Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1322: Khách nhân cho rằng ta đẹp, là muốn cầu ta

Vân quốc, Lăng Tiêu bí địa.
Một đám mây mù trôi dạt trên bình nguyên.
Khương An An đang cùng cún con màu xám mắt to trừng mắt nhỏ.
“A, nó tên là Xuẩn Hôi sao?” Khương An An vừa nhìn cún con vừa hỏi ca ca.
Khương Vọng vô cùng tự đắc hỏi: “Thế nào, cái tên này rất chính xác đúng không?”
Khương An An dù sao cũng đã sáu tuổi, có một ít phán đoán của mình, yếu ớt nói: “Nó sẽ không thích …”
“Xuẩn Hôi!” Khương Vọng kêu một tiếng.
Gâu gâu gâu!
Tiểu Hôi lập tức nhấc người lên, ngoắt ngoắt đuôi, vui vẻ kêu lên.
“Thế nào?” Khương Vọng đắc ý nhìn muội muội của mình.
Sau khi rời Tinh Nguyệt Nguyên, hắn chạy một mạch đến Vân quốc.
Trọng Huyền Thắng bảo hắn đi du sơn ngoạn thủy, nhưng hắn thật sự không phải là một người quen nhàn tản. Ngoại trừ tu hành thì vẫn luôn tu hành, có một ít thời gian thì vội vàng đến thăm muội muội.
Thức ăn ngon thu thập từ khắp nơi tất nhiên không thể thiếu, Kim lũ bảo y mặc trên người cũng vô cùng tốt, chẳng qua cún con màu xám được huấn luyện dọc đường đi rất ra dáng vẻ này, mới là quà tặng trọng điểm.
Về phần quà tặng này, Khương An An hiển nhiên vô cùng hài lòng.
Nàng có chút ý kiến với cái tên của cún con, nhưng nhìn thấy nó vui vẻ như vậy, cũng ném suy nghĩ này ra phía sau đầu… Bên ngoài chín tầng mây, vang lên tiếng cười khanh khách.
Diệp Thanh Vũ bên cạnh nhìn đôi huynh muội này vui đùa, cười không nói gì.
Thật ra niềm vui đơn giản này, đối với tu sĩ siêu phàm càng khó có được.
Lúc này trong mây chợt truyền đến một tiếng nổ vang: “Cái tên gì mà xấu thế!”
Một đám mây bay tan ra, hóa thành một con dị thú lông dài như mây, trên chóp đuôi có một viên cầu nước, miệng phát ra tiếng người, tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
Khương Vọng lễ phép chắp tay nói: “Vị này chắc hẳn là A Sửu tiền bối rồi? Quả nhiên là cực kỳ bất phàm! Lần đầu gặp mặt, đã hiện ra phong tư rồi. Ta là Khương Vọng, ca ca của An An, vô cùng cảm tạ sự chiếu cố của ngài giành cho An An.”
A Sửu cười khan một tiếng: “Đúng là lần đầu gặp mặt… Chẳng qua ta cũng thường nghe An An nói về người.”
Diệp Thanh Vũ lên tiếng, cắt đứt cuộc hàn huyên của bọn họ: “Sửu thúc, sao ngài lại đến đây?”
A Sửu đương nhiên không thể nói, rằng mình phụng mệnh đến giám sát, tròng mắt xoay chuyển, nói: “Ta đến tìm An An chơi!”
“Được.” Diệp Thanh Vũ cười dịu dàng nói: “Vậy ngài đừng mang An An đi quá xa.”
A Sửu ngẩn người, ta cũng chưa nói muốn dẫn An An đi chơi nha.
Chúng ta ở đây chơi không được sao?
“Không muốn!” Khương An An lảnh lót nói: “Ta muốn đi theo ca ca của ta!”
Khương Vọng mặt mày hớn hở.
Trong lúc hắn đang muốn khích lệ vài câu, lại thấy Khương An An phủi bụi một cái rồi chạy đi, vừa ôm Xuẩn Hôi vừa ôn nhu xoa đầu nó.
Xuẩn Hôi cũng không phản kháng, híp mắt vô cùng hưởng thụ.
Trong lòng A Sửu nhẹ nhõm thở phào, ngoài miệng lại tiếc rẻ nói: “Ai dà, không sao, ta chơi bên cạnh cũng được.”
Khương Vọng nể tình đối phương thường chơi đùa với Khương An An, nên chủ động đáp lời: “A Sửu tiền bối, ngài vừa rồi nói, hình như là có ý kiến về cái tên Xuẩn Hôi?”
A Sửu không khách khí, trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi cảm thấy Khương Vọng nghe hay hơn hay là Khương Ngu Xuẩn nghe hay hơn?”
“Ặc.” Khương Vọng hơi lúng túng nói: “Hai thứ này thật ra không thể so sánh … Nghe cái tên này, Xuẩn Hôi cũng rất vui vẻ!”
A Sửu sâu kín nói: “Lúc ta chưa biết chữ ‘Sửu’ có nghĩa là gì, ta quả thật cũng rất vui vẻ.”
“Người đặt cái tên này cho ngài, quả thật không thể nào nói nổi.” Khương Vọng vô cùng đồng tình phụ họa theo: “Ta cảm thấy ngài rất tiêu sái, rất có mị lực, nên được gọi là A Mỹ mới đúng.”
A Sửu trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Ta là giống đực.”
“Vậy cũng có thể gọi là A Tiêu.” Khương Vọng vô cùng nhiệt tình đưa ra đề nghị: “A Tuấn nghe cũng rất hay.”
Lúc này, Diệp Thanh Vũ khụ một tiếng, cắt đứt việc gã họ Khương tự tìm đường chết.
Nàng nói với A Sửu: “Sửu thúc, bên Đạp Vân hồ không phải mới có loại cá mới sao? Sao ngài không đến xem thử?”
“Cái gì?”
Giọng nói A Sửu trong nháy mắt cao lên, khiến cho An An đang ngồi chơi đùa với cún con cách đó không xa sợ đến nỗi chân mềm nhũn, lăn tới phía trước ba vòng.
“Chuyện quan trọng như vậy, Diệp Tiểu Hoa lại giấu ta?”
A Sửu cũng không nói lời thừa, bốn chân đạp bước tiến vào không trung: “Ta đi đây!”
Phái ta đi làm nhiệm vụ giám sát hả, Diệp Tiểu Hoa không phải người mà!
Muốn A Sửu làm nhiệm vụ, lại không cho A Sửu ăn cá!
Mây bay trời sáng, A Sửu nhanh như chớp rời đi.
Khương Vọng nhìn cún con đang hấp tấp chạy phía sau Khương An An, cau mày.
“Nàng xem …” Hắn từ trước đến nay hiếm khi tiếp thu ý kiến của người khác, hỏi Diệp Thanh Vũ: “Có phải ta nên đổi lại một cái tên khác cho Xuẩn Hôi hay không?”
Diệp Thanh Vũ cười nói: “Đã đặt tên rồi, sao có thể tùy tiện đổi sang tên khác? Nó lại chưa mở linh trí, đừng làm nó váng đầu. Hơn nữa, cái tên Xuẩn Hôi này cũng rất hay mà, rất đáng yêu.”
Khương Vọng vô cùng vui mừng nhẹ nhõm: “Thật sao?”
Diệp Thanh Vũ đang muốn nói, bỗng dưng lại có một âm thanh vang lên …
“Ồ, đây không phải là thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, Khương Thanh Dương sao?”
Một mỹ nam tử bạch y phiêu nhiên đạp mây bay đến.
Diệp Thanh Vũ lặng lẽ đưa tay vỗ trán.
Khương Vọng vốn đang xếp bằng ngồi bên cạnh Diệp Thanh Vũ, lúc này vội vàng đứng dậy hành lễ: “Bái kiến Diệp chân nhân!”
Hắn vô cùng khiêm nhường nói: “Ở trước mặt Diệp chân nhân nào dám ‘Nhìn khắp các nước vô địch thủ, hào kiệt đệ nhất muôn đời thiên hạ’, Khương Vọng sao dám tự xưng là đệ nhất chứ?”
Một câu nịnh bợ này hắn cảm thấy rất tâm đắc.
Nhưng Diệp đại chân nhân lại dựng thẳng mày kiếm, hỏi: “Ngươi châm chọc ta sao?”
Nói thật thì, ít nhất trong cảnh giới Nội Phủ, Khương Vọng cũng chân chính được xem là “hoành thôi liệt quốc vô địch thủ”, thậm chí “vạn cổ nhân gian tối hào kiệt” cũng có thể cạnh tranh được.
Còn Diệp đại chân nhân, so với Hướng Phượng Kỳ năm đó vẫn có một khoảng cách, còn lâu mới được gọi là “hoành thôi liệt quốc vô địch thủ”.
Khương Vọng vô cùng ủy khuất, ta đặc biệt nhớ đến lời thoại lúc đầu của lão nhân gia ngài, là vì muốn có quan hệ tốt với ngài mà rất dụng tâm. Vì sao lặp lại lời ngài từng nói, lại là muốn châm chọc ngài chứ?
“Cha!” Diệp Thanh Vũ cũng đứng lên, bất mãn bước lên mây.
“Gọi ta làm gì?” Diệp đại chân nhân tỏ vẻ nghe không hiểu, lại quay đầu tìm gã họ Khương để gây chuyện: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Lăng Tiêu các ta làm khách vậy?”
Trên khuôn mặt anh tuấn kia, mang theo nụ cười cười trên nỗi đau của người khác: “Thế nào, ở Tề quốc lăn lộn không nổi nữa sao?”
“Cha!” Diệp Thanh Vũ lại gọi một tiếng.
“Lớn tiếng như vậy làm gì?” Diệp Lăng Tiêu liếc nàng một cái: “Cha ngươi còn chưa điếc!”
Lúc cha chơi xấu, Diệp Thanh Vũ nhất thời đúng là không có cách nào, chỉ có thể tức giận trừng cha mình.
Nhưng Diệp Lăng Tiêu chỉ nhìn chằm chằm Khương Vọng, nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn lại.
Khương Vọng cũng không hề khó chịu, thản nhiên nói: “Lúc trước, ở Tề quốc đúng là có chút phiền toái, chẳng qua là đã xử lý xong rồi. Chắc ngài sẽ lập tức nhận được tin tức.”
“Người trẻ tuổi ấy mà, không phải bản chân nhân nói ngươi.” Diệp đại chân nhân dùng ngữ khí của một người từng trải, khoanh tay nói: “Đừng vì đạt được chút thành tích bé nhỏ không đáng kể mà đã bắt đầu kiêu ngạo tự mãn. Ta nghe nói ngươi còn muốn đón An An về Tề quốc phải không? Nhìn ngươi bấp bênh như vậy, chăm sóc chính mình cũng đã khó khăn rồi!”
Khương Vọng đành phải nói: “Chân nhân dạy rất đúng.”
Diệp Lăng Tiêu lại nói: “Khương An An là đệ tử chân truyền của Lăng Tiêu các ta, ta phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của nó, đúng không?”
“Làm phiền ngài phí tâm.” Khương Vọng đáp.
“Không cần nói lời khách sáo như vậy.” Diệp Lăng Tiêu vung tay lên: “Đây là trách nhiệm của Diệp Lăng Tiêu ta, ta cam tâm tình nguyện!”
“Vậy thì…” Y liếc Khương Vọng một cái: “Chuyện đón An An đi, ngươi tạm thời đừng nghĩ đến. Người trẻ tuổi, phải chuyên tâm lo cho sự nghiệp, chuyên tâm phấn đấu. Chờ đến khi ta thấy ngươi có đủ năng lực tự vệ, ngươi hẵng nhắc lại chuyện này. Được chứ?”
“Ặc…” Khương Vọng chần chừ nói: “Như thế nào mới có thể được xem là có năng lực tự vệ?”
Diệp Lăng Tiêu mơ hồ nói không rõ một câu: “Có thể đánh thắng ta là được.”
Sau đó y vội vàng nói: “Vậy đi, một lời đã định. Ta còn có việc, đi trước một bước!”
“Ấy!” Khương Vọng há miệng muốn gọi lại, nhưng Diệp đại chân nhân đã biến mất tăm mất tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận