Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 825: Niệm bụi

Sợi vàng dệt thành lưới biến mất trong tầm mắt, nhưng thực sự chặn giữa hai người.
Không gian bị phá mở, không khí bị tách ra, từ trường kiếm mở ra một thông đạo "dốc ngược" đang "khép lại".
Giống như trời đất bị thương, lúc này đã được chữa khỏi!
Vì thế không gian không thể mở ra, không khí không thể tách rời, trường kiếm không thể vào được.
Khương Vọng đã từng được chứng kiến Đông Phương Thập Nhị Châm chân chính của Đông Vương Cốc, đã từng tiếp thu sự huyền diệu của y tu, nhưng Độ Ách Kim Châm này xác thực đã hoàn toàn bước ra con đường riêng của chính mình.
Đơn độc khí phách!
Năm đó nếu như vị tổ sư của Kim Châm Môn kia không xảy ra chuyện, nói không chừng Kim Châm Môn bây giờ đã là một mảnh thiên địa.
Khương Vọng không hề giữ lại, một chưởng vỗ xuống, thêm vào đó Bí Tàng Tinh Hỏa, Tam Muội Chân Hỏa mạnh mẽ tuôn ra.
Cảm giác không gian đầy kiên cố bỗng nhiên không còn.
Bệnh này ngươi trị không được!
Lực lượng của tinh quang Thánh Lâu bị lực lượng của thần thông hoả diễm nhanh chóng thiêu đốt. Sự cản trở vô hình kia trong nháy mắt bị xóa bỏ.
Vũ Nhất Dũ cảm nhận được nỗi sợ hãi to lớn. Nỗi sợ không chỉ đến từ Khương Vọng mà nhiều hơn chính là đến từ những thứ không rõ.
Gã biết rõ cảnh ngộ mà mình gặp phải là gì, gã rõ ràng đã bị thanh bài Tề quốc tìm ra.
Đây là điều thường xuyên làm cho gã lo sợ, cảnh tượng khiến đêm không thể ngủ ngon giấc.
Bây giờ tưởng tượng đã trở thành sự thật.
Đã có một vị thanh bài bổ đầu thần thông Nội Phủ ở đây, những người còn lại đang mai phục ở chỗ nào?
Nhưng gã lại không thể suy đoán nhiều thêm, không thể ung dung quan sát hoàn cảnh chung quang. Bởi vì lúc này kiếm của thiếu niên thanh bài kia đã gần kề ngay trước mắt!
Một kiếm này giống như nắng chiều phủ xuống, kéo theo khí thế mãnh liệt không thể quay về.
Người sử dụng kiếm chắc chắn đã từng trải qua chiến trường, đã từng rèn luyện qua giết chóc chân chính, nếu không sẽ không thể ngưng tụ ra được kiếm thức như thế.
Gã lấy ra một châm, đâm thẳng vào đỉnh đầu của Khương Vọng.
Kim Châm mảnh như tơ, im ắng phá không, lạnh lẽo sắc bén, giống như một chấm sương lạnh hạ xuống băng tuyết, chứng minh mùa đông lạnh lẽo.
Kim châm dệt ra, trời đông tới.
Trường kiếm trong tay Khương Vọng vút xuống, kiếm như liễu phất, thân như bèo lay, sử dụng Thân Bất Do Kỷ, kiếm nhẹ phiêu bồng.
Mũi kiếm đỡ lại cây kim châm kia, nhưng cũng không đối chọi gay gắt, chỉ nhẹ nhàng va chạm vào trên mũi châm rồi lập tức tách ra, tạm thời tránh đi.
Bèo dạt làm nền nhấc lên mùa đông, dịu dàng phất qua.
Ngay sau đó mũi chân đạp mạnh, vệt ấn ký mây xanh tiêu tán.
Giẫm lên chân không như đi trên đất bằng, giậm chân một cái đã lướt tới bên hông Vũ Nhất Dũ, trường kiếm vắt ngang cổ gã: "Tự đoạn Thánh Lâu, nếu không, chết!"
Quá bất ngờ!
Chấm sáng ở vòm trời xa xôi kia ảm đạm xuống, thoáng chốc biến mất.
Ánh sao sáng trên người Vũ Nhất Dũ tán đi, cần cổ cứng ngắc không hề nhúc nhích, rõ ràng rất thức thời.
Thậm chí gã còn nhanh chóng giơ tay lên, mười ngón tay mở ra, tỏ vẻ bản thân chắc chắn sẽ không phản kháng.
Kim Châm không Độ Ách, thầy thuốc khó tự mình chữa bệnh!
Toàn bộ những thứ này nói ra thì chậm, nhưng chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
Cho đến lúc này, Trọng Huyền Tín trốn ở trong viện mới "tính toán thời cơ chính xác" xuất hiện xông đến, nhưng vừa lao ra thì chiến đấu đã kết thúc.
Không phải gã sợ chiến, cũng không phải lén lút gian trá sử dụng mánh lới mà gã thật sự muốn ở trước mặt Khương Vọng biểu hiện tốt một phen. Dù sao gã cũng rất chắc chắn, Khương Vọng là Nhị phủ thần thông, chắc chắn có thể chiến thắng một tên Ngoại Lâu Cảnh bình thường như Vũ Nhất Dũ.
Chẳng qua gã không ngờ chiến đấu kết thúc nhanh như vậy.
Mới hai hiệp thôi sao? Hay là ba hiệp?
Hầu như gã vừa nghe được tiếng động ở trong viện, cố ý dừng lại một chút rồi mới xông xa, vậy mà đã không còn cơ hội thể hiện.
Đây chính là thực lực của thiên kiêu đứng đầu thế hệ thanh niên Đại Tề theo như lời Thắng ca đã nói đó sao?
Giờ phút này, Trọng Huyền Tín gần như đã hoàn toàn đồng ý với đánh giá của Trọng Huyền Thắng. Thực lực như thế mà không đứng đầu thì còn ai đứng đầu được nữa?
Vương Di Ngô, Lôi Chiêm Càn, những người này trước đó đều có danh tiếng là thiên kiêu đứng đầu, bọn họ đều đã chứng minh được sự mạnh mẽ của bản thân.
Khương Vọng không thèm để ý tới tâm trạng của Trọng Huyền Tín, cẩn thận dùng xiềng xích khóa chặt Vũ Nhất Dũ, lúc này mới thu kiếm vào vỏ.
Trong trận chiến lần này, hắn không sử dụng Lạc Lối, mặc dù thần thông Lạc Lối sẽ làm cho hắn dễ dàng giành được thắng lợi.
Sự cường đại của Lạc Lối nằm ở chỗ bí mật.
Ở điểm này Trang Thừa Càn đã cho hắn trải nghiệm vô cùng đầy đủ.
Một người tung hoành cả đời, quần nhau ở giữa các thế lực lớn, cuối cùng cũng không có mấy ai biết gã có thần thông Lạc Lối.
Cũng chính vì vậy nên hết lần này đến lần khác, mỗi lần Lạc Lối được sử dụng mới khiến cho y giành được thắng lợi mang tính quyết định.
Chiến đấu công khai bại lộ trước mặt người khác thế này, cũng là lần đầu tiên Khương Vọng chiến đấu công khai với tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh. Không hề khiêm tốn mà nói, dựa vào tiếng tăm hiện tại của hắn ở Tề quốc, trận chiến lần này đương nhiên sẽ bị những kẻ có lòng chú ý tìm hiểu.
Cho dù ở ngay hiện trường lúc này thì cũng có một cặp mắt sắc bén. Bất luận là một chút dấu vết gì để lại đều rất khó bị Lâm Hữu Tà xem nhẹ.
Nhị phủ thần thông cũng không phải bí mật gì cần phải giấu giếm, thế nhưng thần thông thứ hai là cái gì thì cứ để cho những người đó đoán đi.
Nếu như thật sự muốn mở mang kiến thức thì cứ mang theo bí mật và giác ngộ cùng nhau biến mất.
Nếu nói tu sĩ y đạo không thông thạo về mặt chiến đấu, sợ là các cường giả của Đông Vương Cốc sẽ không đồng ý. Nhưng trên thực tế chiến lực của những y tu phổ thông khác thật sự khá thấp, mà Vũ Nhất Dũ này xác thực cũng không mạnh lắm.
Khương Vọng dễ dàng hạ gục gã, nhiệm vụ truy bắt này coi như đã hoàn thành.
So với Trọng Huyền Tín đang trợn mắt há hốc mồm, Lâm Hữu Tà thong dong bình tĩnh hơn rất nhiều. Có thể là vì những "nghiên cứu" về Khương Vọng đã khiến cho nàng hiểu biết tương đối về thực lực của hắn, cho nên kết quả của trận chiến lần này, nàng không hề ngạc nhiên chút nào.
Nàng từ đầu con hẻm nhỏ kia đi tới, nhẹ nhàng đẩy Vũ Nhất Dũ đang bị trói chặt xuống, đẩy thẳng gã vào trong viện, nói:
"Đừng để người bên ngoài có cơ hội tới xem kịch. Ngọc Thiềm Tông tuy nhỏ nhưng đàm phán cũng rất phiền phức."
Ngay sau đó Khương Vọng và Trọng Huyền Tín cũng theo vào trong viện. Lâm Hữu Tà còn tiện tay kéo một cái, đóng cửa viện lại.
"Sao các ngươi lại phát hiện ra ta?"
Vũ Nhất Dũ bị đẩy vào giữa sân không kiềm được sợ hãi, nhưng cũng hơi không phục, khó hiểu hỏi: "Hết thảy những chuyện có thể làm được ta đều đã làm ... cũng rất cẩn thận!"
Khương Vọng lười phải giải thích với gã, chỉ hỏi Lâm Hữu Tà:
"Lâm bổ đầu muốn tự mình dẫn người trở về hay là ta nhờ người khác đến lĩnh hắn đi?"
"Khương đại nhân, giữ gìn lòng thương xót một chút được không? Vị lão tiên sinh Vũ Nhất Dũ đây lần này trở về Lâm Truy thụ hình, khó thoát khỏi cái chết. Chẳng lẽ nghi ngờ trước khi chết cũng không thể tháo gỡ cho gã sao?"
Lâm Hữu Tà nói xong, nhìn về phía Vũ Nhất Dũ: "Ta có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ cho ngươi, nhưng ngươi cũng cần phải thoả mãn lòng hiếu kỳ của ta. Đồng ý không?"
Vũ Nhất Dũ cười thảm: "Bây giờ ta còn gì mà không thể nói nữa? Chó thua cuộc sủa, nếu như ngươi bằng lòng nghe thì cũng không phải là không thể."
"Niệm Trần".
Lâm Hữu Tà giải thích: "Ta đã bố trí Niệm Trần ở Thúy Phương La. Đừng nói ngươi nhìn không ra, cho dù là sư phụ ngươi sống lại cũng không phát hiện ra được."
"Thì ra là thế!"
Dù sao Vũ Nhất Dũ cũng là người bản xứ, sinh ra và lớn lên ở Tề quốc, thời gian sinh sống ở Tề quốc đã hơn năm mươi năm, đối với một số thứ này nọ cũng coi như hiểu rõ. Nhiều năm tuế nguyệt, chung quy vẫn có chút kiến thức.
Gã đành cười khổ nói: "Hậu nhân của Lâm Huống đúng không? Cái gọi là "Nhớ mãi không quên, như tâm vương trần", trước đây ta đúng là đã nghe nói đến, bây giờ coi như đã được lĩnh giáo."
Niệm Trần không phải là một loại vật phẩm mà là một loại bí thuật.
Có thể lý giải chung chung là "hạt bụi trong suy nghĩ" hoặc là suy nghĩ hỗn tạp, đầu mối lộn xộn. Chính là bí thuật độc môn của cả đời Thần bộ Lâm Huống. Khi bố trí nó ở bất kỳ chỗ nào, bám vào vật gì gần như không thể điều tra ra. Mà người thi thuật thì lại có thể ung dung thông qua liên hệ để tìm tới mục tiêu.
Lâm Hữu Tà cũng không "ôn chuyện" với gã, chỉ nói: "Lòng hiếu kỳ của ngươi đã được thỏa mãn. Bây giờ đến lượt ngươi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận