Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1145: Thiên kiêu thấy ta phải nên như thế (5)

Trong nháy mắt rơi xuống đất, vô số dây leo từ lòng đất chui ra, quấn lấy nhau, bảo vệ Lâm Chính Nhân ở trong đó.
Những người chứng kiến cảnh tượng này đều có một loại cảm giác cực kỳ hoang đường.
Đương nhiên bọn họ đều nhận ra Đằng Xà Triền Bích.
Nhưng loại đạo thuật cấp bậc như Đằng Xà Triền Bích này, trong loại chiến đấu cấp độ này, có thể đưa tới tác dụng gì?
Có phải Lâm Chính Nhân cùng đường đang giãy chết hay không?
Lại nói đến Giang Ly Mộng, trên không trung nhẹ nhàng lùi về, nhưng thật ra cũng không phải để tránh Lâm Chính Nhân đang điên cuồng lao đến.
Thiên kiêu như nàng sao có thể e ngại đấu với khốn thú?
Nàng vừa lùi lại, đồng thời đột nhiên giơ tay trái lên trời.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Từ trên cao không do lục hợp chi trụ chống đỡ, đột nhiên có gần trăm tia sáng bắn xuống.
Những tia sáng này như tơ vàng, như thiên phạt.
Ngay khi rơi xuống, từng tiếng rít gió nổi lên.
Chúng thành hình một vòng, ánh sáng chói mắt, chiếu rọi toàn bộ bên mép diễn võ đài hiệu chữ Bính, từ trong hư không, từng viên nhãn cầu xuất hiện!
Trốn tránh chỉ là giả tượng, mục đích thật sự của Giang Ly Mộng chính là từng “con mắt” đang vây quanh diễn võ đài!
Trong hư không, một tiếng gào thét thê lương vang lên, đó là quỷ trăm mắt của Lâm Chính Nhân!
Những nhãn cầu này nổ tung cùng lúc, nói rõ quỷ chủ đã bị triệt để giết chết.
Như rất nhiều người đang quan chiến nghi hoặc.
Rõ ràng hai mắt Lâm Chính Nhân đã mù, nhưng trong chiến đấu lại hình như không bị ảnh hưởng chút nào, nhìn thấy rất rõ ràng.
Giang Ly Mộng đương nhiên cũng có suy nghĩ tương tự.
Chẳng qua ngay từ đầu nàng cũng không lưu ý, chỉ định cường thế trấn giết Lâm Chính Nhân.
Sau khi tạm trốn thoát, tuy nàng vẫn có tự tin tuyệt đối, nhưng cũng ý thức được đối thủ cứng cỏi khó chơi, bởi vậy chuyển thành đấu pháp thận trọng.
Trong sách lược chiến đấu loại này, nàng trước tiên khoá lại tầm nhìn của Lâm Chính Nhân, vẫn là kế thừa lựa chọn từ lúc bắt đầu chiến đấu, trước tiên làm mù Lâm Chính Nhân.
Nàng đang tập trung vào ưu thế của mình, tiến tới cô đọng lại thắng thế của mình.
Lâm Chính Nhân đã vượt quá dự liệu của nàng, nàng không muốn lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hiện tại, Lâm Chính Nhân muốn làm cái gì?
Hắn còn có thể kiên trì sao?
Rất nhiều người đang suy nghĩ vấn đề này.
Duy chỉ có Giang Ly Mộng là có thể đích thân tới hỏi.
Nàng đưa ngón trỏ và ngón giữa tay trái dựng thẳng trước người, một đạo lưu quang vòng tại đầu ngón tay, đây chính là thuật phòng thân.
Sau khi làm xong phòng bị phản công, nàng mới mở bàn tay phải ra.
Một chùm sáng chói mắt hừng hực bỗng nhiên hình thành, đồng loạt bắn ra như liên châu, bắn tới Đằng Xà Triền Bích trên Diễn Võ đài.
Giang Ly Mộng không thể nói là không mạnh, thần thông Tư Diệu của nàng kết hợp Quang hành đạo thuật, gần như có thể so với sự kết hợp giữa thần thông của Trọng Huyền Tuân và Trọng Huyền bí thuật.
Gần như đã khai phá thần thông đến cực hạn của cấp độ hiện tại.
Chỉ dựa vào môn thần thông này, nàng đã đánh bại một vị thiên kiêu khác mang ba thần thông trong nước, lấy được danh ngạch đại hội Hoàng Hà lần này.
Lúc này ánh sáng bùng nổ liên tục, dày đặc đánh xuống, nếu Lâm Chính Nhân còn không đưa ra ứng phó, sẽ không còn may mắn nữa.
Nhưng…
Hắn thật sự không nhảy ra.
Ầm!
Hơn mười tiếng nổ liên tiếp vang lên, vị trí của Đằng Xà Triền Bích đã bị san bằng.
Nếu không phải diễn võ đài này có gia trì đặc biệt, chỉ sợ cũng sẽ bị nổ tung.
Nhưng Lâm Chính Nhân, ở đâu?
Bên trong Đằng Xà Triển Bích căn bản không giấu thứ gì.
Giang Ly Mộng trên không đột nhiên quay đầu, thế là nàng thấy được…Lâm Chính Nhân từ trong cây phỉ thúy thứ ba đi ra!
Lúc trước hắn đích thật là từ trong cây phỉ thúy thứ hai đi ra, cũng trực tiếp cắt lòng bàn tay, lấy huyết quỷ mở đường, mở ra phong tỏa của Chích Quang Trấn Ngục.
Nhưng đi ra khỏi lồng giam chỉ là một ảo ảnh.
Một chiêu Đằng Xà Triền Bích vô cùng đơn giản, đã lãng phí thế tiến công có lực sát thương kinh khủng của Giang Ly Mộng.
Tam Sinh Bích Thụ này quả thực đã được Lâm Chính Nhân sử dụng ra trò!
Như vậy, hắn trốn ở trong cây phỉ thúy, rốt cuộc đã chuẩn bị cái gì?
Giang Ly Mộng Quả quyết phi thường, đầu ngón tay trái rung lên, đạo lưu quang kia bỗng nhiên vòng quanh người một vòng, hình thành một lồng ánh sáng, vững vàng bảo hộ nàng.
Bằng vào thuật này, Giang Ly Mộng có lòng tin có thể tiếp được bất cứ đạo thuật gì của Lâm Chính Nhân, chờ thời cơ phản công.
Nhưng sau khi Lâm Chính Nhân từ trong gốc cây phỉ thúy thứ ba đi ra, cũng không có hành động ngay lập tức, mà hơi nghiêng lỗ tai, hình như đang lắng nghe cái gì đó.
Sau đó mới nhảy ra từ lỗ thủng mà huyết quỷ ăn mòn lúc trước, rơi vào bên ngoài phạm vi của Chích Quang Trấn Ngục.
Đúng rồi…
Hắn ta đã bị mù, hơn nữa quỷ trăm mắt của hắn đã bị giết chết.
Hắn đã hoàn toàn mất đi tầm mắt!
Không, không đúng.
Không biết vì sao, trong lòng Giang Ly Mộng có một loại cảm giác bất an mãnh liệt.
Trong vòng bảo hộ của lưu quang, nàng đột nhiên nhìn về phía cây phỉ thúy trong phạm vi của Chích Quang Trấn Ngục.
Nàng biết vấn đề nằm ở chỗ nào!
Lâm Chính Nhân di chuyển qua lại giữa mấy gốc cây phỉ thúy, dễ dàng tránh được từng thế công của nàng, đây cũng không phải hiệu quả của môn đạo thuật này.
Đạo thuật loại cấp độ này, làm sao có thể mạnh mẽ đến như vậy?
Cho dù là đạo thuật trong thuật khố của Thịnh quốc có thể được tu sĩ Nội Phủ nắm giữ cũng không tồn tại đạo thuật cường đại như vậy.
Vừa có thể trì hoãn công kích của đối thủ, lại có phòng ngự cực mạnh, còn có thể trấn áp nguyên khí…Nếu còn có năng lực di chuyển vị trí, ít nhất cũng là cấp siêu phẩm, làm sao có thể được Lâm Chính Nhân hiện tại nắm giữ?
Cho nên, chân chính khiến cho Lâm Chính Nhân qua lại tự nhiên giữa ba gốc cây phỉ thúy…
Trong đầu Giang Ly Mộng linh quang lóe lên, đã tìm được nguồn gốc khiến nàng bất an!
Đưa tay nhấn một cái, cơ hồ ánh sáng vô cùng vô tận lập tức phủ kín diễn võ đài này, cũng chiếu sáng vào... con quỷ màu xanh dữ tợn bám vào phía sau Lâm Chính Nhân.
Là con thụ quỷ kia!
Là con thụ quỷ vốn đã bị đối thủ dùng đạo thuật chí dương tiêu diệt ở vòng chiến đấu trước!
Nó căn bản không bị tiêu diệt.
Quỷ mà Lâm Chính Nhân dưỡng căn bản cũng không sợ ánh mặt trời, không sợ đạo thuật dương cương, không có nhược điểm thường thấy của quỷ loại!
Đây là một cái bẫy, là một cái bẫy đã được bố trí từ khi đó!
Có lẽ cũng không phải vì nhằm vào nàng, mà nàng chỉ là người chủ động rơi vào cạm bẫy mà thôi!
Nhớ tới gương mặt uể oải của Lâm Chính Nhân lúc đó.
Nhớ tới lúc đó hắn từng nói: "Dưỡng quỷ tiêu hao lượng lớn tài nguyên, lại rất dễ dàng bị giết chết. Thần thông của ta yếu nhớt như vậy, thật không biết con đường sau này đi thế nào…"
Chính mình lúc đó còn trấn an hắn, nói cái gì, không có thần thông yếu, chỉ có người không biết sử dụng.
Nhớ tới những điều này…
Giang Ly Mộng lạnh run cả người!
Nàng luôn luôn tự cao tự đại, nhưng lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi đối với lòng dạ của một người.
Những cảm xúc tiêu cực này nhanh chóng bị ánh sáng làm tan rã, nàng lấy tự tôn của một cường giả để bản thân trở về trong chiến đấu.
Nếu như quỷ Lâm Chính Nhân dưỡng căn bản không sợ liệt quang, như vậy con thủy quỷ lúc trước kia…
Giang Ly Mộng đột nhiên cúi đầu, bàn tay vạch một cái.
Một tia sáng lóe lên, chém đứt một góc áo bào, lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết như ngọc.
Trên mắt cá chân có một thủ ấn màu tím đen!
Bạn cần đăng nhập để bình luận