Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1578: Sơn Hải Luyện Ngục (1)

Ầm ầm!
Cửa đá phát ra tiếng vang, giống như một ngọn núi lớn đang chuyển động.
Từ tư thế này xem xét, hai cánh cửa đá này, chỉ sợ phải nặng hơn vạn quân.
“Mười vạn cân.” Tả Quang Thù để ý đến biểu cảm của Khương Vọng, giải thích: “Hai cánh cửa đá này, nặng mười vạn cân.”
“Nơi đây có vị tiền bối này trấn giữ, vì sao còn cần cửa nặng như thế?” Khương Vọng dùng ngữ khí huynh trưởng hỏi.
“Tam thúc” ngồi trên tháp lâu không nói gì, mặt không biểu cảm.
Tả Quang Thù nhanh tay lôi kéo hắn, cúi đầu vội vàng đi vào trong.
Lặng lẽ truyền âm: “Huynh đừng nói nữa!”
“Sao vậy?” Khương Vọng không để ý, bị kéo hơi lảo đảo, truyền âm hỏi: “Vi huynh không phải là đang chào hỏi cường giả trong nhà đệ sao? Để tránh có người nói Khương đại ca của đệ không biết lễ phép. Lễ tiết Sở quốc ta biết rất rõ! Đọc qua sách rồi! [Sử Đao Tạc Hải], đã từng nghe qua chưa? Dày như này, dài như này!”
Tả Quang Thù lộ vẻ rầu rĩ, ôm đầu buồn bực đi vào trong.
Kiến trúc sau cửa đá cũng không hề phức tạp như trong tưởng tượng.
Sau khi hai người đi vào cửa đá, thứ đầu tiên khắc sâu vào tầm mắt, là một con đường lát đá, một hành lang thật dài.
Trên gạch đá có khắc trận văn mà Khương Vọng xem không hiểu.
Nhưng trận văn này nối dài, nhìn rất đẹp đẽ.
Người Sở quốc theo đuổi những thứ xinh đẹp, quả thật đã khắc vào trong xương tủy, ngay cả trận văn cũng có phong cách rất hoa lệ.
Hai bên hành lang, rất nhiều gian phòng được lắp tinh môn bán trong suốt, cũng không biết bên trong chứa gì.
Cửa đá phía sau chậm rãi đóng lại.
Tả Quang Thù giải thích: “Đây không phải là vấn đề lễ độ hay không lễ độ. Vấn đề mấu chốt chính là, Tam thúc ở đây không phải để trấn giữ, mà là bị giam ở đây chịu phạt … Huynh cứ mò mẫm lôi kéo làm quen như thế, không phải là đang chỉ vào mũi người ta mà chửi sao?”
Hóa ra là vậy …
Khen người ta trấn thủ ở nơi này, chẳng khác nào nguyền rủa người ta bị giam ngồi chồm hỗm ở đây thêm mấy năm.
Chẳng trách vị “Tam thúc” chẳng thèm nhìn hắn một cái.
Khương Vọng biết mình lỡ lời, nhưng cảm giác bị tiểu đệ nhìn khinh bỉ, trong lòng vẫn rất không dễ chịu, lầm bầm nói: “Sao đệ không nói sớm.”
Tả Quang Thù bị chẹn họng một lúc, cuối cùng cũng không nói ra câu suy nghĩ “Ta cũng không ngờ huynh lại nói nhiều như vậy”, chỉ nhanh chóng nói đến chủ đề chính: “Chúng ta vẫn nên bàn một chút về chuyện Sơn Hải Cảnh! Muốn đốn được nhiều củi, trước tiên phải mài rìu cho sắc, chúng ta phải thích ứng với hoàn cảnh bên trong Sơn Hải Cảnh này trước, mới có thể bảo đảm chính mình ở trong Sơn Hải Cảnh có được chiến lực hoàn hảo nhất…”
“Hoàn cảnh nơi đó rất ác liệt sao?” Khương Vọng hỏi.
“Hoàn cảnh nơi đó và bên ngoài hoàn toàn khác biệt.” Tả Quang Thù nói: “Nhà ta dựa vào hoàn cảnh bên trong Sơn Hải Cảnh, để luyện chế ra chỗ này.”
Y nhìn hành lang phía trước, giọng nói vẫn còn mang theo sợ hãi: “Mà nơi này, gọi là ‘Sơn Hải Luyện Ngục’.”
“Luyện Ngục?” Khương Vọng kinh ngạc.
Tả Quang Thù nói: “Ta cảm thấy cái tên này rất phù hợp. Trước mặt huynh, mỗi một gian phòng, đều là một luyện ngục trần gian.”
Thiếu niên trước mắt đã xác định mấy ngày tiếp theo sẽ phải tu luyện trong gian khổ, Khương Vọng lại cười: “Sớm biết phải chịu phần tội này, có lẽ nửa đường ta nên chạy đi.”
Tả Quang Thù trừng mắt với hắn một cái.
“Thật ra đến tận bây giờ ta cũng không hiểu lắm.” Khương Vọng lại không nhịn được hỏi: “Sơn Hải Cảnh này, rốt cuộc là một nơi như thế nào?”
Tả Quang Thù nghiêm túc suy nghĩ một lát, giống như đang suy tư, làm thế nào mới có thể giải thích rõ cho Khương Vọng.
Sau đó y nói: “Sơn Hải Cảnh là nơi thực ảo đan xen, là thế giới mà Hoàng Duy Chân tự tay tạo ra. Có lẽ nó chỉ là một trò chơi, cũng có lẽ nó cất giấu một bí mật kinh thiên nào đó. Người đi ra từ đó, đều nói nó xinh đẹp khác thường, nhưng chưa có ai miêu tả nó một cách rõ ràng.
Hầu như tất cả mọi người đều nói, thứ mình miêu tả chẳng qua chỉ là một phần trong một vạn. Mà chúng ta xâu chuỗi lại mọi thứ mọi người nói, quả thật không thể tạo ra một đồ quyển hoàn chỉnh.
Nó so với những gì mà những người đã từng chứng kiến còn phức tạp hơn, to lớn hơn nhiều, vì vậy mà nó càng vượt quá sức tưởng tượng.
Ta chỉ có thể nói, ta không thể nào giới thiệu một cách chính xác cho huynh, bởi vì ta cũng chưa từng vào.
Mà với tin tức hiện có của chúng ta, có lẽ chỉ là một vết đốm trên mình con báo, hay là một chiếc lá rụng trong mùa thu mà thôi. Ta không thể nói cho huynh biết, là vết đốm nào trên người con báo, hay chiếc lá nào trong mùa thu được.”
“Ta cảm thấy rất hứng thú.” Khương Vọng quay đầu nhìn hành lang trước mặt, chỉ có tò mò, không hề sợ hãi: “Vậy hãy để chúng ta bắt đầu từ Sơn Hải Luyện Ngục này trước đi!”
Một Hoàng Duy Chân khiến cho Chiếu Ngộ thiền sư Tu Di Sơn vừa thấy là trở về, một Hoàng Duy Chân tạo nên Diễn Pháp Các, khiến cho thuật pháp Sở quốc lan tỏa khắp thiên hạ, một Hoàng Duy Chân được Sở quốc xưng tụng là “Đệ nhất phong lưu ba ngàn năm”…
Sơn Hải Cảnh mà người này để lại, rốt cuộc là một kỳ quan như thế nào?
Lúc Tả Quang Thù miêu tả nó, vậy mà lại dùng đến hai chữ “thế giới”.
Khương Vọng thật sự rất mong đợi.
Tiên hiền xưa tựa như trăng sáng, khiến cho hậu bối phải ngửa đầu ngưỡng vọng.
Người tu hành từ trước đến nay, đều muốn đạt được thành tựu vĩ đại, đương nhiên muốn khai sáng tương lai. Nhưng trước đó, ít nhất cũng phải nhìn thấy phong cảnh mà tiền nhân đã lĩnh hội.
Đẩy tan sương mù che phủ lịch sử, mò mẫm thời gian tĩnh lặng trong truyền thuyết, đây cũng là một sự lãng mạn của người tu hành.
“Nếu như muốn phá giải Sơn Hải Cảnh, chúng ta đã đến nơi phù hợp nhất.”
Tả Quang Thù tiến tới hành lang phía trước, đưa tay vỗ vỗ một tinh môn bên trái.
“Khương huynh, huynh và Trọng Huyền công tử là bạn tốt, chắc hẳn cũng không xa lạ gì với Trọng Huyền lực nhỉ?”
Khương Vọng cười: “Đương nhiên không hề xa lạ.”
Hắn coi Trọng Huyền Tuân là đối thủ, làm sao có thể không quen thuộc với Trọng Huyền lực được.
Chỉ tiếc là Trọng Huyền Thắng vẫn chưa đạt được thần thông Trọng Huyền, chỉ dựa vào bí pháp Trọng Huyền thao túng, cho dù có xuất thần nhập hóa thế nào, rốt cuộc cũng có sự chênh lệch bản chất với thần thông.
Mặc dù hắn đã hoàn toàn quen thuộc với Trọng Huyền bí pháp của Trọng Huyền Thắng, lại không thể vỗ ngực đảm bảo mình nhất định có thể đối mặt với Trọng Huyền lực.
Tả Quang Thù lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ tiếp tục giới thiệu: “Trọng Huyền lực có thể phân âm dương. Cũng là lực khiến cho thanh khí nổi lên, trọc khí chìm xuống. Chúng ta trong đời thực, cũng bị Trọng Huyền lực ảnh hưởng. Nhưng phần lớn cơ thể chúng ta đã quen thuộc, không tăng không giảm…”
Khương Vọng hơi giật mình: “Không ngờ Tả thị của đệ cũng nghiên cứu đến Trọng Huyền lực.”
Tả Quang Thù liếc hắn một cái: “Trong thiên hạ, người nắm trong tay Trọng Huyền bí pháp, chiếm vị trí thứ nhất chính là Trọng Huyền thị của Tề quốc, đó là bản năng chảy xuôi trong máu của họ, người khác tuyệt đối thua xa… Nhưng cũng không phải không có ai nghiên cứu Trọng Huyền lực.”
“Giữa Sơn Hải Cảnh và Trọng Huyền lực có quan hệ gì?”
“Trọng Huyền lực và chúng ta cảm nhận được hiện tại, cùng với thứ mà chúng ta cảm nhận được bên trong Sơn Hải Cảnh có cấp bậc hoàn toàn khác nhau. Ở đó, giống như luôn có người sử dụng Trọng Huyền bí thuật với cơ thể, khiến cơ thể chúng ta không ngừng chìm xuống. Chúng ta phải chịu Trọng Huyền lực lớn gấp trăm lần ở bên ngoài.”
Tinh môn bên tay trái, theo cái vỗ nhẹ của Tả Quang Thù, trở nên hoàn toàn trong suốt.
Đứng trong hành lang, nhìn xuyên qua tinh môn, thấy phía sau tinh môn là một khoảng không rất lớn.
Chứ không phải là các loại địa phương dùng để diễn võ như trong tưởng tượng của Khương Vọng.
Ngược lại, sau tinh môn nghiễm nhiên mở ra một mảnh địa vực.
Loáng thoáng giống như nơi đất hoang nào đó.
Bầu trời âm u, tầng mây ép sát mặt đất. Tê giác một sừng, quái thạch lởm chởm… Khiến cho người cảm thấy vô cùng bị đè nén.
Phía sau tinh môn này, giống như là đi thông đến một nơi khác.
“Mọi thứ bên trong Sơn Hải Luyện Ngục, tái diễn nhiều nhất chính là Trọng Huyền Luyện Ngục, cũng không thể nói là tái diễn, mà là một loại lên cấp.” Tả Quang Thù tiện tay bắt quyết, giải thích với Khương Vọng: “Trong phòng này, được bao phủ bởi Trọng Huyền lực gấp mười lần bên ngoài, chúng ta có thể vào đây trước để thích ứng.”
Theo lời y nói, phiến tinh môn này từ từ được nâng lên, cho đến khi hoàn toàn được thu vào trong tường đá.
Nhưng bên trong vẫn còn một tầng tinh môn.
Là một thiết kế hai tầng tinh môn, có lẽ là để ngăn cản Trọng Huyền lực bên trong tràn ra ngoài.
Khương Vọng tất nhiên không dị nghị gì.
Đi sát sau lưng Tả Quang Thù, đến vị trí giữa hai tầng tình môn. Lúc này tầng tinh môn ngoài cùng mới chậm rãi hạ xuống, hoàn toàn đóng kín, tầng tinh môn bên trong lúc này mới được kéo lên.
Trong nháy mắt tinh môn được kéo lên, Khương Vọng ngay lập tức cảm nhận được áp lực.
So với bên ngoài đậm đặc hơn nhiều, áp lực cũng nặng hơn nhiều, lan tỏa khắp mỗi một nơi trên thân thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận