Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2661: Tiên đô (1)

Chúc Duy Ngã bị đưa về Tinh Nguyệt Nguyên ngay trong đêm. Có Ngọc Hành Tinh quân chăm sóc, mọi người cũng có thể yên tâm phần nào.
Mặc dù Lỗ Mậu Quan khẳng định Mặc gia sẽ không làm gì gã, nhưng Mặc gia dù sao cũng là một tổ chức lớn, ý kiến nội bộ chưa chắc đã hoàn toàn thống nhất.
Hướng Tiền sau khi dưỡng thương đến tình trạng không sai biệt lắm liền tiếp tục mang kiếm chu du thiên hạ.
Chỉ còn lại Triệu Nhữ Thành rảnh rỗi không có việc gì, cùng Khương Vọng rong chơi ở Vân quốc mấy ngày.
Gã cùng với Khương Vọng, Diệp Thanh Vũ, Khương An An, Xuẩn Hôi, cả đám vui chơi thỏa thích quên cả trời đất ở khắp nơi trong Vân quốc. Mỗi ngày đều ăn ngon, uống say, du xuân thưởng hoa.
Cho đến khi... Thái Hư Hội minh kết thúc, Diệp đại chân nhân trở về.
Ơ?
Hình như cũng không có gì thay đổi.
Diệp chân nhân trở về ngồi trong tiểu lâu, mặc kệ mọi việc phát sinh.
A Sửu thì không xen vào việc gì được.
Toàn bộ Lăng Tiêu Các, toàn bộ Vân quốc vẫn là do Thiếu Các chủ định đoạt.
Mấy người cũng chỉ thành thật được vài ngày, sau đó lại tiếp tục phóng túng. Khương An An chơi đến tựa như phát điên!
Nhưng mà nói gì thì nói, Vân quốc dù sao cũng chỉ là một nước nhỏ, mấy người này lại phi thiên độn địa đã quen, cộng thêm nhiều năm qua Khương Vọng và Khương An An đều tụ tập ở đây, chỗ nào chơi vui cũng đã trải nghiệm hết rồi, tâm tư liền không còn ở chỗ này nữa.
Khương Vọng ngày hôm nay là chủ nhân Bạch Ngọc Kinh, "Kẻ giết Chân Nhân" nổi tiếng thiên hạ, dưới sự ủng hộ nhiệt liệt của đông đảo quần chúng thần tình mãnh liệt, thực ra chỉ có Diệp Thanh Vũ và Khương An An, chính thức đến bái phỏng chủ nhân Lăng Tiêu Các - Diệp Lăng Tiêu, cũng là một vị Chân nhân đương thời.
Đây là cuộc hội đàm mang ý nghĩa ngoại giao quan trọng, cũng chỉ có hai người tham gia.
Một chiếc bàn đọc sách thật dài ngăn cách hai người không hề xa lạ.
Diệp chân nhân đứng ở phía tây, quay mặt về hướng đông, tư thế vô cùng tiêu sái, trên tay cầm bút vẽ, đang tỉ mỉ vẽ tranh.
Khương Vọng ngồi phía đông, quay mặt về hướng tây, tư thế ngồi vô cùng ngay ngắn, thần thái có chút thong dong.
Trải qua bao nhiêu năm sóng to gió lớn, có điều gì mà hắn chưa từng thấy được? Đã sớm quen với phong ba bão táp rồi!
Trước cuộn tranh đang trải rộng, có một phương ấn đang lẳng lặng đứng ở nơi đó. Chỉ là một chiếc ấn nhỏ mà thôi, lại mang đến cảm giác như núi cao biển rộng, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật. Nhưng nó không phải là quốc tỷ của Vân quốc, cũng không phải là ấn của Các chủ Lăng Tiêu Các, mà là phương ấn dùng để đóng lên tranh, dùng để cho người vẽ ký danh hào của chính mình.
Khương Vọng âm thầm suy nghĩ, sau này phải hỏi Thanh Vũ xem chiếc phương ấn này là cấp bậc gì, lại do danh gia nào chế tác. Tương lai tặng quà cho Diệp chân nhân thì cứ theo tiêu chuẩn này mà tặng. Cũng thuận theo ý lão nhân ngài một chút, bớt đi rất nhiều phiền phức!
"Mấy ngày nay chơi có vui không?"
Diệp chân nhân đột nhiên hỏi.
Khương Vọng thành thật đáp:
"Thật vui vẻ."
Diệp chân nhân tiếp tục múa bút vẽ, thản nhiên nói:
"Sao Thanh Vũ lại không đến?"
"Nàng để cho vãn bối đại biểu."
Bút vẽ của Diệp chân nhân khựng lại, đôi lông mày kiếm hơi nhướng lên, như đang suy nghĩ nét bút tiếp theo nên đặt ở đâu, "Nó để cho ngươi làm đại diện?"
"Cái đó... ý của nàng ấy là..."
Khương Vọng cố gắng tìm từ ngữ cho thích hợp:
"Đàm luận một việc, người đông nhiều miệng phức tạp, không bằng để một người nói cho rõ ràng, đúng, chính là như vậy."
Diệp chân nhân hỏi:
"Ngươi cho rằng nữ nhi của ta sẽ không tiện nói chuyện với ta sao?"
"Vãn bối không có ý đó..."
Khương Vọng cảm thấy một loại oan khuất nói không ai thấu:
"Vãn bối không hề nghĩ như vậy!"
Diệp chân nhân hơi thẳng lưng của mình lên.
Trên tường phía sau lão có treo một tấm biển, trên đó viết: Chính đại quang minh.
Lão hỏi:
"Ngươi đang nói Diệp Lăng Tiêu ta cố ý đổ oan cho ngươi ư?"
"Không có..."
Diệp đại chân nhân hừ một tiếng, mới nói:
"Ngươi làm đại diện, vậy đang đại diện cho ai, là Lăng Tiêu Các sao?"
"Lăng Tiêu Các là của lão nhân gia ngài. Vãn bối chỉ đại diện cho mấy người chúng ta."
"Chúng ta?"
"Là vãn bối, Thanh Vũ, An An, còn có Nhữ Thành."
Khương Vọng đếm từng người một, cố gắng không để Diệp chân nhân hiểu lầm.
Diệp chân nhân đặt bút vẽ xuống, chậm rãi nói:
"Diệp Thanh Vũ là Thiếu các chủ Lăng Tiêu Các, là nữ nhi ruột thịt của ta. Khương An An là đệ tử chân truyền của Lăng Tiêu Các, những năm qua đều do ta tự mình chỉ điểm tu hành. Bây giờ ngươi lại đứng trước mặt ta nói... 'chúng ta'? Ý là các ngươi bây giờ là cùng một phe, cùng nhau chống đối lão phu có đúng hay không?"
Trên mặt Khương Vọng không còn chút thong dong nào nữa, trong lòng thật sự mệt mỏi vô cùng!
Hắn giống như một tên lính bại trận, bơ vơ trên chiến trường nhìn bốn phía xung quanh toàn là địch:
"Thật sự là hiểu lầm! Vãn bối đến đây lần này không phải để đối đầu, mà là đến thỉnh cầu."
Diệp chân nhân chậm rãi vẽ xong một nét cuối cùng, liếc nhìn hắn, dùng xoang mũi phát ra thanh âm:
"Thỉnh? Cầu?"
Khương Vọng lập tức đứng dậy, chắp tay thi lễ, nói liền một hơi không nghỉ:
"Mấy ngày nay đã chơi ở Vân quốc cũng kha khá rồi, mọi người đều cảm thấy vẫn chưa tận hứng. Vãn bối định đưa Thanh Vũ và An An đến Sở quốc chơi một thời gian, mong ngài cho phép!"
Diệp chân nhân yên lặng thưởng thức bức tranh của mình một lúc, xác định đã hoàn hảo rồi lúc này mới đặt bút xuống, lấy bút viết chữ, chấm chút mực, bắt đầu viết.
Ngoài miệng vẫn thản nhiên nói:
"Phải đặc biệt đến Sở quốc chơi sao? Thế đạo này quả thật không được yên bình cho lắm."
Khương Vọng tự tin cười nói:
"Việc này xin Diệp chân nhân cứ yên tâm, Hoài quốc công Đại Sở xem vãn bối như là con cháu trong nhà, vãn bối đến Sở quốc giống như là trở về nhà vậy. Vô cùng an toàn!"
‘Đây là muốn dẫn nữ nhi của ta đi gặp phụ huynh rồi!’.
‘Còn khoe khoang gia thế nữa chứ!’.
Diệp chân nhân âm thầm nghiến răng, trên mặt vẫn ung dung như gió thoảng mây bay, tao nhã viết xong mấy chữ cuối cùng - Mùa xuân năm Đạo Lịch thứ 3923.
Tặng cho Bạch Ca Tiếu.
Khương Vọng đã tu Mục Tiên Nhân có thành tựu, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua một cái, đã có thể thấy rõ ràng chữ viết bên trên.
Bức tranh của Diệp tiên sinh dĩ nhiên là thần phẩm, tuy hắn không rành lắm về thưởng thức, nhưng cũng cảm nhận được loại khí chất phiêu nhiên thoát tục trong đó.
Chữ viết của Diệp chân nhân cũng rất đẹp, bay bổng phóng khoáng, nhìn là biết phi phàm.
Thật đúng là tranh chữ đều song tuyệt.
Chỉ là cái người tên Bạch Ca Tiếu này... sao có chút quen tai?
Khương Vọng suy nghĩ một chút, đột nhiên giật mình kinh hãi.
Chính là lão đại của Hứa trán cao, viện trưởng của Thanh Nhai Thư Viện!
Vị... Diệp đại các chủ này giao thiệp rộng thật đấy.
Diệp chân nhân vừa thưởng thức tác phẩm của mình, vừa thản nhiên nói:
"Sở quốc dĩ nhiên là yên ổn. Nhưng đường từ Vân quốc đến Sở quốc xa xôi, nhân tâm khó dò..."
Khương Vọng ngẩng đầu cười nói:
"Khương mỗ tu hành khổ luyện nhiều năm, chưa từng lãng phí thời gian. Thần Lâm trong thiên hạ cũng gần như không có đối thủ. Chân nhân bình thường cũng có thể qua lại vài chiêu. Muốn bảo vệ Thanh Vũ và An An chu toàn trong một đoạn đường ngắn ngủi như vậy, chắc hẳn là không thành vấn đề!"
Diệp chân nhân nghe những lời này, chỉ hiểu được một ý duy nhất trong đó: Ngươi già rồi, Diệp Lăng Tiêu! Nếu thật sự có nguy hiểm mà ngay cả ta cũng không chống đỡ nổi, thì ngươi cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách mà thôi.
Lão ta bèn cười ha hả, rất có phong độ của Chân nhân, sau đó treo bút lông lên, cất kỹ cuộn tranh, tiếp theo lại dùng một sợi dây lụa buộc lại. Ánh mắt như lơ đãng liếc nhìn kiện phương ấn trên bàn:
"Ngươi có nhận ra phương ấn này không?"
Một vị họ Khương nào đó vừa lấy oai hổ lại vừa khoe khoang cơ bắp, tự cho là đã giữ thể diện cho Diệp chân nhân rồi, lúc này cũng biết khiêm tốn, lắc đầu nói:
"Xin thứ cho vãn bối kiến thức nông cạn, không biết là tác phẩm của vị danh gia nào?"
"Nó à, tên là Tiên Đô."
Diệp chân nhân thản nhiên nói:
"Kiếp trước là 'Tiên Đô Kỳ Tiên Thiên', xếp hạng hai mươi chín trong ba mươi sáu tiểu động thiên, không đáng nhắc tới..."
Chiếc phương ấn này không phải là do danh gia chế tác, mà lại là bảo vật động thiên!
Hư Uyên Chi dùng một tòa Triêu Chân Thái Hư Thiên, đã có thể đổi lấy bảy mươi hai phúc địa, mở rộng sức hấp dẫn của Thái Hư Huyễn Cảnh.
Nguyễn Tù từng dựa vào Ti Tư Huyền Địa Cung để tranh phong với Chiêu Vương, cảnh tượng kinh thiên động địa đó đến nay vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận