Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 790: Tiên Chủ

Chủy thủ được lau chùi sáng như gương, thậm chí sắc bén đến chói mắt.
Nhưng gã vẫn tiếp tục lau.
Gã vẫn luôn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, có nhiều thứ muốn lau cũng chẳng lau được.
Nhưng vẫn phải kiếm chuyện để làm.
Nếu không thì biết dựa vào đâu để sống?
Gã hiểu rõ cái tên nhãi dùng tên giả Vu Tùng Hải kia hơn bất cứ ai ở đây.
Tên, tuổi, xuất thân, thậm chí thói quen sinh hoạt của người đó...
Gã chẳng có hảo cảm gì với hắn, trước đây không, hiện tại không, chắc hẳn sau này cũng sẽ không.
Trước kia gã ghét việc tên kia luôn ưỡn thẳng sống lưng ngẩng thẳng đầu mà sống, đối mặt tam đại gia tộc Phong Lâm thành vẫn không hề luồn cúi.
Gã nhớ đến những lúc đường huynh nhắc đến tên kia, vừa tán thưởng vừa xen lẫn một chút ghen tị.
Gã trước kia không biết tên kia có gì đáng để ghen tị.
Lần này chẳng qua chỉ vội vã nhìn thoáng qua.
Nhưng chỉ một cái nhìn thoáng qua này đã khiến gã cảm thấy, tên kia vẫn như lúc ban đầu, chẳng hề thay đổi chút nào.
Vẫn kiêu ngạo, vẫn kiên định, vẫn dũng cảm, vẫn một lòng trước sau như một, thấy bất bình liền rút kiếm tương trợ.
"Không thay đổi..." điểm này thật sự khiến người ta cảm thấy ghen tị.
Hắn dựa vào cái gì mà không hề thay đổi?
Rõ ràng mọi thứ đều thay đổi!
Sau nhiều năm, rốt cuộc gã đã hiểu rõ, vì sao đường huynh lại ghen tị như vậy.
Nhưng đã qua nhiều năm rồi.
Gã biết quá nhiều thông tin về tên kia.
Gã biết nếu giao những thông tin này cho Quẻ Sư, tuyệt đối có thể tính ra vị trí của tên đó.
Nhưng cuối cùng gã vẫn không nói.
Vì sao chứ?
Phương Hạc Linh vẫn cúi đầu, lau thanh chủy thủ.
Thanh chủy thủ kia giống như vĩnh viễn lau không sạch.
Gã không có đáp án.
Đại khái chỉ là không muốn nói mà thôi.
Sau khi nghe mọi người nói qua một lượt, Quẻ Sư hơi suy nghĩ, nhấc ngón tay đang nhúng trong máu lên.
Bên cạnh vết lõm trên đài đá, có một chỗ bằng phẳng, không có đường vân, giống như một tờ giấy trắng.
Quẻ Sư nhúng máu vào, viết lên chỗ đó một chữ "Vân" rồng bay phượng múa.
Chữ viết bay bổng như tiên, nhưng màu sắc lại vô cùng dữ tợn.
Sau khi viết xong chữ này, năm lỗ máu trên cơ thể trần trụi của nam nhân kia lập tức dừng chảy máu, người cũng ngừng thở, chết đi.
Quẻ Sư bình tĩnh nhìn chữ này, nhìn một lúc lâu bỗng nhắm mắt lại.
Khóe mắt chảy xuống hai dòng máu.
Nhìn cực kỳ đáng sợ.
"Sao rồi?" Trịnh Phì hỏi.
Quẻ Sư nhắm mắt không nói, một lúc lâu sau mới mấp máy môi:
"Nhân quả quá sâu, quá nặng, ngay cả ta cũng nhất thời không thấy rõ lắm."
Lúc này chữ bằng máu tản đi, đài đá sụp đổ, hòa vào bùn đất.
Trịnh Phì lại nhếch miệng cười: "Càng thú vị hơn rồi!"
Lý Sấu kinh ngạc hỏi: "Món đồ chơi của chúng ta lợi hại như vậy sao?"
Khóe mắt Quẻ Sư đã ngừng chảy máu, nhưng vẫn nhắm mắt như cũ, dường như đang tự kiềm chế bản thân không nên nhìn thứ gì đó.
"Nhưng chính việc tính không ra, bản thân nó đã là một loại đáp án." Hắn nhẹ nhàng đáp.
Sau đó hắn bắt đầu cười.
"Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha."
Trong ánh mắt kinh ngạc của những nhân ma khác.
Hắn cười điên cuồng.
"Là Tiên Chủ!"
Hắn nặng nề nói.
Sau khi rời khỏi Thuận An phủ, Khương Vọng không dừng lại ở bất cứ đâu, một đường cải trang, đi qua Vĩnh Hoài, Phú Xuân, sau đó rời khỏi biên cảnh Ung quốc.
Cứu Phong Minh, phần còn lại phải dựa vào chính y.
Y lựa chọn như thế nào, làm sao sống tiếp đều là chuyện của chính y.
Khương Vọng cũng có cuộc sống của mình, không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với mọi người.
Cửu đại nhân ma gây ra chuyện ầm ĩ như vậy ở Thuận An phủ, đối với hắn, một người ôm mục đích khác thâm nhập vào biên cảnh Ung quốc - trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ không quá yên bình.
Hơn nữa hắn căn bản không nói rõ lai lịch của mình, nên việc nhanh chóng rời khỏi biên cảnh Ung quốc mới là lựa chọn sáng suốt.
Còn chuyện Phong Minh sau này thế nào, hành động sắp tới của giáo đồ Vô Sinh giáo ở Ung quốc theo lời người thần bí kia, hay chuyện vì sao Phương Hạc Linh lại trở thành một trong Cửu đại nhân ma...
So với sự an toàn của hắn, không quan trọng bằng.
Trong số những chuyện này, chuyện khiến hắn để ý đến thật ra chỉ có manh mối liên quan đến Trương Lâm Xuyên. Nhưng một người có thể đấu với thần U Minh, lại còn có thể chiến thắng thì hiện tại hắn không thể đối phó được.
Hắn đã quyết định, trong khoảng thời gian tới ... Hắn sẽ không có ý đồ gì với Trương Lâm Xuyên. Địch mạnh ta yếu, vậy thì ta trốn.
Lần sau đến tây cảnh, hắn không còn là hắn bây giờ, vấn đề hiện tại có lẽ cũng không còn là vấn đề nữa.
Phía đông Ung quốc có một quốc gia nhỏ, tên là "Hòa" quốc, Hòa quốc ở phía đông, tức trên Thiên Mã Nguyên.
Đồng thời Thiên Mã Nguyên lại ở phía bắc Vân quốc.
Phía bắc Thiên Mã Nguyên có một tông môn cường đại, tên là Nhân Tâm quan, là một đại tông y đạo nổi danh như Đông Vương cốc. Tông môn bậc này cũng không ai dám đến trêu chọc.
Lại đi về phía bắc chính là Kinh quốc. Kinh quốc rộng lớn bao la, giống Ung quốc ngày xưa huy hoàng, giống như hai người khổng lồ chiếm hơn nửa khu vực xung quanh Thiên Mã Nguyên.
Thiên Mã Nguyên phì nhiêu lại là khu vực vô chủ, Khương Vọng vẫn luôn có một cảm giác khó hiểu, Hòa quốc tồn tại như để ngăn cản Ung quốc nhúng chàm Thiên Mã Nguyên.
Lúc rời khỏi biên cảnh Ung quốc, tiến vào biên cảnh Hòa quốc, Khương Vọng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Hắn biết rằng, Vân Đỉnh tiên cung đã để lại phong ấn trong huyết mạch hai dòng họ Phong, Trì, dùng huyết mạch hai nhà Phong, Trì để duy trì Thanh Vân Đình.
Nhưng Vân Đỉnh tiên cung năm đó vì sao phải làm như vậy?
Duy trì huyết mạch hai nhà Phong, Trì rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Nếu như chỉ vì kéo dài truyền thừa cho Thanh Vân Đình, thật ra cũng không nhất thiết phải làm như vậy. Lăng Tiêu các và Linh Không điện không hề làm vậy, nhưng cũng không hề đứt đoạn truyền thừa.
Hắn nghĩ đến một khả năng vô cùng đen tối...
Có thể là do ... Bình Hành Huyết hay không?
Luyện chế Bình Hành Huyết, đương nhiên không thể chỉ dùng tu sĩ có huyết mạch hai nhà Phong, Trì nấu chung với nhau là được.
Tất nhiên cần phải có cách thức luyện chế và yêu cầu đặc biệt của nó.
Nếu vậy thì thủ đoạn mà Vạn Ác nhân ma và Tước Nhục nhân ma dùng để luyện chế Bình Hành Huyết, từ đâu mà có?
Có thể truyền ra từ Vân Đỉnh tiên cung hay không?
Hoặc là, chỉ sợ thủ đoạn này đã mất đi rồi. Chỉ cần biết máu thịt của tu sĩ mang dòng máu hai nhà Phong, Trì có thể luyện chế ra được Bình Hành Huyết, thì việc nghiên cứu ra cách thức luyện chế cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi...
Hắn có được tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân, chân đạp mây lành mà đi. Chuyển động biến ảo, như đi trên đất bằng.
Thiện phúc thanh vân nhìn qua vô cùng chính trực, lương thiện.
Nhưng đừng quên, Thanh Vân Đình truyền thừa từ Vân Đỉnh tiên cung còn có một loại bí thuật họa ô vân. Do tông chủ Thanh Vân Đình là Trì Định Phương sử dụng, vô cùng hiểm ác.
Tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân dùng Thiện phúc thanh vân làm thuật giới, Bình Hành Huyết có phải cũng là một loại thuật giới của tiên thuật nào đó hay không?
Hơn nữa, Bình Bộ Thanh Vân có phải cũng là một loại tiên thuật khác dùng họa ô vân làm thuật giới hay không?
Thời đại cận cổ ẩn chứa quá nhiều lịch sử, đó là một khoảng trống cực kỳ lớn, khiến cho người đời sau chẳng thể chạm đến mà chỉ có thể phỏng đoán.
Đắm chìm trong những suy nghĩ về thời đại cận cổ phủ mờ dấu vết thời gian, Khương Vọng bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác tim đập cực nhanh.
Giống như bị một hung thú kinh khủng nào đó theo dõi, nhưng lại không biết ánh mắt kia từ đâu đến.
Không biết cảm giác này xuất phát từ đâu, cho nên cũng không thể nào đối phó.
Hắn chỉ có thể nắm chặt trường kiếm, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Đúng lúc này, quần thể phế tích của Vân Đỉnh tiên cung bỗng nhiên chấn động.
Vân Tiêu Các, Linh Không Điện, Thanh Vân Đình, ba tòa kiến trúc hoàn hảo đồng thời phát sáng, một luồng hơi thở cổ xưa lan rộng, bỗng chốc xuất hiện bên trong Ngũ Phủ Hải.
Loại cảm giác tim đập nhanh kia ...
Trong nháy mắt biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận