Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2410: Mắt đỏ gặp đào hồng

Một cành đào kia phô bày sắc xuân, chiếm trọn cả đôi mắt Xích Mi Hoàng Chủ.
Mắt đỏ có thể nhìn thấy sắc đào hồng, có thể thấy màu sắc nồng đậm đến nhường nào!
Ngăn cách Xích Mi Hoàng Chủ và Khương Vọng, là một mùa xuân có lẽ cả Sa Bà long vực chưa từng chứng kiến.
"Tốt!"
Xích Mi Hoàng Chủ bỗng cao giọng cười lớn:
"Bổn tọa không sợ đám Chân Quân các ngươi đến, chỉ sợ đến không đủ nhiều! Dùng cả Nguyệt Quế hải, đổi lấy hai tên Tuyệt Đỉnh!"
Ánh mắt ả bị ngăn cách, thân hình ả vẫn rơi xuống, bàn tay sơn son kia vẫn tiếp tục hạ xuống.
Nguyệt Quế hải đã bị lật úp, nước cờ này quả thật bọn họ đã tính sai.
Hy sinh Trần Trị Đào, hy sinh Phù Ngạn Thanh, đều là chuyện nằm trong dự liệu. Nhưng ai có thể ngờ được, dưới tình huống thống soái Tề quốc thân chinh, Khương Vọng an toàn trở về từ Yêu giới, giành được thanh danh hiển hách, thậm chí đã bước chân vào hàng ngũ cao tầng Tề quốc, vậy mà vẫn bị hy sinh?
Khương Vọng quan trọng đến mức nào chẳng phải đã rõ ràng lắm sao?
Chỉ một chuyến đi Mê Giới, Tề Thiên tử đã phái hai vị cường giả Diễn Đạo hộ đạo!
Tuyệt thế thiên kiêu như vậy, tương lai của cả đế quốc, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết hắn sẽ ở lại chiến trường trung tâm để tỏa sáng, hứ không phải bị coi như một quân cờ, tùy tiện ném vào chốn nguy hiểm, qua cầu rút ván.
Hải tộc bọn họ tính sai nước cờ này, chỉ có thể nói là thua không oan. Nhưng Hải tộc gây sóng gió ở quần đảo gần biển, cũng đủ để bù đắp.
Vậy hiện tại Hi Dương ả nên làm gì?
Đương nhiên không phải khóc lóc chạy đến Nguyệt Quế hải thương xót, xem có thể nhặt xác cho ai hay không.
Mà là phải ở trên bàn cờ đã mất đất, tận khả năng giành lại một chút tổn thất.
Hãy dùng chính chuẩn bị của Sa Bà long vực để nghênh đón đòn tấn công của Nhân tộc, chôn vùi hai lão già Chân Quân bảo vệ Khương Vọng kia!
"Đổi lấy hai tên tuyệt đại đạoỉnh?"
Trọng Hi lấy đạo tắc tạo thành lồng giam, cái lồng giam ấy vừa chật hẹp vừa rộng lớn, vừa nhỏ bé vô hạn vừa to lớn vô biên.
Nhỏ đến mức Diễn Đạo cũng khó xoay người, lớn đến mức tuyệt ddỉnh có thể thi triển toàn lực!
Lúc này trong lồng giam lúc sáng lúc tối, không gian vặn vẹo, biến dạng.
Chúc Tuế đang giao đấu với Trọng Hi trong lồng giam, thanh âm vẫn chậm rãi như trước.
Trong năm tháng gác đêm dài đằng đẵng, lão đã bồi dưỡng thành tính kiên nhẫn:
"Lão hủ có thể bị đổi, nhưng không biết các ngươi có thể trả giá... là cái gì?"
Trọng Hi lấy "đại ngục" làm hiệu, khống chế đạo tắc "tù", "thẩm", "hình", tất nhiên đã chạy đến phần cuối.
Nhưng Chúc Tuế làm việc trong đêm dài cũng không thoát khỏi ván cờ này. Thậm chí đèn lồng trắng trong tay lão, chẳng phải cũng là "lồng" đó sao?
Trọng Hi muốn bày trận tỷ thí trong lồng.
Nhưng dẫu có câu thúc thiên địa vào lồng, cũng chỉ cần một tia sáng là đủ!
Lửa trắng thiêu rọi lồng giam vô hình hữu chất, thiên địa nguyên lực bỗng chốc phân minh, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, âm, dương... hiển hiện muôn màu, sặc sỡ loá mắt. Mà ý chí bất đồng quán triệt trong đó, ở tầng diện nhỏ bé như vậy, lại như đại quân giao tranh kịch liệt!
"Ta keo kiệt lắm, cái giá nào cũng không muốn trả."
Trọng Hi khẽ cười, giữa hắn và Chúc Tuế lại dựng lên vô số tầng phong tỏa, thản nhiên nói:
"Điêu Nam Kiều, triệu tập đại quân! Hôm nay bổn tọa tự mình diễn binh, dạy các ngươi cách thức diệt trừ Chân Quân!"
Rốt cục cũng hiểu thói quen chẳng chút khí phách anh hùng, động một tí là phất cờ cầu viện của Ngao Hoàng Chung từ đâu mà ra, quả nhiên là phong thái tổ truyền!
Lúc này Điêu Nam Kiều đang kịch chiến với phân thân Chân Thần của Chúc Tuế. Là cường giả có thể áp chế Tần Trinh, dù bị áp chế, hắn vẫn kịp thời thoát ra truyền tin:
"Thân binh của ta sắp đến, xin Hoàng Chủ kiểm duyệt!"
Nhánh quân đội này vốn phục kích để chặn đánh đại quân Nhân tộc, ẩn nấp giấu vết tốn không ít công phu. Nếu có thể giết chết Chúc Tuế, Ngu Lễ Dương, cũng xem như đáng giá.
Toàn bộ chiến trường tuy rộng lớn, nhưng có thể quyết định cục diện, vẫn là Diễn Đạo chi tranh.
Là tồn tại thành tựu Chân Quân thời Thần Võ, khí vận ngàn năm cuối cùng của Hạ quốc đều quy tụ trên người hắn.
Tư chất của Ngu Lễ Dương đương nhiên không cần phải bàn.
Đã đứng trên đỉnh cao, vẫn không ngừng leo lên. An nhàn tại gia, nhưng vẫn không ngừng tu hành.
Hi Dương hùng hổ đánh tới, buông lời ngạo mạn muốn đổi mạng hai vị tuyệt đỉnh.
Hắn cũng không đáp lời, chỉ chậm rãi xắn tay áo, mỉm cười nói với Khương Vọng:
"Rượu của ngươi, hình như không phải mời miễn phí?"
Gió xuân lay động tóc mai, cành đào cài lệch trên búi tóc, dung nhan còn rực rỡ hơn cả hoa đào. Hắn gấp ống tay áo, để lộ cổ tay, tao nhã như thể sắp ngồi vào bàn tiệc, thưởng thức đồ ăn ngon.
Rồi hắn nâng tay.
Tay Xích Mi Hoàng Chủ ấn xuống, tay Ngu Lễ Dương nâng lên. Trông như bằng hữu lâu ngày gặp lại, nhìn nhau cười rồi vỗ tay. Trận chiến Diễn Đạo đảo điên sinh tử lại diễn ra cảnh tượng dịu dàng pha chút trêu chọc.
Thiên địa như tĩnh lặng.
Tay của hai vị cường giả tuyệt đỉnh, dường như dính chặt vào nhau. Toàn bộ Ta Bà Long Vực, phảng phất bị chia cắt từ khoảnh khắc này.
Xích Mi trên trời, gió xuân dưới đất.
Bao gồm không khí, nguyên lực, cho đến cả không gian, thời gian, tất cả đều phân chia rõ ràng.
Cái nghiêm nghị, trầm ổn thì chìm xuống, không nhấn được gió xuân.
Cái hoạt bát, nhẹ nhàng thì bay lên, nhưng không vượt qua được Xích Mi.
Lúc này, Chúc Tuế bỗng nhiên lên tiếng:
"Lão phu không hiểu binh pháp, e là không thể kiểm duyệt được. Nhưng ngươi có biết Kỳ Tiếu không?"
Trọng Hi từ trước đến nay không dao động vì những chuyện đã qua. Trưởng thành từ Thương Hải đầy nguy khốn, hắn còn có thể e ngại chuyện gì? Nên chỉ thản nhiên đáp:
"Có thể lật đổ Nguyệt Quế hải, tất nhiên ả ta xứng đáng lưu danh sử sách Nhân tộc các ngươi. Nhưng kẻ mạo hiểm ắt sẽ chết bởi hiểm nguy, ta thấy ả ta khó mà sống lâu được."
Thậm chí hắn còn chẳng tiếc lời thừa nhận Kỳ Tiếu.
Nhưng Chúc Tuế chỉ lắc đầu:
"Vậy nên mới nói ngươi không hiểu Kỳ Tiếu."
"Ồ?"
Trọng Hi vẫn thong thả dệt lồng giam.
Chỉ cần đợi mười vạn đại quân do Viêm Vương tự mình dẫn dắt vừa đến, hắn sẽ lập tức bày trận vây giết bọn chúng, cứ để Chúc Tuế nói thêm vài câu cũng chẳng hại gì.
"Ngươi cho rằng Trầm Đô Chân Quân đang ở đâu?"
Chúc Tuế chậm rãi nói:
"Một tòa Nguyệt Quế hải sao có thể lấp đầy tham vọng của Kỳ Tiếu..."
Trọng Hi vừa định nói Nguy Tầm hẳn là đã quay về trấn thủ Hoài đảo, bỗng nhiên lại nghĩ đến một khả năng đáng sợ, bèn trầm mặc không nói năng gì.
Hi Dương khẽ nhướng mày, rõ ràng là đã nhận được tin tức.
Kỳ Tiếu liên thủ với đệ nhất trưởng lão của Điếu Hải lâu Sùng Quang, Tuyên Uy kỳ tướng của Dương Cốc Dương Phụng. Trong lúc Đốc Hầu Tào Giai cản bước Gia Dụ Hoàng Chủ , đồng thời triển khai thế công như vũ bão, chín đường cùng tiến, đánh tan quân trấn thủ, san bằng Nguyệt Quế hải chỉ trong chớp mắt.
Nhưng đây vẫn chưa phải là kết cục.
Sau khi lật đổ Nguyệt Quế hải, Kỳ Tiếu không hề dừng lại, lập tức kéo quân tiến thẳng đến Đông Hải Long Cung, căn cứ địa cổ xưa nhất của Hải tộc ở Mê Giới!
Trong lồng giam quy tắc, thân thể già nua lưng còng của Chúc Tuế tiến lên phía trước, từng bước đến gần Trọng Hi, mỗi bước là một chữ:
"Phúc Trạch chiến thuyền của Kỳ Tiếu đang thẳng tiến đến Đông Hải Long Cung! Đến giờ rồi, ngươi còn cho rằng các ngươi trả nổi giá này?!"
Lời vừa dứt, Trọng Hi và Hi Dương đều biến sắc.
Đúng lúc này, Ngu Lễ Dương phất tay áo:
"Lần trước uống thật đã, trở về lại chuẩn bị thêm vài vò nữa!"
Tay áo này mở ra, lộ ra một không gian vô cùng rộng lớn.
Bỗng nhiên xuất hiện một rừng đào, hoa đào nở rộ khắp cành.
Cánh hoa đào bay lả tả như máu, đến rồi đi, mờ mịt vô tận.
Khương Vọng còn chưa kịp lên tiếng, đã bị hoa đào che kín mặt.
Hoa đào ẩn mình trong gió xuân, mặt người hoa đào đều biến mất không thấy đâu.
Hi Dương lại đảo mắt đỏ nhìn quanh, nhưng làm sao còn thấy bóng dáng thiên kiêu Nhân tộc đâu? Ả vươn tay chộp lấy, chỉ nắm được hư không ngàn dặm, trong lòng bàn tay chỉ còn lại một cánh hoa đào!
Ngu Lễ Dương đã nhân cơ hội đưa Khương Vọng cùng hai người kia rời đi. Từ đó, hắn và Chúc Tuế có thể thoát khỏi trói buộc, toàn lực ứng phó.
Hi Dương không nói gì, chỉ tập trung hồi khí.
Bởi vì tiếp theo mới là thử thách thực sự. Thử thách xem ả và Trọng Hi, liệu có thể giữ được những vị Chân Quân Nhân tộc không còn vướng bận hay không!
Hoa đào luôn nở vào mùa xuân, bởi vậy vừa lãng mạn lại đầy sức sống.
Hoa đào cũng rất dễ khiến người ta liên tưởng đến máu tươi, bởi nó diễm lệ mà chóng tàn, tựa như tuổi trẻ chết yểu.
Khương Vọng bị một cánh hoa đào che khuất tầm mắt, nhìn thấy không phải tiết xuân tươi đẹp, mà chỉ có kim qua thiết mã, máu tươi vẩy ra, cùng với ánh lửa ngút trời.
Nhĩ Tiên Nhân và Càn Dương Xích Đồng đều không thể nắm bắt được tin tức gì, duy chỉ cảm nhận được thiên địa bao la, mà thân này lại phiêu bạt giữa dòng đời. Sau đó, lưu quang thoắt ẩn thoắt hiện, bỗng nhiên dừng hẳn.
Khi cánh hoa đào kia nhẹ nhàng bay xuống, tựa như máu tươi rơi rụng, càng lúc càng xa.
Trận chiến giữa bốn vị cường giả tuyệt đỉnh xảy ra ở Sa Bà long vực, xem như không còn liên quan gì đến Khương Vọng nữa.
Tầm nhìn khoáng đạt, bốn phía trống trơn.
Ồ, nhưng cũng không phải hoàn toàn trống không.
Bên trái có Trần Trị Đào, bên phải có Phù Ngạn Thanh.
Thứ trống rỗng chính là đôi mắt của bọn họ.
Lúc phát hiện chân tướng, cảm nhận tuyệt vọng ở Sa Bà long vực, Trần Trị Đào chọn cười khổ chịu chết, Phù Ngạn Thanh chọn bảo toàn Sơn Tự kỳ, Khương Vọng chọn cùng tiến cùng lui với tướng sĩ bản bộ... Thế mà tất cả đều thành công cốc.
Dù ngươi là đại sư cấm chế, là thiên tài binh đạo, là thiên kiêu tuyệt thế, cũng không thể toại nguyện.
Lúc công phá Sa Bà long vực, bọn họ đều là nhất hô bách ứng, khí thế ngút trời, ai mà chẳng mang tham vọng kiến công lập nghiệp.
Giờ đây mỗi người đều cô độc, không một ai bên cạnh.
Kẻ bị thương người mỏi mệt, chẳng ai khá hơn ai.
"Đây là nơi nào?"
Trần Trị Đào lên tiếng trước.
Giọng hắn khàn đặc, lại vô cùng hư ảo, quả thực như gió thoảng mây bay.
Khương Vọng lặng lẽ cảm nhận một chút, nói:
"Nơi này đương nhiên vẫn là Mê Giới, xét theo quy tắc thế giới, chúng ta cách giới hà không xa..."
Cùng ở cảnh giới Thần Lâm, nhưng rõ ràng cảm nhận của hắn về quy tắc thế giới nhạy bén hơn nhiều.
Nhưng hắn còn đang phân tích thì Phù Ngạn Thanh đã cất giọng đầy ẩn ý:
"Sao ngươi không xem thử chỉ dư của mình?"
Trần Trị Đào và Khương Vọng đều im lặng.
Bọn họ thật sự thất hồn lạc phách.
Giờ phút này, có thể nghĩ gì, có thể nói gì đây?
Khương Vọng yên lặng tìm kiếm, lấy ra chỉ dư, nhưng lại dừng động tác.
Bởi vì có một bóng hình quen thuộc, khoác trên mình bộ đạo phục màu xanh biển đang lướt đến.
"Khương... đạo hữu!"
Nàng lại ngẩn người một chút, rồi mới nhìn thấy Trần Trị Đào, Phù Ngạn Thanh:
"Trần sư huynh! Hai vị... Hai vị không sao chứ?"
Nàng giống như nhìn thấy mỗi người, nhưng ánh mắt lại chỉ chăm chú vào Khương Vọng, trong mắt ẩn chứa sự quan tâm cố gắng che giấu nhưng không thể nào giấu được.
Đương nhiên Trần Trị Đào biết rõ tình cảm giữa Trúc Bích Quỳnh và Khương Vọng sâu đậm, dù sao chuyện năm đó trên Thiên Nhai đài đều bị Điếu Hải lâu lật lại từng chút từng chút một, cũng khiến cho vị đại sư huynh của Điếu Hải lâu như hắn không khỏi hối hận muộn màng.
Nhưng lúc này gặp lại đồng môn, sau khi gọi một tiếng "Sư muội", hắn liền nghẹn lời.
Khương Vọng không muốn bằng hữu lo lắng, miễn cưỡng xốc lại tinh thần:
"Vừa rồi là Ngu Lễ Dương chân quân đưa chúng ta đến đây... Đây là nơi nào? Trác sư tỷ đâu, các ngươi không ở cùng nhau sao?"
Ba người trước mắt, người nào người nấy đều tiều tụy, thất bại ê chề, lại lẻ loi trơ trọi, chiến sĩ mang đi chẳng còn một ai trở về. Đương nhiên lúc này Trúc Bích Quỳnh cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Nàng chỉ mím môi, nói:
"Đây là Đinh Mão giới vực. Sau khi chúng ta đi báo tin lại trở về nơi này, ngươi đã... Trác sư tỷ, tỷ ấy đi Thiên Tịnh quốc rồi. Ta hơi mệt nên ở lại đây nghỉ ngơi."
Khương Vọng chỉ có thể gật đầu, khựng lại một chút, rồi lại gật đầu:
"Nghỉ ngơi, đúng. Nghỉ ngơi. Chúng ta về phù đảo trước đã."
Tim Trúc Bích Quỳnh thắt lại, theo bản năng định gật đầu, nhưng lập tức kịp phản ứng, vội vàng nói:
"Hiện tại hai tộc đang khai chiến toàn diện, nơi này e là không phải chỗ nghỉ ngơi. Hay là ta dẫn các ngươi về Hoài đảo, ở đó dưỡng thương thuận tiện hơn... Ngươi muốn về Quyết Minh đảo cũng được."
Khương Vọng chua xót lắc đầu:
"E là chúng ta không còn nơi nào để đi. Bây giờ quần đảo gần biển có lẽ còn nguy hiểm hơn."
Tất cả hải thú gần biển đều mất khống chế, đây là khái niệm gì?
E rằng các đảo không còn nơi nào yên bình!
Sở dĩ Ngu Lễ Dương không đưa bọn họ ra khỏi Mê Giới, tất nhiên có lý do của hắn. Giới vực Đinh Mão từng bị chính Khương Vọng dẫn quân càn quét qua, có lẽ là nơi thích hợp nhất để hắn tĩnh dưỡng lúc này.
Trúc Bích Quỳnh nói:
"Vậy chúng ta đến doanh trại Nhân tộc gần nhất xem thử..."
Cuối cùng Khương Vọng cũng phát hiện ra điểm khác thường:
"Trên đảo xảy ra chuyện gì sao?"
Trúc Bích Quỳnh vốn không muốn khiến Khương Vọng thêm phần phiền muộn, nhưng đến lúc này, cũng không thể giấu giếm thêm nữa, đành phải nói rõ sự thật:
"Phù đảo số một của Đinh Mão giới vực đã bị phá hủy, bây giờ toàn là hải thú. Ta cũng là cứu được vài người mới biết tình hình..."
"Sau khi ngươi dẫn binh đi không lâu, Kiều Hồng Nghi và Giang Thúy Lâm lại quay về đảo, chắc là bọn chúng nghĩ ngươi sẽ không trở lại Đinh Mão giới vực nữa. Bọn chúng lấy văn thư của Trấn Hải Minh ra, tự mình đổ hết túi trữ vật chứa ngự thú, ép buộc tướng sĩ trên phù đảo số một trông coi hải thú đã bắt được, đồng thời cưỡng ép một đội quân ngàn người đi cùng bọn chúng săn bắt hải thú... Nhưng không biết vì sao, đám hải thú đó bỗng nhiên phát cuồng, tàn sát toàn bộ phù đảo số một."
Trên danh nghĩa Trấn Hải Minh đã thống nhất các quần đảo gần biển, theo lý thuyết mà nói, lệnh của Trấn Hải Minh có thể điều động lực lượng Nhân tộc ở khắp các nơi trong Mê Giới.
Đó là lý do Kiều Hồng Nghi có thể dựa vào văn thư của Trấn Hải Minh để cưỡng ép quân đội trên phù đảo số một.
Khương Vọng hỏi:
"Khuông Huệ Bình đâu? Hắn ăn không ngồi rồi hay sao?"
Trúc Bích Quỳnh đáp:
"Nghe nói là do kháng lệnh, bị Kiều Hồng Nghi giết chết ngay tại chỗ..."
Khương Vọng gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó - Tướng sĩ trên phù đảo số một đang hăng say xây dựng doanh trại Nhân tộc, bỗng nhiên chủ tướng bị giết, quân đội bị cưỡng ép. Trong lúc phòng bị trên đảo trống trải, đám hải thú bị nhốt trong chuồng thú bỗng nhiên phát cuồng.
Giống như khi hắn và Trần Trị Đào chinh chiến ở vực Bà Bà Long, đám hải thú vốn do Trần Trị Đào khống chế bỗng nhiên biến thành miệng cống khóa chặt đường lui của bọn họ!
Trần Trị Đào cụp mắt xuống, nói:
"Hải thú mất khống chế, đều là lỗi của ta..."
"Không liên quan đến ngươi."
Giọng Khương Vọng không chút xao động:
"Kiều Hồng Nghi đang thực hiện nhiệm vụ của Thái Hư quyển trục, vận chuyển hải thú cho phù đảo. Cho dù là Hạo Nhiên thư viện hay Thái Hư phái, chắc đều có phương pháp cấm chế riêng."
Lúc này, yên giáp quanh người Khương Vọng đã sớm tan đi, bộ giáp màu xanh da trời sáng bóng như mới, trên khuôn mặt và mu bàn tay không che đi đều là những vết tích bị hun khói, mùi máu tanh nồng nặc không thể tiêu tan.
Máu tươi đó, chưa chắc đã là của kẻ địch. Cũng có thể là của chính hắn.
Trúc Bích Quỳnh nhìn hắn, cảm giác được lúc này hắn vô cùng lạnh lùng.
Lúc trước là tâm lạnh, giờ phút này là máu lạnh.
Nàng tiến lên nửa bước, trong lòng muốn hòa tan loại băng giá này, nhưng dường như thiếu đi lập trường, cũng không đủ thân phận, nên chỉ có thể tiến nửa bước; đành nói:
"Trác sư tỷ nói Kiều Hồng Nghi phải chịu trách nhiệm về việc này, đi Thiên Tịnh quốc là để lấy văn thư truy nã, quang minh chính đại trở về truy nã Kiều Hồng Nghi, đồng thời cũng phải bẩm báo Hạo Nhiên thư viện... Hắn sẽ bị trừng phạt."
Nàng không nói ta cố ý ở lại đây là vì chờ ngươi, giúp ngươi, chỉ nói:
"Trác sư tỷ bảo ta ở đây chờ."
Khương Vọng chỉ hỏi:
"Kiều Hồng Nghi hiện đang đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận