Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 252: Vấn y

Dòng người vây quanh xe tù đi về phía cửa nam, còn Khương Vọng đi theo hướng ngược lại.
Hắn không biết toàn bộ câu chuyện, nên không phán xét quan phủ Gia Thành có công chính hay không.
Mặc dù phản ứng của người dân rất mạnh, nhưng đây là một việc rất dễ bị người thao túng, nên hắn sẽ không dùng nó để làm căn cứ phán đoán.
Điều duy nhất hắn nhìn thấy là, người đại phu trẻ tuổi tên Tôn Bình kia, đã bị cắt mất lưỡi rồi.
Chuyện này không thích hợp, nhất là khi hắn còn bị người ta vây xem.
Là hình cũng được, là phạt cũng được.
Đều là làm cho người ta không thể lên tiếng, không thể giải bày trước mặt mọi người.
Mọi người chỉ nghe được một âm thanh duy nhất, là tiếng đọc tội trạng vang dội không ngừng lặp đi lặp lại.
Dẫn đến chỉ có một dư luận thống nhất.
Chỉ cần một điểm này, đã đủ để Khương Vọng không tham gia vào.
Hắn hướng ngược chiều với làn sóng người mà đi.
Hình như xem náo nhiệt là thiên tính của loài người, không phải chỉ của một mình người Gia Thành.
Một chiếc xe tù diễu qua thành phố, một tử tù đợi chém, lập tức thu hút được cực nhiều người.
Xuyên qua sóng người, đường phố trống trải đi hẳn.
Khương Vọng không có hứng thú đi lang thang, rất nhanh tìm thấy y quán ở gần đó. Ngoài dự liệu, trong y quán rất là vắng vẻ.
Một người học nghề uể oải đảo thuốc, một lão đại phu miễn cưỡng nằm trên ghế nằm.
Trong y quán không hề có lấy một bệnh nhân.
Khương Vọng đi tới đứng nửa ngày, cũng chẳng có ai chào hắn một tiếng.
Hắn không nói gì, yên lặng tiếp tục đi tới y quán thứ hai.
Y quán thứ hai về cơ bản giống hệt y quán thứ nhất.
Nếu đổi thành người khác, hẳn sẽ cảm thấy chẳng có vấn đề gì, người ở trong tòa thành này rất là khỏe mạnh, chẳng có người nào bị bệnh.
Nhưng dưới mắt Khương Vọng, lại lộ rõ một vấn đề rất lớn.
Lấy kinh nghiệm của tiệm thuốc nhà hắn, y quán và tiệm thuốc là hai nơi không bao giờ vắng người.
Đói và bệnh, là hai vấn đề con người không ngừng phải chiến đấu từ khi có loài người đến bây giờ.
Siêu phàm tu sĩ đến cảnh giới nhất định có thể coi thường phần lớn tật bệnh, thậm chí còn chẳng cần phải ăn uống.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể đi lên được con đường siêu phàm.
"Xem bệnh hả? Khó chịu chỗ nào?" Thật may, trong y quán thứ hai có người hỏi hắn.
Nhưng Khương Vọng đã quay người bỏ đi.
Không cần phải xem thêm nữa.
Men theo vị trí trong trí nhớ, đi tới tiểu viện từng gặp Tịch Tử Sở hồi trước.
Gõ vòng cửa, không ngoài dự liệu, Tịch Tử Sở đang ở trong viện.
Khương Vọng tới lần này, không hề giấu giếm hành tung, nếu Tịch Tử Sở không phát hiện ra hắn, đó mới là kỳ.
Lần này gặp lại, người kia không còn dáng vẻ ngày trước, mặc dù đã hết sức làm ra dáng vẻ tiêu sái, nhưng giữa hai đầu mày vẫn nhìn thấy dấu vết của áp lực.
"Sứ giả lần này tới có chuyện gì?" Tịch Tử Sở không có ý mời hắn vào, đứng ngay cửa viện hỏi.
"Trấn trên có người bị bệnh." Khương Vọng đáp.
"Ngươi sẽ không cho là, ta xuất thân Đông Vương Cốc, nên đi xem bệnh cho người ta chứ ? Hơn nữa người đó dù gì cũng chỉ là một người dân thường của Thanh Dương trấn?"
"Ta cho là, nếu xuất hiện một căn bệnh đáng sợ, thì ngươi với vai trò Thiếu chủ Tịch gia, đồng thời còn là tu sĩ Đông Vương Cốc, ngươi không thể đổ trách nhiệm cho ai hết."
"Căn bệnh đáng sợ gì?"
"Ta không biết." Khương Vọng nói thẳng: "Nhưng Thanh Dương trấn có hai người chết với cùng một loại bệnh, trước khi phát bệnh, họ đều đã tới Gia Thành, ta muốn ngươi nên cảnh giác."
"Triệu chứng gì?"
"Sốt cao, phá mủ."
"Thi thể đâu?"
"Chôn rồi."
"Hậu sự cũng xử lý xong rồi, ngươi còn bảo ta cảnh giác cái gì?"
"Ngươi là cao đồ của Đông Vương Cốc, ngươi cảm thấy đó là bệnh gì?" Khương Vọng hỏi.
"Hai triệu chứng mà ngươi nói, có tới cả trăm loại bệnh đối ứng, có cái rất nhỏ, có cái rất đáng sợ. Ngươi bảo ta trả lời thế nào?"
"Đáng sợ nhất sẽ là cái gì?"
Thấy Tịch Tử Sở không trả lời, Khương Vọng nói tiếp: "Là tu sĩ siêu phàm, thì cũng phải gánh vác trách nhiệm siêu phàm. Chuyện liên quan đến tính mạng nhiều người, chúng ta phải có sự chuẩn bị nhất định. Vì thế, ta chấp nhận đặt sang bên hiềm khích lúc trước của chúng ta, giảm một nửa khoản bồi thường Tịch gia đã từng cam kết trả cho Trọng Huyền gia."
Theo Tịch Tử Sở, dù là Khương Vọng hay là Trọng Huyền gia, thì cũng chỉ là một người khách qua đường đi ngang qua Gia Thành. Tịch gia mới là chủ nhân không đổi của nơi này.
Nên hắn thật sự giật mình khi nghe thành ý của Khương Vọng.
"Tình huống xấu nhất... chính là dịch." Tịch Tử Sở nói: "Nhưng hẳn không phải đâu. Ta sẽ cho tập trung lực lượng siêu phàm của bổn thành, tìm ra căn nguyên chuyện này. Trước mắt, thì hình như có liên quan tới người mang mặt nạ bạch cốt từng tới Gia Thành, tiếc là ngươi không để lại người sống."
"Liên quan Bạch Cốt Đạo? Bạch Cốt Đạo mất trí, chuyện gì cũng làm được. Tịch huynh nhất định phải cảnh giác đó."
"Đương nhiên ta biết."
"Vừa rồi lúc ta mới vào thành, có một chiếc xe tù diễu phố..." Khương Vọng như có điều suy nghĩ: "Đó là một đại phu tên Tôn Bình, hắn đã bị cắt lưỡi, không nói chuyện được. Nghe nói là dùng tà thuyết mê hoặc người... Hắn đã nói cái gì?
"Gia Thành có quan phủ, ta không thể chuyện gì cũng quan tâm. Có điều, tung tin vịt bị cắt lưỡi, hẳn cũng là một hình phạt bình thường."
Khương Vọng gật đầu, không nói thêm nữa.
Bất kể như thế nào, về mặt y đạo, Đông Vương Cốc có quyền lực. Hơn nữa hắn cũng biết ý nghĩa của Gia Thành đối với Tịch gia, Tịch gia hẳn là còn để ý an nguy của bách tính Gia Thành hơn hắn, sẽ không để mặc nó gặp nguy hiểm.
Hắn định đặt một cái căn cơ ở Thanh Dương trấn, biến nơi này thành đại bản doanh kinh doanh, nên muốn tạo quan hệ hữu hảo với Tịch gia.
Sau này chờ hắn phát triển rồi, hẳn sẽ nhất định phân tranh với Tịch gia, nhưng hiện giờ vẫn là giai đoạn phải khiêm tốn, ẩn núp thật tốt.
Trở lại Thanh Dương trấn, Khương Vọng dặn dò Hồ Lão Căn, giới nghiêm toàn trấn.
Tập trung toàn bộ hộ vệ của hầm mỏ, kết hợp với bộ khoái của trấn, đi kiểm tra toàn trấn.
Giới nghiêm tối đa đến khi hắn cảm thấy an toàn mới ngưng.
Bất kể Gia Thành bên kia dùng phương thức, chiến lược, thái độ gì.
Thì tình huống xấu nhất Tịch Tử Sở nói chính là bệnh dịch, nên Khương Vọng coi nó là bệnh dịch để xử lý.
Trong lúc nơi này cho dừng tất cả mọi hoạt động sản xuất, thì mọi phí tổn, ăn ở cho người cho ngựa của toàn trấn, đều hoàn toàn do Khương Vọng tự mình gánh vác.
Chút tổn thất này, Khương Vọng gánh vác nổi.
Hoặc là nói, hắn đồng ý gánh vác.
Sản nghiệp của Trọng Huyền gia ở Dương quốc, cơ bản là tương tự với hình thức của hầm mỏ Hồ thị. Nâng đỡ nhân tuyển làm việc cho sản nghiệp, chiêu mộ siêu phàm tu sĩ địa phương, dù là năm hay tháng, mỗi lần kết toán chỉ nhìn lợi nhuận, không nhìn cái khác.
Tiết kiệm công sức như vậy, không ảnh hưởng đến thu nhập. Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ thiếu nguồn thu.
Phương thức quản lý của Trọng Huyền gia ở nơi này, là nắm chặt quyền phân phối tài nguyên siêu phàm trong tay. Xử lý sự vụ địa phương, có thể giao cho dân bản xứ, nhưng người phân phối tài nguyên siêu phàm, nhất định phải từ bổn gia Trọng Huyền thị.
Không thể không nói, ý tưởng là rất tốt, nhưng khi đưa vào thực hiện trong thực tế, lại không mang tới được hiệu quả tốt như mong muốn.
Hầm mỏ Hồ thị chính là một ví dụ điển hình.
Thường ngày ngươi sao ta vậy, định kỳ thượng cống không vấn đề gì, nhưng một khi có trọng bảo xuất thế, Hồ gia nổi lên dị tâm, sẽ lập tức nghĩ ra vô số cách cách ly Trọng Huyền gia. Trọng Huyền gia đương nhiên đủ sức xử lý những kẻ phản bội sau khi sự việc xảy ra, nhưng đến khi ấy, tổn thất đã xảy ra rồi.
Nếu đóng cửa toàn bộ những sản nghiệp này, càng chỉ làm ảnh hưởng đến nguồn hậu cần cung cấp của Trọng Huyền Thắng, nên dạng này rõ ràng là không thể thực hiện được.
Khương Vọng giết phụ tử Hồ thị, đạt thành thỏa thuận với người quản lý địa phương là Tịch gia, là một biện pháp hợp lý.
Nhưng chung quy cũng không thể cứ mãi chỉ dùng một cách này.
Hắn bây giờ không vội tiếp nhận những cơ sở làm ăn ở Dương quốc của Trọng Huyền gia, mà định dùng Thanh Dương trấn làm trung tâm cơ bản trước, sau đó từ từ mở rộng ra, như thế mới đạt được hiệu quả.
Ở hầm mỏ hiện giờ, lực lượng siêu phàm có Trúc Bích Quỳnh, Hướng Tiền, Trương Hải,
Xử lý tục chuyện có Độc Cô Tiểu, Hồ Lão Căn,
Khương Vọng được toàn thân toàn ý lo cho tu hành, ngoài viết cho An An và Diệp Thanh Vũ một lá thư hồi âm, thì không còn gì phải làm nữa.
Tình hình đó, kéo dài đến bảy ngày sau.
Đạo lịch năm ba chín một tám, Tề lịch Nguyên Phượng năm năm mươi bốn, ngày bốn tháng sáu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận