Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1163: Đợi ngày mai

Trọng Huyền Thắng và đám hảo hữu liên quan, trước đó mỗi người đều nói bận cái này bận cái kia, không có thời gian đến đại hội Hoàng Hà xem lễ.
Nguyên là che giấu, muốn mang đến cho Khương Vọng một niềm vui bất ngờ.
Dùng cách nói của Trọng Huyền Thắng chính là, ngày bạn thân danh chấn thiên hạ, họ có thể nào không có mặt?
Tự nhiên cùng nhau chứng kiến vinh quang của Khương Thanh Dương.
Kỳ thật mấy ngày trước họ đã đến Ốc quốc, chỉ là vẫn không lộ diện.
Một ngày trước vòng chung kết đại hội Hoàng Hà mới đột nhiên xuất hiện, dùng chiêng trống nghênh đón, đốt pháo hô ứng.
Đưa mắt nhìn lại.
Toàn bộ Quan Hà Đài, cũng không có nơi nào náo nhiệt như phố Tề.
Đương nhiên, cũng không có nơi nào lúng túng như ở đây.
Lúng túng không chỉ là pháo nổ, chiêng trống, pháo hoa.
Cũng không chỉ là "lời chúc" của Hứa đại tài tử sáng tác, làm người ta muốn vuốt mặt kia. Ngoại trừ chính hắn, cũng chỉ có Tử Thư đồng ý đọc theo.
Vương Di Ngô, Trọng Huyền Tuân, Khương Vọng, ba người này đứng chung một chỗ, bản thân cũng rất xấu hổ.
Đi cùng nhau, nhưng nửa câu cũng không nói ra được.
Trên thực tế, ba người họ một đường im lặng không lên tiếng, mang theo tâm tình đè nén đi về.
Mà khi bóng dáng mập mạp của Trọng Huyền Thắng cũng chen vào trong hình ảnh này, dùng hai chữ “xấu hổ” cũng đã không đủ hình dung rồi.
Mấy người Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Hứa Tượng Càn đều biết ân oán giữa Trọng Huyền Thắng và Vương Di Ngô.
Chiếu Vô Nhan vốn muốn về Long Môn thư viện, là bị Hứa Tượng Càn mặt dày mày dạn quấn lấy, lại muốn trông nom Tử Thư, lúc này đến Quan Hà Đài, mặc dù không biết nội tình bên trong, nhưng lấy trí tuệ của nàng, cũng đoán ra mấy phần vấn đề.
Vì vậy tất cả đều trầm mặc.
Trong tình huống như vậy, vẫn phải là Trọng Huyền Thắng.
Gương mặt mập mạp kia của hắn nhanh chóng nở nụ cười.
“Có kinh ngạc vui mừng hay không đây? Huynh của ta!”
Hắn một bước chen đến trước mặt Trọng Huyền Tuân, mười phần thành khẩn: “Trong số những thanh niên của Trọng Huyền gia, chỉ huynh trưởng là có tiền đồ nhất! Huynh có thể đến Hoàng Hà hội vì nước tranh huy, làm đệ đệ, sao có thể không ủng hộ?”
Hắn vươn tay ra, nắm chặt lấy tay Trọng Huyền Tuân và lắc mạnh: “Huynh trưởng, ta đến xem lễ đây!”
Vương Di Ngô…
Mặt Vương Di Ngô không chút thay đổi.
Trọng Huyền Tuân khẽ cười, lặng yên rút tay ra, đặt lên vai Trọng Huyền Thắng: “Hảo đệ đệ, đệ có thể đến đây, thật khiến vi huynh cao hứng!”
“Tình cảm giữa huynh đệ chúng ta, còn có thể giả được sao?”
Trọng Huyền Thắng chân thành nhìn hắn: “Vì cổ vũ huynh, chiêng này, trống này, pháo hoa này, nhiều người ra trận như vậy… Ngu đệ đã tốn không ít đạo nguyên thạch, giữa huynh đệ, nói chuyện tiền tài sẽ tổn thương cảm tình, huynh đưa đại cho ta một hai ngàn đạo nguyên thạch ứng phó một chút là được!”
"Hảo đệ đệ." Trọng Huyền Tuân vỗ mạnh hai cái, tỏ vẻ cảm động.
Sau đó hắn quay đầu lại nói với sĩ tốt Thiên Phúc quân vẫn theo hắn: “Các ngươi chiêu đãi đệ đệ mập này của ta một chút, cùng các bằng hữu của hắn, nhất quyết không thể thất lễ.”
Dứt lời, hắn còn hướng về phía đám người Lý Long Xuyên, Yến Phủ chắp tay: “Đại chiến sắp tới, ta cần phải chuyên tâm tu luyện. Thất lễ với mọi người, xin thứ lỗi!”
Dường như thật sự tin tưởng, những người này đều đến để cổ vũ cho hắn.
Không mất chút phong thái nào.
Lý Long Xuyên, Yến Phủ là con cháu thế gia, đương nhiên cũng đáp lại bằng một lễ nghi thuần thục.
Lúc này Trọng Huyền Tuân mới cất bước, bạch y thướt tha đi về phía phố Tề.
Đối với Trọng Huyền Thắng, hiển nhiên hắn đã tổng kết ra một biện pháp.
Nếu hắn muốn tiếp thì tiếp, nếu không muốn tiếp thì nhảy qua, coi như không nghe thấy, không có chuyện gì xảy ra.
Cái gì mà đạo nguyên thạch hay không đạo nguyên thạch, như gió thổi qua tai.
Vương Di Ngô vẫn dùng bộ pháp gần như cố định đi bên cạnh Trọng Huyền Tuân, cũng không phát sinh liên hệ với bất cứ người nào khác.
Mà từ đầu đến cuối, Trọng Huyền Thắng hăm hở vậy cũng không đối diện một ánh mắt, nói với Vương Di Ngô câu nào.
Đương nhiên không phải hắn mồm miệng không đủ linh hoạt, da mặt không đủ dày.
Chỉ là đối với Vương Di Ngô, hắn thật sự không có gì mà động mồm mép.
Có một số việc không cách nào tha thứ.
Bất kể lý do gì.
Hắn có lời muốn nói, nhưng không phải bây giờ, cũng không thể nói ra dưới tình huống như vậy được.
Nhưng ai có thể nhìn ra tâm tình của Trọng Huyền Thắng?
Vừa quay đầu, tên béo này lại như cười như không nhìn về phía Khương Vọng.
“Khương Thanh Dương, mới mấy ngày không gặp, ngươi và đường huynh của ta ngược lại rất thân cận nha…có phải là hận gặp nhau quá muộn hay không?”
“Chậc!” Hứa trán cao cũng nhảy ra: “Ngày đó ở bí cảnh Thiên Phủ, ta vì giúp ngươi, tranh phong tương đối với tên Vương mặt ngựa kia, hung hăng chèn ép sự kiêu căng của hắn ta. Không ngờ hôm nay, các ngươi lại trò chuyện với nhau thật vui vẻ, sánh vai cùng đi! Khương Vọng ơi là Khương Vọng, không nghĩ tới ngươi mi thanh mục tú, lập trường không kiên định như vậy!”
Thằng nhãi này đổi trắng thay đen càng lợi hại.
Chưa nói đến việc ngày đó ở bí cảnh Thiên Phủ, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể tính là kẻ yếu đoàn kết đối mặt với cường quyền. Dù là hôm nay, giữa hắn và Vương Di Ngô còn cách một Trọng Huyền Tuân chói mắt như vậy, còn sánh cái rắm à.
Thậm chí Khương Vọng còn liếc thấy, Vương Di Ngô vẫn chưa đi xa, một nửa người đã quay trở lại, hiển nhiên là bị câu nói Vương mặt ngựa làm cho tức giận. Trọng Huyền Tuân phải cố kéo mới lôi đi được.
Hai tay hắn đẩy về phía trước đuổi đám bằng hữu của mình đi như đuổi heo: "Quay về nói chuyện đi, đừng ở đây cản đường người khác."
Hắn đẩy cái này đẩy cái kia, thật sự không muốn tiếp tục mất mặt ngay trên đầu phố Tề này nữa, sau đó còn vội vàng tranh thủ phân phó Kiều Lâm: “Kiều Lâm, mấy cái chiêng trống pháo gì đó, ngươi nhanh gọi người hỗ trợ thu lại đi.”
Hứa Tượng Càn bị đẩy đi một lúc, bỗng nhiên tự mình hiểu lấy kịp nhận ra: “Này, có phải ngươi ngại chúng ta làm ngươi mất mặt hay không?”
“Không có không có, sao có chuyện đó?” Khương Vọng vừa đẩy, vừa nhao nhao lên: “Chúng ta trở về trong viện tiếp tục nói chuyện đi, về chiến lược đối chiến của Hoàng Hà hội lần này, ta còn muốn nghe ý kiến của ngươi!”
Hứa Tượng Càn đột nhiên đứng im, quay đầu lại, vẻ mặt thổn thức nhìn Chiếu Vô Nhan: “Chiếu sư tỷ, xem ra ta không thể nào tiếp tục khép mình được nữa rồi.”
Chiếu Vô Nhan mặt tỉnh bơ nhìn hắn.
Hứa trán cao thần quang tỏa sáng, trán lóe sáng: “Đã có chỉ điểm của ta, lần này song kiêu núi Cản Mã, nhất định dương danh thiên hạ!”
“Tử Thư.” Chiếu Vô Nhan nhìn sang Tử Thư: “Hay là chúng ta đi tìm Ân Văn Hoa sư huynh của ngươi nhỉ? Ta nhớ hắn cũng ở Quan Hà Đài.”
Lại nói tới một bên khác.
Vương Di Ngô bị Trọng Huyền Tuân khuyên can mãi mới chịu bị kéo đi, tránh được một trận ẩu đả với Hứa Tượng Càn.
“Thật sự là tiểu nhân đắc chí. Hiện tại ai cũng dám chọc với ta một hai câu!” Vương Di Ngô tức giận nói: “Đợi sau Hoàng Hà hội, ta nhất định phải đấu với Khương Vọng kia một trận.”
Với sự quan sát của ta mấy ngày nay đối với Khương Vọng, hiện tại ngươi cũng chưa chắc có thể thắng được.
Đương nhiên, Trọng Huyền Tuân chỉ đặt lời này ở trong lòng, đổi lời: “Lúc trước ta đã nói với ngươi, bây giờ còn phải nói với ngươi một lần. Tìm ai tìm phiền phức đều là tự do của ngươi, chỉ là chuyện ở đầu phố đông, đừng xảy ra nữa.”
Vương Di Ngô tự biết đuối lý nên không lên tiếng.
Không lên tiếng chính là đáp ứng.
Trọng Huyền Tuân đang muốn nói thêm cái gì.
"Di Ngô?" Một giọng nói vang lên ở lầu hai.
Kế Chiêu Nam đứng trước rào chắn, ánh mắt cứ như vậy rơi xuống.
Vương Di Ngô ngẩng đầu nhìn lên: “Sư huynh!”
“Ngươi tới xem lễ? Sư phụ đồng ý rồi sao?” Kế Chiêu Nam liên tiếp đặt câu hỏi.
“Coi như vậy.” Vương Di Ngô hàm hồ nói.
“Coi như vậy?” Kế Chiêu Nam nhíu mày: “Lúc trước ta giao chiến với người khác, sao không thấy ngươi?”
Vương Di Ngô buồn bực một hồi, cứng rắn nói: “Ta mới đến không lâu.” Suy nghĩ một chút, hắn lại bổ sung: “Ta không biết có người dám khiêu chiến ngươi.”
Kế Chiêu Nam lẳng lặng nhìn hắn một hồi, xoay người nói: "Theo ta qua đây."
Vương Di Ngô liếc nhìn Trọng Huyền Tuân một cái rồi lặng lẽ đi lên lầu.
Đây là ngày cuối cùng trước vòng chung kết đại hội Hoàng Hà.
Đối với rất nhiều người mà nói, đều khó quên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận