian, mới lên tiếng: "Được."
Trong trạch viện tư nhân Trọng Huyền Thắng tại Thiên Phủ Thành.
Lấy thân phận của Trọng Huyền Thắng, sản nghiệp tư nhân tất nhiên không ít.
Nhưng nếu lúc trước, y không thể có được tư trạch tấc đất tấc vàng tại Thiên Phủ Thành.
Thiên Phủ bí cảnh kéo dài nhiều năm như vậy, hết thảy sản nghiệp nơi này đã bị chia cắt sạch sẽ.
Cho nên ban đầu gặp mặt Khương Vọng, chỉ có thể lựa chọn thiết yến ở tửu lâu gia tộc, mới phát sinh chuyện Trọng Huyền Tín nửa đường xông vào phòng.
Bây giờ Trọng Huyền Tín nếu dám chưa bẩm báo tự tiện xông vào chỗ tư trạch này, Trọng Huyền Thắng dám giết gã tại chỗ.
Sau Thiên Phủ bí cảnh, tòa nhà này đã chuyển cho Trọng Huyền Thắng.
Đây chỉ là một phần chỗ tốt không có nhiều ý nghĩa mà Trọng Huyền Thắng thu hoạch được.
Trọng Huyền thị là một thế gia cực kỳ to lớn, quy mô tộc địa có thể so với một quận. Phần lớn là môn khách, nô bộc, tộc vệ, tộc nhân chân chính thuộc về Trọng Huyền gia đích mạch cũng không nhiều.
Mà người thừa kế gia tộc tương lai, không thể nghi ngờ là một trong cái đùi to nhất toàn bộ tương lai Tề quốc.
Không có người nào là đồ đần, muốn trước giờ đó đầu tư tuyệt sẽ không ít.
Nhưng Trọng Huyền Tuân xem như người thừa kế hợp pháp thứ nhất không cần tranh cãi, bên cạnh gã một củ cải một cái hố, đã sớm bị chen lấn tràn đầy.
Chi phí đầu tư cho gã, đã sớm cao khiến người khác run chân.
Trọng Huyền Thắng hoành không xuất thế, thỏa mãn tất cả đặt cược kỳ vọng.
Xem như bây giờ công tử đích mạch Trọng Huyền gia có tư cách cạnh tranh quyền thừa kế với Trọng Huyền Tuân, Trọng Huyền Thắng cũng đạt được càng nhiều tài nguyên.
Do Trọng Huyền Tuân quá mức loá mắt, mọi người thấy Trọng Huyền Thắng căn bản không có khả năng thành công.
Tiền đề đặt cược, là ở chỗ có khả năng cháy lên không, mà không phải cầm lấy tài nguyên đổ xuống sông xuống biển.
Trọng Huyền gia là một tảng mỡ dày lớn như thế, trước Trọng Huyền Thắng đương nhiên sẽ có người khác cạnh tranh. Những người kia thiên phú tài năng đều hết sức xuất sắc, nhưng trước mặt Trọng Huyền Tuân đều lu mờ ảm đạm, nhẹ nhõm bị gã quét rác.
Trên thực tế nếu không phải những người nắm quyền Trọng Huyền gia bởi vì một chút lý do không tiện nói rõ cần gõ Trọng Huyền Tuân, Trọng Huyền Thắng cũng căn bản không thể trổ hết tài năng.
Cho nên Trọng Huyền Thắng mới có thể bắt buộc mạo hiểm, thông qua đổi thành tài nguyên đã có, lấy được quyền chủ đạo Trọng Huyền gia thăm dò Thiên Phủ bí cảnh.
Y thậm chí cần thông qua Thái Hư Huyễn Cảnh, mời Khương Vọng ngoài vạn dặm. Bởi vì người trong gia tộc, trừ Thập Tứ bên cạnh, thực tế y không dám tín nhiệm ai. Nếu như Khương Vọng không xuất hiện, y thà rằng để trống danh sách kia.
Giống như Trọng Huyền Tín kia, mở miệng một tiếng Thắng ca, mở miệng một tiếng người nhà tộc nhân. Chỉ cần y dám mang Trọng Huyền Tín vào Thiên Phủ bí cảnh, kẻ thứ nhất đâm y chính là Trọng Huyền Tín.
Các loại thủ đoạn Tâm Ma Chú hoàn toàn không dùng. Bởi vì phàm là Trọng Huyền Thắng y có thể dùng thủ đoạn gì, Trọng Huyền Tuân cũng tất nhiên biết rõ, thậm chí có thể phá giải.
Mà sở dĩ Trọng Huyền Thắng coi trọng chuyện này như vậy, thậm chí Trọng Huyền Tuân bên kia, ngay cả Vương Di Ngô cũng tự thân xuất mã.
Thực tế là Thiên Phủ bí cảnh, chính là Trọng Huyền Thắng đánh cược được ăn cả ngã về không.
Đây là hi vọng cuối cùng của y.
Nếu như chết tại Thiên Phủ bí cảnh, vậy không có gì để nói.
Cho dù không chết, bị đào thải, còn sống đi ra, vạn sự đều yên.
Trọng Huyền gia sau này sẽ là của Trọng Huyền Tuân, rốt cuộc y đừng nghĩ nữa.
Nhưng y còn sống, y thắng Thiên Phủ bí cảnh, dự định thần thông nội phủ tương lai.
Y đánh cược đã thành công.
Không cần nói Vương Di Ngô biểu hiện chẳng thèm ngó tới thần thông nội phủ.
Y không thể phủ nhận, một khắc y từ Thiên Phủ bí cảnh đi ra, Trọng Huyền Thắng chân chính có tư cách cạnh tranh với Trọng Huyền Tuân.
Thời gian tiếp theo, chính là lúc Trọng Huyền Thắng phát triển nhanh chóng.
Tất cả tài nguyên trước đó ngắm nhìn, chờ đợi, những cái kia vốn thuộc của người cạnh tranh với Trọng Huyền Tuân, toàn bộ đều chen chúc tới.
Trọng Huyền Thắng cần cân nhắc duy nhất, chính là làm sao tiêu hóa được chúng.
Rắn nuốt voi, nuốt không nổi sẽ nghẹn chết.
Nuốt vào sẽ thành mãng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận