Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2111: Bỉ Ngạn Kim Kiều người tự độ (2)

Đấu thị là thế gia ngàn năm, mấy đời nối tiếp nhau đều là công hầu. Bách gia lưu phái, có nơi nào Đấu Chiêu không qua lại? Càng đừng nói y từng ở thiên ngoại giết tà tăng, được Đại Tự Tại Khổ Hải chỉnh sửa phát âm. Nếu thật sự bàn về hiểu biết phật học, so với gia hỏa được xưng là có phật duyên này, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Cho nên vừa nghe qua, cảm thấy không hợp.
Khương Vọng nói:
“Không có cách nào khác, ta cũng không biết bộ nào khác, ngươi nghe tạm đi.”
“Lần sau có thể đọc Kim Cương Kinh, trong đó có một đoạn kinh văn, rất hợp với môn sát thuật này của ngươi.” Đấu Chiêu đề nghị.
“Được, ta sẽ tìm đọc.”
Khương Vọng khiêm nhường thụ giáo. Đấu Chiêu vừa đi ra ngoài, vừa tán gẫu với Khương Vọng. Hai người thân thiết giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại. Nhưng linh thức đã va chạm ngàn vạn lần trong Nguyên Thần hải! Lúc đối mặt với tu sĩ Thần Lâm bình thường, Lục Dục Bồ Tát hầu như vô địch, nhưng lúc chống lại một cường giả như Đấu Chiêu, quả thật có cảm giác bất lực. Thế nào là Lục Dục, có thể chạm đến đạo tâm của Đấu Chiêu sao? Thuật pháp của Đại Sở đệ nhất thiên hạ, linh thức của Đấu Chiêu mặc dù không hùng hồn bằng Khương Vọng, thủ đoạn lại không ít hơn chút nào. Thiên Hóa Vạn Huyễn Trảm Thần Đao, chẳng qua chỉ là giết gà bằng dao mổ trâu. Lúc này, mỗi khi y tiến lên một bước, dưới chân như có kim quang lưu chuyển, y càng tiến về phía trước, càng lên cao. Lúc y đến trước mặt Khương Vọng thì xuất hiện một cây cầu vàng kim nối liền! Đầu này nối với đầu kia, bắc ngang trời.
Cây cầu này vừa xuất hiện, nhất thời trấn áp tứ hải, khuất phục chư phương. Vượt qua thế giới mộng ảo mà Lục Dục Bồ Tát tạo ra, trực tiếp đối diện với thần hồn của Khương Vọng. Bí truyền của Đấu thị, thần hồn sát thuật, Bỉ Ngạn Kim Kiều! Đây thậm chí không phải là sát thuật thần hồn cấp bậc Thần Lâm, nó vốn là thủ đoạn cấp bậc Diễn Đạo, là tuyệt học vô thượng của lão thái quân Đấu giá. Chỉ vì tu vi Đấu Chiêu có hạn, nên chỉ mới có thể phát huy uy năng cấp bậc Thần Lâm. Tiếng ca êm tai, ảo ảnh mỹ diệu kia dần đi xa, dường như bị ngăn cách trong một thế giới khác. Đấu Chiêu bước trên kim kiều, Thiên Kiêu đao trên tay đã sắp hiển linh. Xung quanh người lay động thần quang, có một loại khí thế kinh khủng lan tỏa. Thậm chí đao còn chưa rút, kim thân bồ tát của Khương Vọng đã xuất hiện vết nứt! Trong Đấu Chiến Thất Thức có một thức chuyên giết thần hồn, đó chính là thức thứ năm là Thần Hồn Hủ. Khương Vọng tất nhiên rất quen thuộc. Trong lòng đã sớm diễn luyện vô số lần. Vừa thấy tư thế như vậy, bồ tát kia lộ dáng vẻ phục tùng. Thần quang trong nháy mắt ảm đạm.
Kim thân cực đại ầm ầm sụp đổ! Thế giới mộng ảo nơi thỏa mãn lục dục, mọi uy tưởng cũng bị hủy diệt theo.
Dùng phần eo của kim thân bồ tát làm trung tuyến, nháy mắt chia thành hai phần. Nửa phần trên hóa thành diễm tước, tản ra đầy trời, kêu to chít chít, ồn ào và dữ tợn. Nửa phần dưới trực tiếp nát vụn, vô số hắc xà chui ra, càng nhìn càng thấy hung lệ kinh khủng. Dưới tình huống thần hồn sát thuật không chiếm được ưu thế, Khương Vọng lựa chọn dùng sức mạnh linh thức hùng hậu chèn ép, trực tiếp gây nên loạn chiến trong Nguyên Thần hải của Đấu Chiêu, muốn dùng loạn quyền đánh chết sư phụ già. Nhưng kim kiều rực rỡ vắt ngang trời này, lù lù bất động, trực tiếp trấn áp mọi thứ. Gì mà thần hồn diễm tước, thần hồn nặc xà, vẫn không thể nhúc nhích, căn bản không thể gây ra sóng gió gì. Đấu Chiêu nâng đao đứng trên kim kiều, lướt mắt nhìn, chỉ thấy một tia sáng vàng kim tản mạn khắp chân trời. Biết thần hồn sát thuật mà mình chuẩn bị riêng cho Khương Vọng rốt cuộc không thể đạt được chiến quả lớn hơn nữa. Đối phương quá giảo hoạt, quá quả quyết, vả lại còn chiếm ưu thế trên linh thức, không dễ giải quyết ở chỗ này. Nhưng đây cũng là bình thường. Dù sao cũng là Khương Vọng, không phải sao? Y không thèm để ý cười một tiếng, tiện tay chém một đao - dưới sự bao phủ của Bỉ Ngạn Kim Kiều, một đao kia có sự kinh khủng của ‘niệm động tức tới’! Đao vừa rơi xuống thì hàn mang lóe lên.
Đao thế kinh khủng nhẹ nhàng quét qua, chém tan mọi thứ mất khống chế trong Nguyên Thần hải. Đạp bước xoay người, thân hình đã trở lại trong Uẩn Thần điện. Màn chiến đấu trong Nguyên Thần hải này, trong mắt khán giả, chẳng qua chỉ là Khương Vọng và Đấu Chiêu liếc nhau một cái, trong mắt Khương Vọng lóe lên xích quang mà thôi. Nhất niệm bắt đầu, nhất niệm kết thúc. Đối với Khương Vọng, hắn biết một nhân vật như Đấu Chiêu tuyệt đối sẽ không để cho hắn bất cứ sơ hở gì, phương diện thần hồn nhất định đã sớm có cách ứng đối, nhưng vẫn kinh ngạc với thần hồn sát thuật kia của Đấu Chiêu. Ưu thế linh thức của hắn đứng trước Đấu Chiêu, căn bản khó có thể thể hiện ra. Cũng chính là dựa vào linh thức hùng hồn, mới thoải mái tự nhiên bắt đầu trận chiến thần hồn này, thậm chí khi nãy nếu không phải ứng đối thỏa đáng, bị kim kiều kia trấn áp tại chỗ cũng không phải không thể. Nếu muốn phát huy đầy đủ ưu thế linh thức, còn cần phải học thêm nhiều bí thuật thần hồn có phẩm chất cao mới được. Ý nghĩ qua vô số, tròng mắt chỉ xoay vòng. Trận chiến thần hồn lúc nãy đã hạ màn, chân hỏa đỏ ngầu, cũng đã thiêu đốt trên người Đấu Chiêu! Nhưng ngay một khắc sau đó, kim quang vô biên tuôn ra như thủy triều. Cùng lúc đó sóng to gió lớn cuồng quyền, xích hỏa đã bị dập tắt - Đấu Chiêu trực tiếp hiển hiện Đấu Chiến Kim Thân! Y căn bản không hề đối kháng Tam Muội Chân Hỏa chậm chạp, không cho Tam Muội Chân Hỏa có cơ hội thiêu đốt trong thời gian dài, đây chắc chắn là lựa chọn chính xác nhất. Cũng hoàn toàn cho thấy, Đấu Chiêu hiểu biết về tính chất của Tam Muội Chân Hỏa. Kim thân vừa xuất hiện, Đấu Cổ Chiến Kim.
Ánh mặt trời dường như nhất thời ảm đạm, nơi này chỉ có một thứ chói mắt tồn tại. Võ phục màu đỏ viền vàng, bay phần phật trong gió. Thân thể của y như được đúc bằng vàng, Thiên Kiêu đao dựng thẳng, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách võ đài, chém xuống đầu Khương Vọng! Đao này hạ xuống. Có ngàn ngọn núi sụp đổ, vạn dòng sông khô cạn; có chim bay hết, thỏ chết sạch; thấy được vương triều hưng thịnh rồi diệt vong, bãi bể nương dâu. Từng màn núi sông chuyển động trong đao thế này.
Đao thuật phật tông, Đại Huyễn Nhân Đà Đao! Trong phạn văn, Nhân Đà La chính là vương của chúng thần, đao này được đặt tên như vậy, có thể thấy được sức mạnh của nó. Trong Nguyên Thần hải, Khương Vọng dùng Lục Dục Bồ Tát tạo ra ảo cảnh cực lạc, muốn khiến Đấu Chiêu trầm luân. Bên ngoài, Đấu Chiêu dùng đao này chém ra tầng tầng lớp lớp ảo ảnh, muốn khiến cho Khương Vọng mê muội. Quả nhiên là cạnh tranh sít sao, không nhường một phân. Đối diện với một đao như thế, Khương Vọng đạp mặt gạch, không lùi mà tiến, đã rút kiếm ra khỏi vỏ! Trời đất lúc đó, giống như lóe sáng trong chớp mắt. Có một tia sáng trắng giống như điện xẹt, thoáng hiện trong một kẽ hở rất nhỏ. Lóe lên rồi biến mất, như ảo mộng. Kiếm vẫn còn trong tay hắn, giống như chưa hề được rút ra khỏi vỏ. Mọi người cũng chưa từng nghe thấy tiếng kiếm ngân. Nhưng mà mọi thứ như thiên sơn vạn thủy, chim bay thỏ chạy giữa họ đều đã vụn vỡ. Tầng tầng lớp lớp ảo ảnh mà Đại Huyễn Nhân Đà Đao chém ra, giống như lá vàng trong gió thu, từng mảnh từng mảnh vụn vỡ…
Kiếm này của Khương Vọng, tên là “Nhất Tuyến Thiên”. Có thể coi là kiếm thức lên cấp của “Danh Sĩ Lạo Đảo, Sinh Tử Câu Cừu”. Đã từng đi trên bờ sinh tử ở Đoạn Hồn Hạp, nhảy khỏi dòng sông vận mệnh, lại trở về với dòng sông vận mệnh. Sau khi thành tựu Thần Lâm, tĩnh tâm tu hành trong Tắc Hạ học cung, chợt có được, nhưng không thể viên mãn. Mấy ngày trước, tiến sâu vào biên hoang, săn giết ma vật, yên lặng nghe tiếng chuông lạc đà, nhìn thấy sinh tử tuyến của hai tộc, một kiếm này cuối cùng đã thành hình.
Một kiếm vừa chém ra, bên này là trời, bên kia là đất. Bên này là sống, bên kia là chết. Như đao thế Đại Huyễn Nhân Đà Đao của Đấu Chiêu vụn vỡ. Như phật đà tịch diệt. Lúc này hai người đã gần trong gang tấc, trên người Khương Vọng, cũng đã bị Đấu Chiến Kim Thân chiếu lên vàng rực. Mà hắn thản nhiên tiêu sái kéo một cái, Trường Tương Tư rút khỏi vỏ, chém ra hàng vạn hàng nghìn kiếm tơ trắng như tuyết, chính là Sương Tuyết Minh! Kiếm khí của hắn hóa thành tơ, giống như Đan Tâm kiếm của Trương Tuần.
Lúc đầu là dùng thần hồn hùng hậu và tinh lực mạnh mẽ chồng lên nhau, dùng biện pháp ngốc nghếch để đạt thành hiệu quả gần gũi. Bây giờ thành Thần Lâm, ngưng luyện linh thức, nhưng cũng vẫn không đi theo đường của Trương Tuần, mà lợi dụng Thất Tinh thánh lâu của mình ở mức độ lớn nhất, hoà tan tinh quang vào kiếm khí, ngưng tụ thành kiếm tơ. So với kiếm khí hóa tơ của Trương Tuần, không tinh khiết, không sắc bén bằng, nhưng lại mênh mông cuồn cuộn, số lượng nhiều hơn. So về kiếm thức, nó không bằng kiếm khí tơ của Trương Tuần.
Nhưng mà ở phương diện quán thông tinh lộ của Khương Vọng, dưới tinh quang không hạn chế đổ xuống, nó hoàn toàn có thể hủy diệt kiếm kia của Trương Tuần … Nhưng với điều kiện, sau trận chiến ở Bất Thục thành lần đó, kiếm khí thành tơ của Trương Tuần không tiến bộ quá lớn. Sương Tuyết Minh của Khương Vọng, hoàn toàn giành được thắng lợi. Một kiếm này chém ra, như trăng sáng treo cao, tuyết rơi đầy trời. Cái gì mà Sí Dương, gì mà Đấu Chiến Kim Thân, gì mà Thanh Nha đài, nhất thời không thể thấy rõ. Trong tầm nhìn là một màu trắng mịt mờ! Cho dù với tu vi của Kim Công Hạo, lúc này vận đủ mục lực, cũng không thể thấy hai người trong biển tuyết trắng. Bởi vì thứ gã nhìn thấy không phải là ảo ảnh, không phải là kiếm ảnh, mà là kiếm khí tơ thật sự. Mỗi một đạo kiếm tơ được ngưng tụ từ cực hạn kiếm khí, như có thực chất, cắt vàng chém ngọc.
Mà lúc này chúng trải rộng ra, hùng hồn như vậy, mênh mông như vậy, quả thực như biển động trời đông! Chỉ có hai người đang giao chiến, là có thể hiểu thấu lẫn nhau. Đấu Chiêu ở trong biển kiếm tuyết trắng xóa, khí thế không hề suy giảm, thản nhiên diễn tam thức … Đoạn Trần Duyên! Tọa Khô Thiền! Kiến Bồ Đề! Hay cho một thanh Thiên Kiêu đao hung lệ, lúc này lại trang nghiêm túc mục, tịch diệt chiếu ảnh.
Hay cho một Đấu Chiêu, dùng một bộ Đại Huyễn Nhân Đà Đao, chém ra sự từ bi, chém ra sự tịch diệt, chém ra như Phật Đà tái thế! Đinh đinh đang đang như gió thổi chuông bạc, leng keng leng keng như chùy kiếm va chạm. Tuyết trắng đầy trời thưa dần. Rất nhiều kiếm tơ, chỉ trong mấy hơi đã bị Đấu Chiêu bóp nát. Mà y từ trong tuyết trắng mịt mờ xông ra, hồng y viền vàng giống như nở rộ trong tuyết. Xông thẳng đến Khương Vọng, hai tay cầm lấy Thiên Kiêu đao, khí thế cuồng vọng, đao thế đường hoàng! Chém nghiêng vào cổ! Không gian chợt đóng băng. Không khí bốn phía trong nháy mắt đứng yên. Trên đỉnh đầu Khương Vọng, xuất hiện một chữ “Trảm” đỏ như máu, có một loại cứng rắn hiếm có, viết ra máu chảy đầm đìa. Lãnh khốc vô tình, vô cùng uy nghiêm! Phật tới giết phật, thần tới chém thần! Đây chính là tuyệt đỉnh đao thuật pháp gia, Nhất Tự Trảm Lập Quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận