Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3017: Bất hủ chi chân vượt cổ kim (2)

Con đường lên tuyệt đỉnh vốn là hiểm nguy, nước Sở đã mài sẵn đao để trên cao, tiến thêm một bước là mất đầu, Việt quốc không thể có.
Lật lần sách sử, rất nhiều cái tên từng lóng lánh một thời, nhưng không một ai vượt qua ranh giới. Uy nghiêm của Sở quốc, bức bối của Việt quốc, đều hiện rõ ở nơi này.
Những Chân Nhân có tiếng của Việt quốc, Khương Vọng hầu như đều đã ra mắt.
Trong "Thời không kính hà thiên ky trận" do Nhậm Thu Ly bố trí, hắn không ngừng chém giết, không còn biết là đã đánh bao nhiêu trận, hay là chỉ qua một trận.
Tóm lại những cái tên trong sách sử Việt quốc, đa phần đều đã giáp mặt Trường Tương Tư.
"Bị mất đi sự cảm nhận thời gian, hình như không ảnh hưởng gì đến chiến đấu của ngươi."
Tiếng Nhậm Thu Ly vang lên từ trong phòng.
"Thời gian chẳng qua chỉ là một dạng số đo, đọc sử xem người, không cần tính toán gì cả, không phải là đọc quyển sách này, là phải giết hết anh hùng trong sách !"
Khương Vọng đứng trên hành lang, tay cầm trường kiếm, thân không dính một hại bụi:
"Có thể đưa món chính lên được chưa?"
Dãy phòng hai bên hàng lang, tốc độ người xông ra càng ngày chậm, từ ban đầu ùa ra đông như tổ ong, về sau chỉ còn lẻ tẻ vài người, đến lúc này thì chẳng còn ai nữa.
"Sách hay thì phải đọc từ từ, món chính thì phải nhai thật kĩ."
Nhậm Thu Ly sâu xa:
"Khương Chân Nhân đây là cảm thấy lịch sử Việt quốc không đủ xuất sắc?"
Khương Vọng:
"Nếu chỉ có những gì như vừa thể hiện, thì đúng là chưa đủ."
"Việt quốc mặc dù không phải nước mạnh, nhưng cũng có những gợn sóng vĩ đại của mình."
Giọng Nhậm Thu Ly mờ ảo, không biết xuất phát từ đâu:
"Chúng ta nên kính sợ lịch sử. Bởi vì tất cả những gì có được ngày hôm nay, đều là từ quá khứ mà có."
"Những gì đã qua đến đây là chấm dứt, bởi vì 'Sau này' chính là bắt đầu từ 'Bây giờ'. Thiên Cơ Chân Nhân, tốt nhất là ngươi vẫn còn thủ đoạn khác."
Khương Vọng hờ hững:
"Nếu không sẽ rất thất vọng với cái danh hiệu ‘coi như đệ nhất' này, cũng không trông mong gì vào Lục Sương Hà nữa."
Nhậm Thu Ly nói:
"Giao thủ với nhiều danh nhân lịch sử Việt quốc như vậy, hẳn ngươi cũng cảm nhận được cơ thể mình biến hóa... Ngươi đoán xem mình có khả năng chết già ở đây không?"
Trong cuộc chiến đấu lấy làm quốc gia này, Khương Vọng chứng kiến lịch sử của Việt quốc, không tránh được bị lấy đi một ít thời gian !
Dù chỉ là bước đi hai bước, thì thời gian bước đi hai bước này cũng đã bị mất, điều này là không ai tránh được.
Chỉ là trong "Thời không kính hà thiên ky trận", tốc độ trôi thời gian này bị phóng đại lên mà thôi.
Nếu người bình thường đến đây, đi một bước thôi, có lẽ sẽ tốn cả đời mới đi xong.
Khương Vọng bình tĩnh quan sát xung quanh, hắn chưa bao giờ dừng việc quan sát:
"Cơ thể của ta đúng là đã mất một ít thời gian, nhưng quá trình này, rất là chậm."
Hắn tùy ý vẽ một bông kiếm hoa:
"Ta có tuổi thọ của Chân Nhân, trong khi giờ còn chưa tới ba mươi. Nếu thời không là tấm bình phong che chở duy nhất của ngươi, thì trước khi chết già, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi, giết chết ngươi."
Lúc còn là Thần Lâm, hắn đã có khí lực không thua kém Trọng Huyền Tuân được thiên chuy bách luyện.
Đến khi lên Động Chân, một mình giết chết sáu Chân Nhân, vì trở thành Diễn Đạo, đã trải qua thời gian mài giũa, có Chân Nhân chi khu gần như là bất hủ. Điểm đặc biệt nhất của "Thời không kính hà thiên ky trận", là không thể tránh được nguy hiểm thời gian biến mất, trước khi có được bất hủ chi khu, sẽ không giảm bớt hay miễn dịch được.
Nhưng hắn còn quá trẻ tuổi! Còn có cả đống thời gian để chống đỡ.
Nếu đổi thành một Chân Nhân cả ngàn tuổi, e là đã cuống đít lên, cầu xin tìm đường ra.
Khương Vọng ngày hôm nay, có thể ung dung đối mặt với tất cả, không có nhược điểm.
Lần này Nhậm Thu Ly không nói gì.
Nhưng từ một căn phòng khác, vang lên một giọng nói. Là giọng ma, trầm thấp dày dặn, đầy từ tính, tốc độ nói không nhanh, từng chữ rất rõ ràng.
"Tâm tính tốt, chí khí tốt, hậu sinh tốt!"
Theo âm thanh, một người trung niên, tai dài đến vai, tay dài qua đầu gối, mặc miện phục, lưng đeo lễ kiếm, ngũ quan hiền hòa, trên mặt là ý cười nhàn nhạt, nhưng vẫn mang đến cảm giác "Tuy cười mà uy".
Ở lâu trên cấp cao, mới có khí thế này.
Hắn nói liên tục ba chữ 'Tốt', đứng ở cuối hành lang, như đấy là nơi bắt đầu cho tất cả. Con sông lịch sử một ngàn năm trăm chín mươi hai năm của Việt quốc, là do hắn khởi nguồn.
Khương Vọng nhìn hắn:
"Việt Thái Tổ Văn Uyên? Việt Thái Tông Văn Trung?"
Người kia cười:
"Đã có con trẻ cần chi làm phiền lão phụ! Ta là Văn Trung. Bất hạnh chỉ vọng về được ở trong lịch sử, cũng không gọi phụ hoàng ta ra chiến đấu với ngươi được."
Có con trẻ cần gì làm phiền lão phụ, ý khéo là Việt Thái tổ Văn Uyên không ra đánh được đâu. Nếu Văn Uyên đủ mạnh, lúc này e đã là "Cha con cùng ra trận", "Quân vương hai đời cùng ra tay" .
Mọi người đều biết, quân vương có văn trị và võ công đệ nhất lịch sử Việt quốc, là Việt Thái Tông Văn Trung. Ngay cả người lập nên xã tắc là Việt Thái tổ, cũng phải nhận mình xa không bằng hắn.
Văn Trung ra sân quả nhiên hoàn toàn khác biệt với những danh nhân lịch sử trước đó của Việt quốc ! Mẫn Thùy Phạm điên cuồng, Long Nhữ Trật cố chấp mà ngu ngốc, Hồ Lĩnh Tam Hữu có thực lực đó, nhưng suy nghĩ lại quá chậm, Cách thị Chân Nhân cũng đầy vẻ nửa mê nửa tỉnh.
Văn Trung lúc này, giống hệt một người sống sờ sờ, từ trong lịch sử đi ra.
Nhưng thứ làm Khương Vọng âm thầm kinh ngạc hơn, chính là... Văn Trung hình như khống chế được "Thời không kính hà thiên ky trận", không thì ít nhất cũng nắm được một phạm vi quyền lực nhất định trong đại trận do Nhậm Thu Ly chủ trì này, vì ông có vẻ quyết định được việc Việt Thái tổ Văn Uyên có xuất chiến hay không!
"Vừa rồi trong chiến đấu, vãn bối không giữ lễ được."
Khương Vọng nhìn chăm chú vị quân chủ truyền kì của lịch sử Việt quốc:
"Tại hạ Khương Vọng."
"Họ Khương?"
Văn Trung nhìn hắn:
"Tông thất nước Tề?"
"Chỉ là người sơn dã, không phải dòng cao quý."
Khương Vọng không gợn sóng không sợ hãi:
"Cha ta là thương nhân Khương Sơn bán dược liệu ở trấn Phượng Khê, thành Phong Lâm, Trang quốc, ta có mở một tửu lầu ở Nguyệt Tinh Nguyên, làm ăn cũng không tệ."
"Anh hùng không hỏi xuất xứ, xem ra ta thực cổ lỗ quá rồi!"
Văn Trung cũng không vội ra tay, ngẩng đầu nhìn thời gian đang chuyển động trên trần nhà, thở dài:
"Thời gian đi như nước chảy, không biết hôm nay là năm nào!"
"Đạo Lịch năm ba chín ba tám."
Tiếng Nhậm Thu Ly vang lên.
Khương Vọng nâng kiếm lên, trước khi hắn bị lôi vào trận này, là Đạo Lịch năm ba chín hai tám!
Hắn không dám chắc thời gian đã thật sự trôi qua mười năm, hay là Nhậm Thu Ly cố ý nói vậy để làm loạn lòng hắn ! nhưng trước khi giết được Nhậm Thu Ly, chuyện này không quan trọng. Hắn không để ý cái gì hết, cả thời gian cũng không, chỉ quan tâm chiến đấu mà thôi.
"Ta lên ngôi năm Đạo Lịch hai bốn ba ba, cai trị chín mươi bảy năm, chưa thật sự chấn hưng đất nước, năm Đạo Lịch hai năm ba không thì thoái vị. Năm Đạo Lịch hai năm ba một... cố đạo thất bại, đạo phân giải mà chết."
Văn Trung chắp tay sau lưng, than thở:
"Năm ấy ngăn trở ta thành đạo, là tinh thần 'Huyền Hiêu' . Bây giờ nó tổ hợp lại chưa?"
Nhậm Thu Ly đáp:
"Câu hỏi này ngài nên hỏi Khương Vọng đang đứng trước mặt, hắn là thành viên nội các đời đầu tiên của Thái Hư Các, có quan hệ mật thiết với cao tầng nước Sở."
Nàng ta cố ý dùng đạo ngữ, nói thật rõ ràng.
Để Văn Trung là người của hơn một ngàn năm trước, nghe vẫn hiểu được sức nặng của thành viên nội các Thái Hư.
Việt Thái Tông hăm hở nhìn Khương Vọng:
"Không ngờ ngươi còn trẻ tuổi, mà đã có thành tựu như vậy! Gia Cát Nghĩa Tiên còn sống chứ?"
"Ta không quen Tinh Vu."
Khương Vọng đáp:
"Nhưng Diễn Đạo Chân Quân thọ hưởng vạn tái, nước Sở đến nay còn chưa tới bốn ngàn năm mà! Năm đó ngài đã phá hủy 'Huyền Hiêu' ? Đó cũng là một trong mười hai tinh thần. Ta không nghĩ đại vu nước Sở có lý do gì mà không còn sống."
Văn Trung cười ha ha:
"Xem ra tin tức của vị nữ Chân Nam Đẩu Điện này có sai lầm rồi, người trẻ tuổi này với nước Sở chả thân thiết bao nhiêu cả."
"Hắn là thân với Hoài Phủ Quốc Công."
Nhậm Thu Ly nói:
"Nếu không, Hoài Quốc Công đã không vì hắn mất tích mà đánh tới cửa, Việt quốc hoàng đế suýt nữa thì bị giết."
"Nếu Thái Hư Các đã chọn làm trung lập, giữ công bằng cho thiên hạ, thì vị thành viên Thái Hư Các trẻ tuổi này, đúng là có phân lượng, còn được Hoài Quốc Công vì hắn mà đánh tới cửa... sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?"
Văn Trung không chút vội vã quan tâm đến đời sau của mình, hỏi:
"Thiên cơ hiện nay, ngươi bây giờ không cần nói ! Trường Sinh Quân đang ở đâu?"
Nhậm Thu Ly quả nhiên không nói nữa.
Có một âm thanh khác trả lời:
"Trường Sinh Quân bỏ tên lẩn trốn, Nam Đẩu Điện đã không còn!"
Khương Vọng đứng giữa hành lang, nâng kiếm khẽ nghiêng người.
Một chỗ khác trong hành lang, tựa như đầu cuối của thời gian, đột nhiên xuất hiện một ông lão lạnh lùng nghiêm khắc.
Người này cau mày, như lo buồn cho thiên hạ. Đôi mắt tĩnh lặng sâu thẳm như giếng khẽ xuất hiện gợn sóng. Sau khi xuất hiện, điều đầu tiên chú ý không phải là Khương Vọng, mà cách nhau qua hành lang lót gạch hẹp dài, hướng về phía Văn Trung hành lễ thật sâu:
"Thảo dân Cao Chính, trí sĩ từng đảm nhiệm tướng quốc Việt quốc! ra mắt Thái Tông bệ hạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận