Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1983: Thần Lâm! Thần Lâm! Thần Lâm! (2)

Ầm ầm!
Thân hình Khương Vọng lại bay lên cao, bàn tay với binh sát lực quấn quanh của Trọng Huyền Thắng áp xuống.
Thân hình Khương Vọng vừa xuyên ra kẽ ngón tay, bàn tay to liền khép lại, ánh nắng mặt trời lập tức tối sầm, có xu thế lật nghiêng trời.
Thượng Ngạn Hổ không sợ chút nào, nắm đấm màu xám trắng thẳng tắp đánh lên.
Bàn tay của cự nhân bị đánh mở ra!
Nhưng vẫn chưa thấy trời cao mây rộng.
Thứ rơi xuống là một thanh kiếm.
Trái một nét phẩy phải một nét mác, phân núi phân biển phân trời phân trăng.
Khương Vọng xuyên qua kẽ hở ngón tay khổng lồ, lộn một vòng trên không trung, rút kiếm chém ra một chiêu Nhân Tự Kiếm, vừa vặn lấp lại khoảng hở do bàn tay bị đẩy mở ra của Trọng Huyền Thắng, cắt đứt khả năng tiếp tục truy kích của Thượng Ngạn Hổ.
Quyền và kiếm giao nhau! Kiếm thế chữ Nhân bị Bá Đô quyền thế đánh vỡ. Khương Vọng bị đánh bay ngược lên không trung ! Sưu! Lại một đạo huyết quang đen ngòm bắn tới, gần như ngay trước mặt Thượng Ngạn Hổ đang muốn truy kích Khương Vọng. Thực Hồn Huyết Quang của Xích Huyết Quỷ Bức! Vốn là định công kích Khương Vọng, nhưng Khương Vọng vì bị một quyền đánh văng, nên trở thành bắn vào Thượng Ngạn Hổ. Thì ra ngay bước đầu tiên lúc Khương Vọng xuyên qua kẽ ngón tay của cự nhân nhảy lên không trung, hắn đã tiện tay bắn Nộ Hỏa vào Xích Huyết Quỷ Bức. Xích Huyết Quỷ Bức cấp độ Thần Lâm, tuy sẽ không bị loại đạo thuật cấp độ dưới siêu phẩm này khống chế, nhưng vẫn không tránh khỏi trở nên nóng nảy thêm mấy phần. Mặc dù bị thương rất nặng, đau đớn chưa tiêu, nhưng vẫn có khả năng bất ngờ đánh ra một kích. Lại bị Khương Vọng tính toán quá xuất sắc, dẫn nó về phía Thượng Ngạn Hổ. Trước phá binh trận, sau phá kiếm thức chữ Nhân, giờ còn đột ngột gặp phải công kích hung ác của "chiến hữu". Ngay cả cường giả như Thượng Ngạn Hổ cũng có chút trở tay không kịp! Vội vàng nghiêng người, năm ngón tay lật xuống, một tay nhấn Thực Hồn Huyết Quang xuống. Thực Hồn Huyết Quang không có thực thể, nhưng lúc này lại như có cơ thể, hay nói đúng hơn, là bị ấn ra "cơ thể", cứ thế bị nhấn xuống. Nhưng dù vậy, trong quá trình huyết quang đen ngòm và bàn tay xám trắng giao nhau, Thượng Ngạn Hổ với lực phòng ngự cường đại vẫn bị quẹt ra một đường rách! Đây là vết thương đầu tiên của hắn trong trận đấu này. Thượng Ngạn Hổ quay phắt đầu qua gầm lên:
"Thu con dơi ngu của ngươi về! " Xích Huyết Quỷ Bức cũng biết mình gây thêm chuyện, luống cuống trên không trung, ngay cả đau cũng không dám kêu. Bướu thịt vẫn còn đang nhỏ máu, thu vào không được, để mặc cũng không xong. Xúc Nhượng đang đấu túi bụi với Trọng Huyền Tuân phía xa không hề nổi giận, chỉ hô:
"Huyết Nhãn lại đây, cho mi ăn ngon này!" Xích Huyết Quỷ Bức vẫy mạnh cái cánh còn lại, như con cá bơi trên nước, xuyên vào tấm màn lửa màu xanh thẫm. Một chiến trường, hai cuộc chiến đấu, cuộc nào cũng hung hiểm. Tình hình như trở lại lúc ban đầu, khi Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng dẫn ba ngàn người gấp rút chạy đến tiếp viện... thật sự là không có gì khác biệt! Vẫn là một người một dơi cùng đánh Trọng Huyền Tuân! Chỉ thêm thi thể binh lính Đắc Thắng Doanh nằm đầy đất, và một Thượng Ngạn Hổ còn mạnh hơn cả Chu Hùng mà Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng nhất định phải đối mặt! Trọng Huyền Thắng tập hợp quân trận, cảm nhận được sức mạnh binh sát yếu bớt.
Tuy hắn có rất nhiều Khí Huyết Đan, có thể bổ sung khí huyết không ngừng, nhưng dù gì thể lực của những binh lính này cũng có cực hạn. Nếu cho thêm quân sĩ Cửu Tốt đến thay phiên, hắn đương nhiên không sợ đấu tiêu hao với Thượng Ngạn Hổ. Nhưng nơi này là sâu trong Phủ Tang Hạ cảnh, làm gì có được thêm nửa người viện binh! Nhưng... vậy thì đã sao? Cơ bắp toàn thân Khương Vọng run run, phủ tạng chấn động kịch liệt... Hắn chỉ mới chạm sơ vào Thượng Ngạn Hổ là tách ra ngay, vậy mà đã bị tiêu hao rất nhiều sức lực! Chênh lệch giữa Ngoại Lâu Cảnh và Thần Lâm Cảnh đã hiện rõ trong kết quả một quyền của Ngạn Hổ. Nếu không phải vì dẫn dắt sát lực của Xích Huyết Quỷ Bức, hắn nhất định sẽ không mạo hiểm như thế.
Nhưng... vậy thì đã sao? Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng đều không hề nhìn nhau. Vì họ phải dồn tất cả sự chú ý của mình vào Thượng Ngạn Hổ. Nhưng nét mặt của họ lúc này lại giống nhau một cách thần kỳ.
Không hề có sự sục sôi, hay phẫn nộ, chỉ có một sự bình tĩnh đối mặt với hiện thực. Không buồn hỏi vì sao thế cục lại trở thành như vậy, chỉ cần một suy nghĩ khác đi, sẽ tạo ra trăm ngàn kết quả khác nhau, họ đều biết mình phải đối mặt với nó. Đánh bại Xúc Nhượng và Xích Huyết Quỷ Bức trong thời gian ngắn nhất là con đường duy nhất giúp họ có thể mang theo Trọng Huyền Tuân cùng chạy thoát.
Thượng Ngạn Hổ kịp thời chạy tới như này, nên mục tiêu phải đánh bại còn tăng thêm một Thượng Ngạn Hổ. Điều này rất khó. Nhưng chỉ có một con đường này để đi thôi. Vậy thì thử vậy. Hai người cùng lúc ra tay! Một người to như núi, một người tiêu sái như trích tiên. Bên trong Trọng Huyền lực trường phức tạp hỗn loạn, Khương Vọng dùng kiếm đi trước. Thượng Ngạn Hổ không sợ hãi, nâng quyền nghênh đón. Kiếm đi một đường trên không, quyền phân chia ra trời đất. Cơ thể khổng lồ của Trọng Huyền Thắng theo sát phía sau Khương Vọng, chặn ánh nắng chiếu xuống. Một đường kiếm quang chém xuống, như núi cao nghiêng đổ.
Thượng Ngạn Hổ giống như mặt đất tĩnh lặng vĩnh hằng, quyền kéo lên vạn khe vực dài. Trọng Huyền chi lực đột nhiên biến đổi, kiếm quang của Khương Vọng vẫn đang đi theo thế, hoàn mỹ khẽ dịch sang, nắm đấm của Trọng Huyền Thắng như ngọn núi nhỏ hạ xuống trước một bước ! Oanh! Một cú đối đầu không hề hoa hòe kỹ xảo, Trọng Huyền Thắng dùng sức mạnh của binh trận, thật sự va chạm với Thần Lâm. Kết quả rõ ràng. Thượng Ngạn Hổ đứng yên, cơ thể to lớn cao hơn mười trượng của Trọng Huyền Thắng ngửa ra sau.
Nhưng ngay lúc dừng sau va chạm này, kiếm của Khương Vọng đã tới. Khuynh Sơn kiếm đỉnh cao, chém vào Thượng Ngạn Hổ. Thượng Ngạn Hổ vẫn một quyền đón đỡ! Nắm đấm màu xám trắng như dãy núi cao dài, cao chót vót. Cơ thể Khương Vọng như lục bình bay lên, kiếm xoay, người không còn theo ý mình! Từ trạng thái chống trời nghiêng đổ chuyển thành một vũng nước mềm xèo, hóa thành một mảnh lá cây. Quyền và kiếm gần như vừa đụng vào nhau, Khương Vọng đã bị đánh bay ! Tốc độ bay rất nhanh! Với một tốc độ kinh người nhào về phía Xúc Nhượng cách đó mấy trăm trượng! Dưới trạng thái yếu hơn, đối mặt với đối thủ như Thượng Ngạn Hổ, nếu chuyển mục tiêu sang chỗ khác của chiến trường, rõ ràng là có ưu thế hơn. Quyết định này thật sự là lớn mật cuồng vọng, vượt quá tưởng tượng, khiến người ta phải sợ hãi thán phục! Toàn thân Khương Vọng khoác áo choàng đẫm lửa, như bị cái gì thiêu đốt, tất cả sức mạnh tích nén, tất cả sự kiên nhẫn trong trầm mặc của hắn, lúc này đều biến thành động năng đẩy hắn không ngừng tăng tốc, không ngừng phóng về phía trước. Nhanh! Nhanh nữa! Trong lực trường mà Trọng Huyền Thắng khống chế, tất cả sức mạnh của Trọng Huyền hoặc đẩy hoặc chen hoặc dẫn dắt, đều đang hỗ trợ đẩy Khương Vọng bay đi. Bên chiến trường khốc liệt của Trọng Huyền Tuân, chợt xuất hiện lực hút cực kì khủng bố! Trọng Huyền lực cách không gian tác động đến đây! Một người đẩy, một người hút! Hai huynh đệ vốn như nước với lửa, lại mượn một kiếm này của Khương Vọng mà đạt thành sự phối hợp hoàn mỹ. Tốc độ của Khương Vọng lúc này, âm thanh cũng không đuổi kịp. Nên khi kiếm của hắn giết tới lưng Xúc Nhượng, kiếm khí rít vang như thủy triều cuồn cuộn ! Xúc Nhượng đang đứng yên! Hắn vừa bị một đao liều mạng của Trọng Huyền Tuân ép phải lùi ra sau.
Lưng Xúc Nhượng như có sự ăn ý với kiếm của Khương Vọng, nhất định phải chạm vào nhau. Không tránh được. Oành! Quanh người Xúc Nhượng bùng lên một ngọn lửa như hoa băng màu xanh thẫm. Trường Tương Tư bị ngọn lửa màu xanh thẫm ngăn cản, bị tiêu hao rất nhiều kiếm khí mới chạm được tới lưng Xúc Nhượng. Phốc! Xúc Nhượng phun máu, lửa trên người vụt tắt, sau đó lại cháy bừng lên, đã xuất hiện trên lưng Xích Huyết Quỷ Bức. Mặt hắn tái nhợt, dù có kim khu ngọc tủy, Thần nhi minh chi nhưng vẫn gần như lãnh trọn một kiếm vừa rồi của Khương Vọng. Hắn đứng trên lưng Xích Huyết Quỷ Bức, không được ổn lắm. Tuy chưa chết, nhưng lần phối hợp hoàn mỹ này của Khương Vọng, Trọng Huyền Tuân và Trọng Huyền Thắng đã thành công làm hắn trọng thương, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng nghịch chuyển trận chiến!
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói nhã nhặn vang lên:
"Xúc Nhượng à Xúc Nhượng, sao lại để một tên tiểu bối đánh thành như vậy!”
Một nam tử mặc nho phục tay rộng, từ trên cao phía đông chậm rãi đi tới, dáng vẻ đắc ý, ngữ khí có chút tiếc hận. "Tại hạ Ly Phục." Mắt hắn đảo một vòng qua Khương Vọng, Trọng Huyền Tuân, Trọng Huyền Thắng, rất ưu nhã thi lễ:
"Rất vui được gặp các vị thiên kiêu của Đại Tề!" Quảng Bình hầu Đại Hạ đế quốc - Ly Phục! Lời còn chưa dứt. Ầm ầm! Bầu trời phía nam như có tiếng sấm lăn qua, một đại hán cao chín thước hạ xuống, giọng như chuông đồng:
"Cẩm An Hổ Đâu Mâu già thật rồi à? Thật làm Tiết mỗ tiếc quá!" Dương Lăng Hầu Đại Hạ đế quốc - Tiết Xương! Ngay sau đó từ bầu trời phương bắc, từ hướng Phủ Đại Nghiệp, có một người kéo quan đao đi tới. Lưỡi đao kéo thành một đường đao sâu dưới mặt đất. Người đội mũ giáp này, chỉ nhìn Trọng Huyền Tuân bạch y nhuốm máu. "Lại gặp nhau rồi, Trọng Huyền Tuân. Lần này, ngươi định trốn đi đâu?" Là Cận Lăng, trước đó từng giao thủ ở Lâm Vũ phủ, trục sát Trọng Huyền Tuân. An Quốc hầu Đại Hạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận