Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2581: Khổng Khác, Hàn Khuê đã thành tổ (1)

Xem như ‘Vạn Nhân sư của Nhân tộc’, Vô Hán Công đương nhiên có tư cách nói rằng cả đời mình cống hiến cho Nhân tộc.
Vãn bối hậu thế đương nhiên không ai có tư cách nói rằng tương lai của Nhân tộc không liên quan đến ông ta.
Nhưng người trước mắt này có thật sự là Vô Hán Công sao?
Cho dù gã chẳng qua chỉ là một mảnh thịt nát, một tia tàn hồn của Vô Hán Công biến thành, thì gã có còn được coi là Vô Hán Công nữa hay không?
Hoàn toàn chính xác có rất nhiều manh mối để làm luận chứng.
Chẳng hạn như Khánh Hỏa Quan Văn thể hiện kiến thức uyên bác, năng lực toàn diện. Gã có thể dùng thân người cấp độ Đồ Đằng Chi Linh ung dung đối phó với công kích của rất nhiều thiên kiêu Nhân tộc bao gồm Khương Vọng, Tịnh Lễ, Hí Mệnh, Khương Vô Tà. Dùng sát pháp chống lại sát pháp, thương thuật đối kháng thương thuật, lấy đạo pháp phá đạo pháp. Những điều này có lẽ cũng không tính là gì.
Nhưng gã còn có thể sáng tạo ra Ác Quỷ tộc, Nhân tộc Phù Lục, thậm chí cả Đồ Đằng Linh tộc trong kế hoạch, còn có thể tạo ra hệ thống tu luyện Đồ Đằng hoàn chỉnh, lại còn tạo dựng hệ thống vương quyền đại diện cho trật tự thời đại hiện tại của Phù Lục... Thậm chí có thể tạo ra Sáng Thế Chi Thư vận hành thay thế Thiên đạo!
Đừng nói là Phù Lục, dõi mắt nhìn khắp lịch sử Nhân tộc hiện thế cũng tuyệt đối không có nhiều người có thể làm được những điều này!
Người thành tự nguồn gốc của vạn pháp như Vô Hán Công hiển nhiên là tồn tại đầu tiên được nghĩ đến.
Ví dụ như kiến thức của gã uyên bác như vậy, nhưng lại không biết hiện thế có Tề quốc, rõ ràng là xuất thân từ thời đại trước khi Đạo Lịch mới khai mở.
Lại ví dụ như trọng đồng nhật nguyệt tề thiên mà Ác Quỷ Thiên Đạo kia thể hiện ra... Đó chính là đôi mắt mà Vô Hán Công sở hữu trong truyền thuyết!
Nhưng rốt cuộc dùng cái gì để chứng minh sự tồn tại của một người?
Cho dù người trước mắt này có cường đại đến đâu, cho dù gã có gần gũi với Vô Hán Công trong lịch sử đến nhường nào, thì đám người Khương Vọng, Tịnh Lễ từ hiện thế đến cũng rất khó có thể coi gã như vị truyền kỳ trong lịch sử kia.
Vô Hán Công là người như thế nào?
Ở thời đại Viễn cổ đã được xưng tụng là hiền nhân, được liệt vào một trong tám hiền thần. Sáng tạo ra vô số phương pháp tu hành, trở thành nguồn gốc vạn pháp, vạn tông chi sư. Ngay cả Nho Tổ, Pháp Tổ đều từng được ông ta dạy bảo. Đến thời đại Thượng cổ, ông ta lại đứng ra đại chiến Ma Tổ, lúc này mới bất hạnh vẫn lạc, trở thành lịch sử.
Suốt cả cuộc đời, có thể nói là cúc cung tận tụy vì Nhân tộc, đến chết mới thôi.
Có thể xứng với hai chữ "vĩ đại", không chỉ là vì tu vi, mà còn là cống hiến, là phẩm cách của ông ta.
Còn người trước mắt này thì sao?
Ẩn nấp trong thế giới Phù Lục nhỏ bé này, trốn trong bóng tối lịch sử, đùa bỡn ý chí thế giới, tàn sát hàng vạn sinh linh... So với gã, Ngao Quỳ cũng không đủ ác.
So với Khánh Hỏa Quan Văn đột nhiên cảm thấy căm phẫn oán giận, Khương Vọng lại tỏ ra lạnh lùng:
"Tiên hiền đã khuất. Hậu sinh chúng ta không dám khinh luận sử sách ghi chép!"
Khánh Hỏa Quan Văn lắc đầu thở dài:
"Sau khi Thương Hiệt tạo ra chữ viết, người thường cũng có thể dùng văn tự để thuyết minh đạo lý. Nhân sinh của bọn họ thật sự là muôn hình vạn trạng!
"Để nhanh chóng phổ biến văn tự, Thương Hiệt đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp, trong đó có một biện pháp là yêu cầu mỗi người chúng ta đều dùng chữ viết mà lão tạo ra để viết một chút gì đó, coi chuyện đó như là làm gương."
"Cát Yểm Thúc lúc đó đã viết một cố sự nhỏ rất có ý tứ. Trong chuyện xưa kia nói có một người đức cao vọng trọng, bởi vì thọ mệnh đã hết, chết già trên giường. Người này con cháu đầy đàn, đứa nào cũng hiếu thuận, lúc sinh thời đã phụng dưỡng ông ta rất lâu, sau khi chết lại tổ chức cho ông ta một tang lễ vô cùng long trọng. Rất nhiều bằng hữu thân nhân lúc sinh thời của ông ta đều đến tế lễ, tưởng nhớ ông ta. Đám con cháu ở trước linh cữu khóc thành một đoàn, thương tâm gần chết."
"Nhưng vào lúc hạ táng ông ta lại bất hạnh sống lại, ra sức gõ thành quan tài... Các ngươi đoán xem thế nào?"
Giọng của gã lập tức chuyển sang lạnh lùng:
"Tất cả mọi người đều coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Quan tài vẫn được hạ táng vào đúng giờ lành. Tiếng gõ trong quan tài cũng bị chôn vĩnh viễn dưới lòng đất."
Cùng là một trong tám hiền thần thời Nhân Hoàng Viễn cổ, Cát Yểm Thúc thật sự là có phong cách độc đáo. Ngay cả cố sự tiện tay viết ra cũng là... khác biệt với người thường như vậy.
Mà Khánh Hỏa Quan Văn tiếp tục nói:
"Một người đã chết đi, đã được tưởng nhớ, được tiếc thương. Đột nhiên một ngày nào đó sống lại... Thật là quá không hiểu chuyện, cũng không lịch sự cho lắm đúng không?
"Cảm xúc đã bỏ ra giống như biến thành một cái gai đâm vào da thịt; cuộc sống mới chuẩn bị nghênh đón lại giống như bị quá khứ không hiểu chuyện kia kéo theo; sau khi trải qua cảm xúc quá mức mãnh liệt, chỉ còn lại chết lặng không muốn tái diễn nữa... Người sống vì vậy mà lúng túng, cho nên không biết làm sao đúng không?
"Đã trải qua mấy thời đại rồi, nhân tính chưa bao giờ thay đổi. Con người không tôn trọng vĩ đại, chỉ tham lam theo đuổi cái mới mẻ. Con người chỉ hoài niệm người chết mà chưa từng cung phụng người sống!"
Đầu thương đỏ tươi như trăm hoả nở rộ, điểm nát cảm xúc lạnh lùng và lời lẽ dài dòng của gã.
Khương Vô Tà tung người xông lên, gần như quét thương ảnh thành một tấm áo choàng màu đỏ, muốn phủ lên thi thể Khánh Hỏa Quan Văn:
"Cát Yểm Thúc là Cát Yểm Thúc, Vô Hán Công là Vô Hán Công, còn ngươi là ngươi. Cố sự là cố sự, hiện thực là hiện thực. Cho dù Thanh Đế có thấu hiểu nhân tính thì một thiên cố sự cũng không thể đại diện cho tất cả. Ngươi lại có thể lấy việc lăng nhục làm niềm vui, tàn sát vạn sinh linh để tự nuôi béo mình. Ta rất khó tin tưởng, Vô Hán Công sẽ làm ra loại chuyện như vậy!"
Cát Yến Thu sau khi thành lập đế quốc Đại Dương, truy phong tổ tiên Cát Yểm Thúc là Thanh Đế, hiệu là Đông Phương Chi Tổ. Từ xưa đến nay vẫn luôn có một loại thuyết pháp, nếu tính từ đế hiệu được truy phong, thì Dương quốc mới là đại quốc đầu tiên có nữ đế trị vì.
Tề quốc trong một khoảng thời gian nào đó cũng từng tự xưng là kế thừa di sản của Dương quốc, hơn nữa trên thực tế là quật khởi từ trong đống đổ nát của cố Dương, từ trước đến nay đều công nhận tính chính thống của Dương quốc, cho nên cũng thừa nhận đối với cái danh xưng "Thanh Đế" này.
Hai tay Khánh Hỏa Quan Văn gạt sang hai bên, xé rách áo choàng đỏ do thương ảnh của Hồng Loan Thương bện thành:
"Thanh Đế Hồng Đế gì đó có liên quan gì? Ngươi cho rằng Vô Hán Công sẽ không như vậy, đó chỉ là bởi vì trước kia ông ta không hiểu. Không biết cái gì gọi là thiện không tha, ác trường sinh!"
Trong cuộc cạnh tranh nội bộ Ác Quỷ Thiên Đạo, gã vẫn đang áp chế Ngao Quỳ. Cho nên vẫn có thể thỉnh thoảng mượn một ít lực lượng của Ác Quỷ Thiên Đạo, từ đó liên tục đối kháng với đám người Khương Vọng:
"Các ngươi có biết ta chết như thế nào không?"
"Các ngươi cái gì cũng không biết, dựa vào đâu mà dám lên án ta?"
Trên tay phải gã, đao kiếm thương mâu biến hóa khôn lường, bên trên tay trái vạn pháp tùy tâm, ngược lại đã áp chế hoàn toàn những thiên kiêu này!
"Lúc trước Nhân Hoàng Thượng cổ cùng ba vị Đạo Tôn cấu trúc Vạn Yêu Chi Môn, không thể một lúc làm nhiều chuyện được. Chúc Do thừa cơ dấy lên Ma triều diệt thế, tai họa lan đến Cửu Châu. Vì cứu vớt thương sinh ở trong nước lửa, ta một mình đứng trước Ma triều! Trước khi lên đường, ta đã ước định với Khổng Khác và Hàn Khuê, bất kể ai tìm được chân thân Ma Tổ trước, hai người còn lại nhất định phải lập tức đến tiếp ứng. Thế nhưng hai gia hỏa này lại vô cùng nhát gan, không giữ lời hứa, ta thì một mực lo lắng cho hàng vạn sinh linh, không chịu rút lui, chính vì vậy mới bị đối phương đánh chết!"
Một vị tồn tại đã đạt đến siêu thoát, bởi vì không chịu rút lui trước Ma triều mà bị đánh chết. Thật là thảm liệt đến cỡ nào!
Đó chính là thời đại Thượng cổ, một thời đại chôn vùi đi hắc ám, cũng là thời đại tạo nên vĩ đại.
Nhưng mà trong lời nói của Khánh Hỏa Quan Văn, càng để cho người ta chú ý chính là hai cái tên nọ.
Khổng Khác! Hàn Khuê!
Người trước là bậc khai sáng học thuyết Nho gia, kẻ sau là người sáng lập học thuyết Pháp gia. Đều là tổ tiên của những học thuyết nổi tiếng đương thời, là nhân vật bậc thánh hiền!
"Bọn họ không hề e sợ chiến đấu."
Tuy không theo học hai trường phái này, nhưng Khương Vọng vẫn vung kiếm lên, dùng hành động để chứng minh, bảo vệ thanh danh của bậc tiên hiền:
"Lịch sử đã chứng minh chính là Nho Tổ và Pháp Tổ đã đứng ra ngăn ở phía trước Ma triều, giành lấy thời gian để Nhân Hoàng Thượng cổ thoát thân trở về. Sau đó ba vị Siêu Thoát liên thủ mới có thể tiêu diệt Ma Tổ. Trải qua mười vạn năm, Ma triều lúc này mới kết thúc."
"Nho Tổ? Pháp Tổ?"
Khánh Hỏa Quan Văn cười lớn, tiếng cười chất chứa bi thương:
"Bọn chúng cũng đã xưng tông làm tổ rồi sao?"
Gã càng trở nên điên cuồng:
"Còn ta lại bị giam cầm ở thế giới này, ôm mộng tưởng mong manh mà cô độc phiêu bạt, vạn năm vạn năm rồi lại vạn năm, mãi không thấy được thế giới bên ngoài Thiên Xu!"
Trong suốt thời gian qua, để che giấu bản thân, gã không hề thăm dò thế giới bên ngoài Phù Lục. Bởi vì với một số tồn tại, trong quá trình ngươi cảm nhận được một số tin tức, ngươi cũng sẽ bị bọn chúng cảm nhận được.
Gã ẩn mình sâu trong thế giới Phù Lục, ẩn mình trong dòng chảy lịch sử của thế giới này chính là không muốn bị bất kỳ ai chú ý, không muốn khiến cho con đường trở về của mình tăng thêm phong hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận