Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 327: Mưu đồ trong quá khứ

Khương Vọng bay trên không trung, chạy trở về chiến trường.
Trong Thông Thiên Cung, không hiểu sao giọng Khương Yểm trở nên khàn khàn, nhưng thể hiện rõ sự khinh thường quá khứ: "Thánh Nữ ở ngay đó, mà Bạch cốt Thánh Chủ không chút do dự cho bạo nổ, chứng tỏ nội bộ Bạch Cốt Đạo đang có vấn đề! Có nghĩa không phải chỉ có một mình Lục Diễm phản bội. Và cũng không chỉ là nội bộ giáo môn tranh quyền đoạt lợi. Nó đã tới gần cửa bạch cốt, vậy mà lại băng giải Huyết Nhục Khôi Thân, không phải vì đối phó ngươi, mà là kiêng kỵ bạch cốt Thánh Nữ."
"Nội bộ Bạch Cốt Đạo xảy ra vấn đề, từ việc mặt thỏ tập kích mặt rồng là ta đã biết rồi, chỉ tiếc thực lực của ta bây giờ không đủ, không làm được gì."
Khương Vọng không dám trực tiếp bước vào cửa bạch cốt mà sinh ra nghi ngờ, mặc dù đó là một lựa chọn chính xác.
Thù hận luôn làm người ta không cam lòng.
"Dù thế nào, biến cố lần này, cơ thể Bạch cốt tôn thần nhập vào hiện thế kia đã bị suy giảm thực lực rất nhiều. Nếu đoán không sai, cơ hội chúng ta đoạt xác bạch cốt thánh khu sẽ lớn hơn rất nhiều." Khương Yểm nói.
Khương Vọng không chỉnh lại việc dùng từ "Chúng ta" của hắn là không đúng lúc, mà hỏi: "Nếu Diệu Ngọc cũng tham gia phản bội, có cả lão ma lâu năm Lục Diễm kia, sao ngươi lại tin Bạch cốt tà thần chỉ bị suy giảm thực lực, mà không phải bị diệt luôn thế thân đời này?"
"Khương Vọng, ngươi thiếu tôn trọng đối với U Minh thần chỉ."
Khương Yểm cười khẩy: "Người không biết không sợ, đám giáo đồ Bạch cốt giáo cũng chính là như vậy. Bạch cốt tôn thần đã sống bao nhiêu năm như thế, muốn đối phó nó, phải hiểu rõ về nó."
"Giống như ngươi?"
"Ta cũng chỉ dám nói nắm chắc được ba phần!"
"Ồ, không giống sự tự tin trước giờ ngươi thể hiện."
"Không, cơ bản ngươi không hiểu gì về nó, nên mới..."
"Có phải ngươi sợ tên tà thần đó quá rồi hay không? Thân ở U Minh, dù mượn thân hiện thế thì như thế nào?" Khương Vọng cắt ngang: "Dù nó có ghê gớm hơn nữa, cũng không phải bị Đỗ Như Hối xử lý hay sao? Qua một thời gian rất lâu dài nữa mới lại xuất hiện, lại chẳng phải vẫn bị Trọng Huyền Trử Lương băm thành thịt nát hay sao?"
"Hả hả hả hả, ta sợ hãi? Ha..." Khương Yểm không thèm nói nữa, rõ ràng là khinh thường, không thèm tiếp tục tranh luận với Khương Vọng.
Khương Vọng thấy vậy, cũng ngừng.
Lại nói sau khi bạch cốt Thánh Chủ cảm ứng được khí tức của Diệu Ngọc, lập tức băng giải Huyết Nhục Khôi Thân, dồn toàn lực về cơ thể bên kia.
không phải ý là Diệu Ngọc mạnh hơn Lục Diễm, khiến nó không dám có tâm chiến đấu, mà vì sự đặc thù của bạch cốt Thánh Nữ.
Trong giáo môn Bạch Cốt Đạo, có hai nhân vật quan trọng nhất, là Bạch Cốt Đạo Tử và bạch cốt Thánh Nữ.
Bạch Cốt Đạo Tử do bạch cốt tôn thần tự tay chọn lựa, cùng thức tỉnh với nó, còn bạch cốt Thánh Nữ là do giáo đồ lùng sục khắp thiên hạ, tìm người thích hợp nhất, đào tạo từ nhỏ.
Trong giáo điển, Đạo Tử và Thánh Nữ sẽ thành tựu Thánh Chủ Thánh Mẫu, cùng quản lý bạch cốt đạo.
Nhưng lúc này, rất nhiều người đã biết, cái gọi là Đạo Tử chỉ là một lời nói dối, đó thực chất chỉ là vật đựng cho bạch cốt tôn thần hạ xuống hiện thế. Bạch cốt tôn thần chưa bao giờ nghĩ tới việc để người khác thay mình nắm giữ bạch cốt đạo, nó chỉ muốn thành tựu hiện thế thần chỉ, tự mở ra bạch cốt thời đại.
Cái gọi là Thánh Chủ và Thần chủ, thật ra chỉ là một.
Cho nên Thánh Nữ đương nhiên cũng không đơn giản như vậy.
Lai lịch Bạch Cốt Đạo, đúng là xuất xứ từ Đạo Môn. Đương nhiên thiên hạ vạn tông vạn lưu, cũng có thể nói là xuất xứ từ Đạo Môn, dù gì một chữ "Đạo" này, chính là tổng hợp con đường tu hành sớm nhất của nhân tộc.
Đến ngày hôm nay, nghĩa rộng của chữ "Đạo", là đạo đồ. "Đạo" của hiệp nghĩa, tức là Đạo Môn.
Trở lại Bạch cốt đạo, có dương nhất định có âm, có nguyên nhân đương nhiên có kết quả, lưỡng nghi tương sinh, không ngừng thay đổi vị trí cho nhau.
Cái gọi là Bạch Cốt Đạo "Thánh Nữ", về bản chất, chính là "Đạo quả" chuẩn bị cho giáng thế thân của bạch cốt tôn thần.
Công pháp tu hành của Bạch cốt Thánh Nữ, quá trình lớn lên, đều là quá trình "Thành thục ".
Khi Đạo Tử hoàn thành "Thức tỉnh", cũng tức chính là khi bạch cốt tôn thần chiếm được Đạo Tử thân, trở thành Thánh Chủ, thì sẽ nuốt chửng ‘đạo quả’ kia, để tăng tốc độ thành tựu hiện thế thần chỉ.
Song lần này, việc hạ xuống xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đầu tiên là bạch cốt chân đan vất vả mới luyện thành bị Trang Đế cướp mất, làm nó không thể đạt đến được chiến lực đỉnh phong.
Tiếp theo, sự cứng đầu của Vương Trường Cát cũng nằm ngoài dự liệu.
Thật ra việc "Đạo Tử thức tỉnh" không đơn thuần chỉ là "Đoạt xác", mà giống một loại "Thừa kế" hơn. Bởi vì bạch cốt tôn thần sẽ thừa kế tất cả mọi thứ của Vương Trường Cát, kể cả người thân, nhân quả, phúc họa, chứ không chỉ là chiếm cứ thân xác. Có thể nói sau khi hoàn toàn "Thức tỉnh", bạch cốt tôn thần cũng chính là Vương Trường Cát.
Mặc dù quá trình này hoàn toàn do bạch cốt tôn thần làm chủ đạo, giống như cưu chiếm ổ thước.
Vương Trường Cát là Đạo Tử, là thời cơ của nó từ trong cõi U Minh chọn ra. Cũng chính vì bị nó không ngừng nhìn chằm chằm và ăn mòn, nên Vương Trường Cát mới không thể nào khai mạch, bị coi là phế nhân.
Nhưng nó không ngờ, chỉ là một người phàm, lại có ý chí tinh thần cường đại như vậy, cực kì kiên định giữ chặt phòng tuyến cuối cùng. Để tinh thần hoàn toàn hòa hợp với thân xác, thì phải tiêu diệt ý chí này, đương nhiên cũng làm nó vô cùng mệt mỏi.
Dù nó có thử cách gì, cũng không loại bỏ ra được.
Kẻ này vô cùng bền bỉ, vô cùng ương ngạnh... dù đã sống thời gian rất lâu dài, nó vẫn cảm thấy hơi thán phục.
Nhưng dù nói thế nào, thì việc Bạch cốt chân đan không còn, và sự ương ngạnh của Vương Trường Cát, cũng đã khiến bạch cốt tôn thần không thể viên mãn.
Đạo Tử là nhân, Thánh Nữ là quả.
Dưới tình huống bình thường, đương nhiên nó sẽ ung dung nuốt đạo quả này.
Nhưng trong tình huống không viên mãn, nếu nuốt vào, nhân quả sẽ có khả năng thay đổi.
Nói đơn giản, chính là Diệu Ngọc cũng có cơ hội nuốt ngược lại nó.
Đây cũng là lý do vì sao ngay khi nhận ra khí tức của Diệu Ngọc, nó liền cho nổ Huyết Nhục Khôi Thân.
Tại sao tất cả cao tầng Bạch Cốt Đạo đều bị nó buộc ở lại trong bạch cốt địa cung, chỉ cho một mình Diệu Ngọc ra ngoài lang thang?
Là bởi vì bạch cốt Thánh Nữ Diệu Ngọc, đã trở thành mối uy hiếp lớn nhất của nó.
Mặc dù vốn dĩ, nó không dám chắc Diệu Ngọc có biết bí mật này hay không, sự phòng bị này chẳng qua là sự cảnh giác theo bản năng.
Đương nhiên việc Diệu Ngọc đột ngột xuất hiện trước cửa bạch cốt hôm nay, ngăn cản đường về của nó, rõ ràng cho thấy nàng ta đã có chút hiểu biết về bí mật này.
Không cam lòng làm đạo quả, cũng có thể là có dã tâm to hơn, muốn chuyển mình từ ‘quả’ thành ‘nhân’, cũng đủ làm lý do để nàng ta phản bội thần.
Nó muốn dùng sức mạnh ôn dịch luyện chế bạch cốt thánh khu, đánh tan sự chống cự của Vương Trường Cát, hoàn thành việc luyện hóa.
Kế hoạch này cũng đã thất bại.
Trưởng lão Lục Diễm phản bội, Thánh Nữ Diệu Ngọc không có ý tốt, mặt rồng chết trận, lại còn một tên bạch cốt sứ giả Trương Lâm Xuyên đang ở lại địa cung cũng chưa chắc đáng tin.
Giáo môn Bạch Cốt Đạo hiện thế, gần như có thể coi là bị diệt.
Đối mặt cục diện này, bạch cốt Thánh Chủ vẫn không hề dao động, chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối.
Cục diện lúc này quả thật đã là xấu nhất, việc hiện thế có lẽ phải làm bắt đầu lại.
Vậy cũng không sao, nó không hề thiếu kiên nhẫn.
Cơ thể này làm nó vô cùng hài lòng, mọi việc gặp phải ngày hôm nay, chỉ là kéo dài thêm một tí thời gian thời đại bạch cốt đến mà thôi.
Khi thời đại theo vận thế vọt tới, bất kỳ sự kháng cự nào cũng trở thành nhỏ nhặt không đáng kể.
Nó mở ba cánh cửa bạch cốt trong Dương quốc, cái đầu tiên đã bị lộ, cửa này nối thẳng đến bạch cốt địa cung, Trương Lâm Xuyên canh giữ ở bên kia, bây giờ đã bị Lục Diễm phá hủy.
Cánh cửa thứ hai bị Diệu Ngọc phát hiện, cũng đã bị hủy.
Nó còn cánh cửa thứ ba, như thỏ đào ba hang, giống với bạch cốt địa cung, cũng được nó chuẩn bị từ mấy trăm năm trước để làm chỗ ẩn thân khi hiện thế.
Theo dòng thời gian và lịch sử, những người biết bí mật này năm đó đều đã chết rồi.
Đến khi hiện thế, không còn ai biết cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận