Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 362: Mông muội

Tự mình đổi tên trên gia phả, cho dù là con cháu dòng chính được sủng ái như Lý Long Xuyên, chỉ sợ cũng bị Lý lão thái đánh cho váng đầu.
Mà Lý Phượng Nghiêu lại làm được việc này. Không nói đến tâm khí, năng lực cũng không phải tầm thường.
Khương Vọng chỉ thở dài: "Là một người tâm cao!”
Hứa Tượng Càn biết Khương Vọng chạy tới Lâm Truy là có việc quan trọng, tất nhiên sẽ không khuyến khích đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Ra khỏi Xương Hoa đại đạo, hai người liền tự mình rời đi.
Đối với Khương Vọng mà nói, mục đích chuyến tặng quà lần này cũng đã đạt được, xem như không phụ người ủy thác.
Trọng Huyền gia tất nhiên cũng có một tòa Bác Vọng Hầu phủ ở Tề đô, nhà cao cửa lớn, quý khí đường hoàng, chỉ là...
Có Trọng Huyền Tuân ở đây, Trọng Huyền Thắng đương nhiên sẽ không tự rước lấy buồn bực cho bản thân mình.
Lần tới Lâm Truy giao du trước đó, tên mập mạp này đã hao phí số tiền lớn mua một tòa Hoa phủ, làm nơi tổ chức tiệc rượu giao du cho bản thân mình. Chẳng qua bởi vì lịch sử cũng không có danh tước, loại trạch viện này tuy hoa quý đấy, nhưng ở trong mắt những danh môn chân chính kia, cuối cùng lại thiếu đi nội tình.
Từ điểm này có thể nhìn ra chênh lệch giữa Trọng Huyền Tuân và Trọng Huyền Thắng trong gia tộc. Trọng Huyền Tuân nghiễm nhiên đã là thiếu chủ nhân của Bác Vọng Hầu phủ, Trọng Huyền Thắng ở trong Hầu phủ hiện giờ tuy rằng địa vị siêu nhiên, nhưng dù sao mọi chuyện đều bị đè ép một đầu.
Lâm Truy có bảy thắng cảnh lớn, Phong Hà Tịnh Vãn lại là nơi đứng đầu.
Trạch viện riêng của Trọng Huyền Thắng ở ngay gần Hà Sơn nổi tiếng kia, giá trị vượt xa những trạch viện tầm thường, coi như là cực kỳ xa xỉ.
Có Trọng Huyền Tuân ở đây, gã không có cách nào lợi dụng danh tiếng Bác Vọng Hầu phủ ở mức độ lớn nhất, chỉ có thể tận lực bày ra thực lực của mình. Sự giàu có cũng là một trong số đó.
Lúc Khương Vọng đến tòa sân viện này, Trọng Huyền Thắng còn chưa trở về. Nhưng hạ nhân trong phủ đều đã sớm được phân phó, đương nhiên sẽ không dám lạnh nhạt với hắn.
Được gọi tên là Hà Sơn, cũng không phải vì ban mai hay hoàng hôn, mà là trên núi có phong đỏ trải rộng khắp nơi giống như hoàng hôn, cho nên mới gọi là "Hà Sơn".
Nghe nói vào chạng vạng trung thu mỗi năm, nhìn ra Hà Sơn là có thể thấy cảnh tượng hoàng hôn ở chân trời vừa vặn nối liền với phong đỏ núi này thành một mảnh. Trong ngươi có ta, giao nhau ánh hồng, rực rỡ chói mắt, cho nên mới gọi là "Phong Hà Tịnh Vãn".
Phòng nơi Khương Vọng ở, đẩy cửa sổ sẽ có thể thấy được Hà Sơn, tất nhiên là cũng là vị trí tuyệt hảo, chỉ là...
Điều này khó tránh khỏi làm cho hắn nhớ tới phiến rừng phong bên ngoài thành Phong Lâm kia, nhớ tới người trong tòa thành nọ.
Từng rút kiếm múa trong lá phong phiêu diêu, chính là đoạn thời gian thanh tịnh khó có được.
Trong nháy mắt mấy năm trôi qua, người đã từng ở bên cạnh khi đó...
Khương Vọng tựa vào cửa sổ mà đứng, ánh mắt hoảng hốt.
Lão hổ ở trong quân, ngược lại tránh được kiếp nạn kia, nhưng cũng không thể liên lạc được.
An An được nhờ nuôi ở Lăng Tiêu các, bất kể Diệp Thanh Vũ dụng tâm cỡ nào, lấy tâm tư cực kỳ mẫn cảm của nàng, chắc chắn sẽ không tránh khỏi hoang mang rồi? Nhưng chính mình hiện tại cũng không thể nói là chỗ đứng đã ổn định, toàn bộ những thứ thu được trước mắt có thể mất đi bất cứ lúc nào, trong lòng không nỡ, cũng không cách nào đón nàng tới...
Gió đêm thổi đến khiến lá phong không ngừng lay động, từ xa nhìn lại giống như như biển đỏ cập bờ.
Trung thu đang đến gần.
Khương Vọng nghĩ, sau đó đóng cửa sổ lại.
Hắn ngồi trở về giường, bắt đầu khám phá Ngũ Phủ hải.
Bởi vì thời gian quá mức gấp gáp, muốn mau chóng đón An An tới, thế cho nên ngay cả thời gian đau buồn cũng không còn lại bao nhiêu.
Chỗ tốt thể hiện trực quan nhất của cô đảo thiên địa hùng vĩ chính là, khi khống chế Đạo mạch Đằng Long du đãng trong sương mù mông muội, có thể cảm ứng rõ ràng được vị trí cô đảo thiên địa. Bởi vì nó rất lớn, không thể dễ dàng mất dấu được.
Tâm thần chìm trong Đằng Long đạo mạch, như mỗi một lần thường ngày, hắn chải chuốt Thông Thiên cung của bản thân trước tiên.
Trong Thông Thiên cung có một vị trí "khách nhân", hắn không thể không cẩn thận như vậy.
Triền Tinh Kỳ mãng thân mật vòng quanh vài vòng, sau đó tự đi xuyên qua tinh hà Đạo Toàn.
Khương Vọng ngược lại ổn như thái sơn, Minh Chúc cực kỳ an phận.
Cảm giác thăm dò trong sương mù mông muội thật sự rất kỳ diệu.
Toàn bộ Thông Thiên cung lấy hình thức Đạo mạch Đằng Long du động, khống chế tâm thần trong đó đã cảm giác thân như rồng. Cho nên có thể cảm nhận rõ ràng, sương mù mờ mịt kia lúc nào cũng ăn mòn "Đằng Long thể".
Hắn cần không ngừng huy động Đạo Nguyên đi sửa chữa bộ phận bị xói mòn, đồng thời nhớ kỹ cảm giác bơi qua, không ngừng thăm dò "phía trước". Bởi vì trong sương mù mông muội, không có cái gọi là phương vị, đương nhiên cũng không tồn tại trước sau.
Chỉ là người tu hành vì không bị lạc, thường thường giả thuyết ra một phương vị cho bản thân mình. Khương Vọng ở bên ngoài cô đảo thiên địa thật lớn còn có một cái tín hiệu của thần thông hạt giống kia, "phương vị" cũng tương đối rõ ràng một chút.
Đối kháng với màn sương mông muội là một chuyện quán triệt toàn bộ quá trình tu hành của Đằng Long cảnh.
Lấy quy mô cô đảo thiên địa Khương Vọng, cùng hạt giống thần thông tạo ra tín hiệu, quá trình này an toàn hơn rất nhiều so với tu giả bình thường. Nhưng hắn vẫn vẽ cho mình một đường cảnh giới tương đối cao, sau khi Đạo Nguyên dự trữ đến tuyến cảnh giới này, tốc độ tu bổ bắt đầu có xu hướng không theo kịp tốc độ ăn mòn, phải lập tức trở về.
Tinh khí thần lúc này còn đủ chống đỡ một hồi chiến đấu cấp độ thần hồn. Nói cách khác, là để lại chuyên môn vì đối phó Khương Yểm.
Có người tu hành nói, quá trình xuyên qua sương mù mông muội chính là thời gian dùng Đạo Nguyên bản thân tẩm nhiễm vào trong làn sương mù. Thuyết pháp này cũng không phải là không có lý.
Bản thân Đạo mạch Đằng Long không ngừng bị ăn mòn cùng được tu bổ, trở thành chiến trường giữa Đạo Nguyên của người tu hành và sương mù mông muội.
Vốn Đạo nguyên không chỉ đơn giản là khí huyết thăng hoa, mà là ý cùng lực dung hợp một cách hoàn mỹ, là phản hồi chân thật của sinh linh đối với bản nguyên của thiên địa. Là khởi nguyên của đại đạo, là căn bản của tất cả tu hành.
Mà sương mù mông muội ba hồn, mê thất phách, là ăn mòn cùng trở ngại cho tu hành.
"Mông muội" là gì?
Là chưa khai hóa, là ngu muội. Trong thực tế, nó cũng là trạng thái nguyên thủy nhất!
Con người tu hành bắt đầu từ Đạo Nguyên, bản thân cái từ "Đạo Nguyên" này có ý nghĩa "điểm khởi đầu của đạo", từ ý nghĩa nào đó mà nói, là Đạo Nguyên chấm dứt mông muội!
Cho nên khi người tu hành có thể hoàn thành việc thăm dò Ngũ Phủ hải trong sương mù mông muội, khóa chặt vào vị trí Ngũ Phủ, gạt bỏ hoàn toàn ảnh hưởng của sương mù mông muội, cũng tự mình hoàn thành việc "Khai hóa".
Nắm trong tay thân thể của mình, có "gian phòng" của riêng bản thân, sau đó có thể từ trong ra ngoài.
Cho nên cảnh giới tiếp theo sau Đằng Long cảnh chính là Nội Phủ cảnh!
Phật môn thường so sánh hồng trần với biển khổ, coi người như một chiếc thuyền đơn độc.
Trong tu hành, nói chính là khống chế Đạo mạch của bản thân, thăm dò kinh độ Ngũ Phủ hải ở trong sương mù mông muội. Cũng chính là đang nhắc đến chuyện tu hành ở Đằng Long cảnh.
Cái gọi là "thân như cây bồ đề, tâm là Minh Kính đài. Lúc nào cũng cần lau, không nên để bụi bặm.”
Chính là trong quá trình này, phải không ngừng tu bổ bản thân, đừng để Đạo mạch Đằng Long dính quá nhiều "bụi bặm", cuối cùng bị lạc trong sương mù mông muội.
Đương nhiên cũng có Phật tử trời sinh "Vốn là không có gì, sao có thể nhiễm bụi bặm". Căn bản coi sương mù mông muội như không tồn tại, thế nhưng đối với người tu hành bình thường mà nói, điều này sẽ không có ý nghĩa tham khảo quá lớn.
Mà Nho môn thì lại nói "Không quét một phòng, sao có thể quét sạch được thiên hạ.”
Trong tu hành chính là nói, nếu không thể quét sạch trạng thái mông muội của bản thân, hoàn thành tự "khai hóa", sẽ không đủ để giáo hóa vạn dân.
Miêu tả đến cũng là cửa ải tiến vào Nội Phủ cảnh.
Lúc Trọng Huyền Thắng trở về, trời đã vào đêm.
Gã mang theo một thân tửu khí, vẻ mặt mệt mỏi.
Lập tức trở lại trong phủ, xua đuổi hạ nhân, sau đó lại tiến vào phòng Khương Vọng, ánh mắt mạnh mẽ trừng lớn, mệt mỏi cũng bỗng chốc tiêu tan.
"Hôm nay như thế nào?" Khương Vọng vừa chậm rãi kết thúc công việc, vừa phân tâm hỏi.
Trọng Huyền Thắng cực kỳ uyển chuyển nói: "Rất no, rất bẩn!”
Đạo mạch Đằng Long thoát ra sương mù mông muội, rơi về cô đảo thiên địa, Khương Vọng thu hồi tâm thần hỏi: "Như thế nào?”
Trọng Huyền Thắng có chút không vui nói, thế nhưng trên mặt lại mang ý cười: "Ăn canh đóng cửa cả ngày, trên mặt trát đầy tro bụi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận