Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2825: Đám da dưa các ngươi chớ nhớ ta (2)

Ông lấy thân phận của Khổ Giác ở Tam Bảo Sơn, chặn đường Tĩnh Thiên Lục Hữu, không có bất cứ liên quan gì đến Huyền Không Tự.
Khương Vọng không nói gì, chỉ yên lặng cầm lấy lá thư - lá thư cuối cùng Khổ Giác để lại.
Cái chữ viết ngoáy kia, bây giờ trông lại thân thiết làm sao.
Lá thư này, khác với tất cả những lá thư trước đó.
Trên thư viết bốn chữ: Tịnh Thâm thân khải.
Chữ viết rất nghiêm túc, rất lịch sự.
Nhưng câu đầu tiên của nội dung thư lại là ! con dê con chết tiệt, lại muốn làm chuyện bậy bạ phải không?
Khương Vọng gần như tưởng tượng ra cảnh lão tăng mặt vàng đang chống nạnh chửi bậy, nhưng cũng chỉ là "gần như" mà thôi.
Chân Nhân đương thời, quá khó lừa gạt chính mình.
Ngoài những con chữ này, trước mặt không có gì cả.
Nhưng mà nói thật lòng, thật sự không có gì thật sao?
Hắn nhìn xuống !
"Từ ngày đầu tiên biết ngươi, lão tử đã đi khuyên ngươi, khuyên cái này khuyên cái kia, bao nhiêu năm trời, một câu đàng hoàng ngươi cũng không nghe! Ta đã điều tra cầm tinh của ngươi, rõ ràng không phải là lừa, mà sao cái gì ngươi cũng ngược ngạo vậy? Có phải muốn tức chết vi sư, cướp lấy cơ nghiệp của Tam Bảo Sơn ta hay không?"
"Thôi thôi, mà dẹp hết chuyện cũ đi! Vi sư khoan dung độ lượng, không tính toán với tiểu tử thối nhà ngươi."
"Cuối cùng nói với ngươi một chuyện, ngươi thành thành thật thật nghe cho kỹ cho ta, lão tử coi như ngươi còn biết ăn năn hối cải."
"Nếu ngươi còn nhận ta, thì không được báo thù cho ta. Lão tử vô cùng cao hứng, rất là vui, sinh tử của ta là tự do, không liên quan tới bất kì một ai hết."
"Nếu dám trái lệnh... Lão tử sẽ trục xuất ngươi khỏi Tam Bảo Sơn! Còn sống ngươi không phải đồ đệ của ta, sau khi chết ngươi không được bái mộ phần của ta! Ngươi đã không phải đồ đệ của ta, thì có tư cách gì báo thù cho ta? Sư xuất vô danh, tắm rửa ngủ đi!"
"Nếu việc này không thuận theo ta, ta chết cũng không nhắm mắt, đồ nhãi nhà ngươi có thể bất hiếu đến mức này hay sao?"
"Nếu ngươi nghe lời, thì đặt cho ta một bộ y quan, mang ta về nhà của ngươi. Đừng để ta ở lại Huyền Không Tự, hai ta không còn quan hệ gì với bọn họ nữa."
"Chăm sóc Tịnh Lễ sư huynh cho tốt."
"Phật gia mệt rồi, nói đến đây thôi."
Một tờ giấy mỏng manh, chẳng được mấy dòng chữ, nhưng Khương Vọng đọc rất lâu.
Cuối cùng hắn xếp bức thư lại, xếp thật ngay ngắn, cất vào phong thư, rồi cẩn thận cất kỹ thư vào người, nói:
"Theo nguyện vọng của Khổ Giác Chân Nhân... Còn quần áo ở trong chùa không?"
Khổ Mệnh lấy ra một cái rương nhỏ bằng dây mây cũ kĩ, nhẹ nhàng đặt lên bàn:
"Hắn không quan tâm ăn mặc, quần áo không nhiều, chỉ có mấy bộ này, là do Tịnh Lễ may cho hắn. Ngươi cầm đi đi."
Khương Vọng đặt tay lên hòm mây, vuốt ve một hồi, giọng không rõ:
"Hôm nay mới nhớ ra, ta chưa bao giờ mua cho ông ấy quần áo mới."
Khổ Mệnh chậm rãi:
"Những năm trước ngươi gửi quà cho hắn, hắn đều khoe với chúng ta."
Khương Vọng cất rương mây đi, thi lễ với Khổ Mệnh:
"Khương Vọng càn rỡ, hôm nay đã đắc tội nhiều... Không quấy rầy chư vị cao tăng thanh tu nữa."
Khổ Mệnh nói:
"Nếu Khổ Giác trên trời có linh, hy vọng lớn nhất của hắn, nhất định là ngươi và Tịnh Lễ bình an."
Khương Vọng khẽ gật đầu, cũng không biết là có nghe lọt tai hay không.
Hắn đứng dậy, không nói thêm lời nào, rời khỏi tĩnh thất phương trượng, rời khỏi Huyền Không Tự.
Mùa xuân ở Tinh Nguyệt Nguyên cực đẹp, hoa nở khắp đồng, hương thơm thấm đến tận mây.
Hôm nay bầu không khí trong quán rượu Bạch Ngọc Kinh rất vui vẻ, bởi vì Khương lão bản mang theo rất nhiều quà trở về, người nào cũng có phần. Hơn nữa dưới con mắt đánh giá tinh tường của Bạch chưởng quỹ, đám quà này đều không tầm thường, có giá trị xa xỉ.
Là người nắm giữ kiêm viết sổ sách của tửu lâu, Bạch mỗ không khỏi có chút lo lắng, vội cầm cái đai lưng ngọc ở ngay tay lên xem kĩ lại, sửng sốt không dám đeo lên người, cẩn thận hỏi:
"Đột nhiên tặng ta thứ quý như này, không phải muốn giải tán bỏ trốn chứ?"
"Ngày nào cũng chỉ có ngươi là nhiều chuyện nhất!"
Khương Đông Gia duỗi tay ra:
"Không muốn thì trả lại cho ta."
Bạch Ngọc Hà "Ba" một tiếng liền đeo đai lưng lên.
"Ôi chao, có phải đến phần ta không?"
Khương An An nhìn hồi lâu, thật sự không thể chờ được nữa. Người trong tửu lâu đều đã được nhận quà rồi, lão ca vẫn còn cứ nói dông dài ! chẳng phải nên đưa quà cho Khương An An ta ra trước, rồi hẵng đi nói chuyện phiếm sao?
Chử Yêu ở bên cạnh cũng nhìn sang đầy trông mong, nhưng hắn không dám nhảy dựng lên thúc giục như tiểu sư cô, chỉ không ngừng đi tới đi lui ở trước mặt sư phụ, hi vọng đánh thức tình nghĩa sư đồ của sư phụ.
"Sao có thể thiếu muội được?"
Khương Vọng cười:
"Nhắm mắt lại, vi huynh cho muội một bất ngờ."
Khương An An nhắm đôi mắt lại ngay, vô cùng vui vẻ:
"Được chưa?"
Khương Vọng dịu dàng:
"Rồi, nhìn xem có thích hay không."
Khương An An kích động mở mắt ra, nhìn thấy... một bức tường kín mít đầy sách.
Đống sách vừa lớn vừa dày, như những viên gạch, xếp thành một bức tường ở trước mặt nàng!
"Thế nào?"
Khương Vọng lộ vẻ mặt "muội kiếm hời rồi đó" : "Bản điển tàng của Sử Đao Tạc Hải Thiên Đô! Vạn cổ vô tân, đọc sử làm người sáng suốt! Ta tốn rất nhiều sức lực mới có được, có phải rất kinh hỉ không?"
Chử Yêu kinh hãi ngừng lắc lư chuồn ra đằng sau đám người, định bỏ chạy ra ngoài cửa, thì bị Bạch Ngọc Hà cười xấu xa xách trở về.
Khương An An miễn cưỡng cong khóe miệng lên:
"A, thật sự rất kinh hỉ!"
"Chậc chậc chậc, sao sắc mặt lại khó coi vậy? Đã thành đại cô nương rồi, sao còn thiếu kiên nhẫn thế?"
Khương Vọng chế nhạo:
"Vi huynh sẽ chỉ chuẩn bị cho ngươi Sử Đao Tạc Hải Khuyết sao? Ngươi cũng không nghĩ thử xem!"
Khương An An tức đến mức đánh hắn một cái, nhưng mặt thì nở nụ cười:
"Huynh thật đáng ghét. Mau lấy quà thật sự của ta ra đây!"
"Đây, chính là bộ Thông Dụng Thảo Nguyên ngữ này!"
Khương Vọng lấy ra một chồng sách từ trong hộp trữ vật, chất đống trước mặt Khương An An, cười ha ha:
"Tiếng thảo nguyên của muội còn cần phải bổ túc thêm, lần trước Nhữ Thành ca đã nói muội nói chưa được chuẩn lắm... Đây chính là bản sao hoàn toàn mới do Đại Mục Nữ Đế đích thân hạ lệnh biên soạn, hoàn toàn mới cứng!"
Nụ cười trên mặt Khương An An biến mất, khóe miệng từ từ xẹp xuống.
"Ai dà, không phải ngươi muốn khóc nhè đấy chứ? Mười bốn tuổi rồi đó!"
Khương Vọng vẫn còn cười.
Khương An An vốn không muốn khóc, nhưng nước mắt đã thật sự rơi ra.
"Này này, ôi chao!"
Khương Vọng luống cuống tay chân:
"Đùa đấy! Đùa với muội thôi! Con bé này! Ngươi!"
Vội vã đưa một hộp kiếm điêu khắc tinh xảo, trang trí lộng lẫy qua:
"Đây mới là quà của muội này!"
Nắm lấy bàn tay Khương An An, đặt lên hộp kiếm:
"Gõ thử xem, chất liệu này nè! Sờ thử xem, hình chạm công này! Có đẹp không? Là bút tích của danh gia cả đó! Muội mở ra xem đi, chắc chắn sẽ thích!"
Khương An An vẫn còn thút thít, nhưng vẫn dùng hai tay tiếp lấy hộp kiếm.
Khương Vọng tiếp tục ân cần giới thiệu:
"Đây là kiếm Liêm Tước ca ngươi đúc cho ngươi, luyện ba năm mới ra lò. Ta vội mang về cho ngươi... Ngươi mở ra xem đi."
Hàng mi dài của Khương An An run lên, gạt giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, sau đó mở hộp kiếm ra !
Trong khoảnh khắc cả phòng nở hoa.
Trong hộp là một thanh trường kiếm, vỏ kiếm trắng như tuyết, chuôi như một đôi cánh chim mở ra, bao kiếm như đỉnh mũ phượng quan, đường cong vỏ kiếm cực kì đơn giản, như hai chiếc lông hạc, phiêu dật tuyệt luân.
Khương An An vô cùng thích thú, chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thấy một màu trắng xóa, trên kiếm hình như có bóng lướt qua, nhưng nhìn kỹ, lại cực kỳ sáng trong. Đến khi nhìn lần thứ ba, mới phát hiện, trên sống kiếm có khắc bốn chữ đạo, lúc ẩn lúc hiện, mờ ảo như hồng ảnh.
Chữ viết: Chiếu Tuyết Kinh Hồng.
"Kiếm đẹp quá!"
Liên Ngọc Thiền ở bên cạnh nhịn không được khen.
Thanh kiếm này quả thật rất đẹp, không giống tạo vật ở nhân gian.
Khương An An thu kiếm vào vỏ, nín khóc mỉm cười, giòn giã nói:
"Cảm ơn ca, cũng cảm ơn Liêm Tước ca! Sau này sẽ viết thư cảm ơn huynh ấy một lần nữa!"
Khương Vọng mỉm cười nhìn nàng:
"Vẫn còn rơi nước mắt kìa!"
Khương An An lại đánh hắn một cái:
"Còn không phải tại huynh à, quá đáng lắm, cố ý chọc giận ta!"
"An An của chúng ta thật sự trưởng thành rồi."
Khương Vọng nhìn muội muội của mình, không khỏi thở dài, lại ấm giọng nói:
"Lúc đầu muốn chờ muội lớn hơn một chút rồi mới giao nó cho muội, nhưng nghĩ lại, An An của ta rất hiểu chuyện, nhất định biết phải đối mặt với cuộc đời như thế nào.
"Khương Vọng mười bốn tuổi, đã cầm kiếm vào ổ đạo phỉ liều mạng với người, chỉ muốn kiếm một viên Khai Mạch Đan thật nhanh, lúc ấy vẫn còn chưa biết mùi vị siêu phàm là như thế nào. Khương An An mười bốn tuổi, đã chu thiên viên mãn, chạm đến Thiên Địa Môn. Ngươi mạnh hơn ta năm đó nhiều!
"Nhưng An An, ca ca hy vọng muội hiểu được ! thanh kiếm trong tay muội, là kiếm có thể giết người, chứ không chỉ là xinh đẹp. Muội phải hiểu được sức nặng của nó, không nên coi việc rút kiếm là một việc nhỏ bé bình thường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận