Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 242: Đen đỏ làm con, tàn sát đại long

Lại kể lúc ấy ở bên ngoài hầm mỏ Hồ thị, Khương Vọng và người mang mặt nạ xương heo đánh nhau.
Trong lúc kịch chiến, người mang mặt nạ xương heo đã bóp vỡ cái còi bằng xương, bỏ vào miệng nuốt.
Trong địa cung cách đó hơn ngàn dặm.
"Mặt heo! Mặt heo?"
Nữ nhân mang mặt nạ xương thỏ gọi liền mấy tiếng, nhưng không có lời đáp lại.
"Hỏng rồi."
Nàng ta vội vã chạy ra ngoài.
Không phải nàng ta không biết dùng thuật pháp.
Mà vì trong địa cung này cấm chỉ thuật pháp, như này cũng đã là cực hạn.
Chạy ra thiền điện, ở đó có Trương Lâm Xuyên đeo mặt nạ xương đang ngồi đánh cờ.
Ngồi đối diện hắn, là người đã từng là Nhị trưởng lão của Bạch Cốt Đạo, hiện giờ là trưởng lão duy nhất, Lục Diễm trời sinh có minh nhãn.
Tích góp mấy trăm năm, Bạch Cốt Đạo đã từng bành trướng một thời, hôm nay nhân tài điêu linh.
Trong địa cung khổng lồ trống rỗng.
Nơi đã từng có tới mấy trăm ngàn giáo chúng, định thành lập bạch cốt thần quốc.
Nay chỉ còn mấy người nòng cốt này mà thôi.
Trên bàn cờ không phải quân cờ màu trắng đen, mà là màu đỏ đen.
Trong cục diện, Lục Diễm cầm cờ đen đang chiếm ưu thế nhỏ.
Mặc dù cấm dùng thuật pháp, nhưng quãng đường nho nhỏ này, chưa đến mức khiến người mang mặt nỏ xương thỏ phải thở gấp.
Nàng ta vội vội vàng vàng là vì người mang mặt nạ xương heo, nhưng trong sự vội vàng lo lắng đó có bao nhiêu phần là thật, thì không ai biết.
"Trưởng lão, sứ giả đại nhân."
Nàng ta hành lễ, vội vàng báo cáo: "Mặt heo ở Dương quốc đã giải phóng toàn bộ trạng thái, hơn nữa còn bị mất liên lạc!"
Mặc dù đang chiếm ưu thế, nhưng Lục Diễm không có chút buông lỏng, tay cầm quân cờ, chìm trong suy tính, không hề nghe thấy lời của người mang mặt nạ xương thỏ.
Ngược lại Trương Lâm Xuyên quay đầu, đôi mắt phía sau mặt nạ nhìn người mang mặt nạ xương thỏ: "Chuyện của hắn, làm thế nào rồi?"
Người mang mặt nạ xương thỏ trầm mặc một chút: "Đã hoàn thành đóng dấu, chôn hạt giống. Lần này mất liên lạc là bởi vì hắn phải đi giết một người Trang quốc."
Trương Lâm Xuyên lúc này mới quay đi, giọng nhàn nhạt: "Làm xong chuyện rồi thì không sao. Những cái khác, cứ mặc hắn."
Lục Diễm hạ cờ.
Trương Lâm Xuyên cầm quân cờ đỏ lên, lại chợt hỏi: "Người nào Trang quốc?"
"Không biết. Hắn không nói rõ, chỉ nói có một con trùng nhỏ Trang quốc, hắn muốn tiện thể bỏ vào bụng." Người mang mặt nạ xương thỏ dè dặt nhìn Trương Lâm Xuyên: "Con trùng nhỏ kia, hình như là người của Thành Phong Lâm, nên mặt heo mới không kiềm chế được."
Thành Phong Lâm thất bại, gần như hủy diệt thành quả mấy trăm năm cố gắng của Bạch Cốt Đạo.
"Thành Phong Lâm..." Trương Lâm Xuyên cười không rõ ý: "Làm ta nhớ tới Chúc Duy Ngã. Nghe nói hắn ở Bất Thục Thành nhóm lên thái dương chân hỏa, thành tựu thần thông nội phủ, giết một hơi bốn diện giả của ta, đối kháng Võ Phu Khôi Sơn. Không biết bây giờ cây thương sắc bén này, sáng tới mức nào rồi!"
Hắn ta cảm khái, người mang mặt nạ xương thỏ không dám thốt một lời nào, cũng không dám dịch bước chân.
Trương Lâm Xuyên không nhìn nàng ta, chỉ hỏi: "Còn có việc?"
"Mặt heo tu bí pháp bạch cốt mười hai thần tướng bị sự cố, khi giải phóng trạng thái sẽ bị lạc thần trí. Một nơi nho nhỏ như Gia Thành, không biết là ai lại có khả năng ép hắn đến như vậy. Ta lo hắn... Gặp nguy hiểm."
Trương Lâm Xuyên tiện tay hạ quân cờ: "Ngươi có biết tại sao ta với trưởng lão đánh cờ, quân cờ lại là hai màu đen đỏ không?"
Hắn nói thế này: "Trước thời đại bạch cốt, đám người chúng ta, có người không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời, có người không bao giờ rửa sạch được màu máu."
"Thuộc hạ... hiểu rồi." Người mang mặt nạ xương thỏ không nói gì thêm, khom người rời khỏi.
Trong thiền điện to lớn, lại chỉ còn Trương Lâm Xuyên và Lục Diễm.
Những quân cờ hai màu đen đỏ giết nhau không ngừng.
Không biết qua bao lâu, một cây đèn trong điện có biến đổi.
Lục Diễm chợt nói: "Mặt heo chết rồi."
Giọng nói rất bình thường.
Lục Diễm có minh nhãn nhìn thấu âm dương, nhìn thấy được mặt heo chết cách đó hơn vạn dặm không có gì kì lạ.
Trương Lâm Xuyên chẳng có lấy một chút dao động, nhàn nhạt đáp lại: "Chuyện ở Gia Thành phải có người để ý, để ta cho mặt rắn đi xem."
"Ta lại thấy tò mò, Thành Phong Lâm vẫn có lọt lưới chiến lực Đằng Long cảnh trở lên, có thể giết chết mặt heo à? Ngươi ở Thành Phong Lâm lâu như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra sao?"
"Chiến lực của mặt heo mặc dù mạnh. Nhưng vì tinh thần lấy giận dữ làm chủ đạo, không phát huy được toàn bộ chiến lực thật sự. Thực lực đứng hàng đầu trong mười hai bạch cốt, nhưng lại là người dễ giết nhất." Trương Lâm Xuyên lắc đầu: "Chết thì chết, không đáng để chú ý."
Nếu hắn biết người kia là Khương Vọng, biết Khương Vọng là chính diện đối công, lấy mạnh đánh mạnh, có lẽ sẽ không nói như vậy.
Lục Diễm đổi lời: "Từ sau vụ Thành Phong Lâm, mặt rắn trở nên thân cận với Thánh Nữ. Ngươi điều nàng ta tới chỗ mặt heo mất mạng, nếu nàng ta cũng chết, ngươi phải cẩn thận Thánh Nữ."
"Một Thánh Nữ đã trở thành người dưng nước lã với Thánh Chủ, vẫn còn là Thánh Nữ à?" Trương Lâm Xuyên nói: "Ta chỉ cần cẩn thận Thánh Chủ thôi."
Lục Diễm ngước đôi mắt chỉ có tròng trắng liếc Trương Lâm Xuyên một cái: "Nhưng có vẻ Thánh Chủ, chẳng có ý tưởng gì cả."
"Cho nên ta không cần phải cẩn thận."
Trương Lâm Xuyên kẹp một quân cờ lên: "Nói đến Thánh Chủ, hắn có biến hóa gì không?"
Lục Diễm lắc đầu: "Không, vẫn còn ngồi nơi đó."
"A." Trương Lâm Xuyên cười: "Trong địa cung hiện giờ, cả Thánh Chủ, trưởng lão, sứ giả đều có mặt. Không biết có người Trang quốc nào tìm được tới đây..."
Hắn hạ cờ: "Tàn sát đại long này không!"
Sân viện Hồ gia sáng rực ánh lửa.
Tất cả tài vật, đều được đưa về Trọng Huyền thị. Hai cái thi thể, thì bị ngọn lửa đốt thành tro.
Cái chết của Hồ Thiểu Mạnh đương nhiên mang tới ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng hắn mưu đồ của Trọng Huyền gia, lại làm rất nhiều điều ác đều có bằng chứng.
Khương Vọng không cần ra mặt, Dương quốc với Điếu Hải Lầu nếu có nghi vấn, Trọng Huyền gia sẽ tự ra tay giải quyết.
Trên thực tế, nếu Gia Thành Tịch gia giả vờ câm điếc không nghe không thấy chuyện lần này, thượng tầng Dương quốc cũng sẽ vui vẻ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Khương Vọng cắt đầu Hồ Thiểu Mạnh, mang về hầm mỏ.
Trúc Bích Quỳnh đã chờ hắn ở ngoài cửa.
Hai người không nói tiếng nào, Khương Vọng đưa cái đầu cho nàng, cùng với hà bao có thêu chữ “Tố”.
Đầu Hồ Thiểu Mạnh, Trúc Bích Quỳnh chỉ nhìn một cái, rồi bỏ qua.
Cái đầu lăn dưới đất mấy vòng, hướng dừng lại, là nhìn vào cửa lớn.
Nàng cầm hà bao, tỉ mỉ vuốt ve.
"Đây là tỷ tỷ ta thêu." Nàng thốt lên: "Ta cũng có một cái."
"Tìm được trên người Hồ Thiểu Mạnh. Trong hà bao chỉ có đạo nguyên thạch, ta lấy rồi."
Trúc Bích Quỳnh đáp ừ.
Nàng hiểu vì sao Hồ Thiểu Mạnh lại cất giữ di vật của Trúc Tố Dao.
Ngay lúc này, ba con chó hầm mỏ nuôi bỗng chạy ra.
Hai đen một vàng, con vàng chạy trước nhất.
Hẳn là ngửi được mùi tanh, nên vòng quanh cái đầu của Hồ Thiểu Mạnh ngửi ngửi.
Khương Vọng khẽ nhích thân hình, tới bên cái đầu, dùng vỏ kiếm đuổi đám chó đi.
Con chó vàng chạy ngay, nhanh như một làn khói, hai con chó mực lại không sợ, ngược lại còn nhìn hắn chằm chằm, khẽ gầm gừ uy hiếp.
"Trước kia lão nhân gia trên Trấn Phượng Khê có nói, chó ăn thịt người, sẽ bị mê muội. Cho nên dù có hận bao nhiêu, cũng không được để chó ăn thịt người." Khương Vọng giải thích.
"Trấn Phượng Khê?" Trúc Tố Dao lẩm bẩm, đáp: "E là đã trễ, bọn nó đã ăn rồi."
Nàng nhìn Khương Vọng: "Mấy đoạn ngón tay ngươi chặt, và cái thây nát của tên mập kia..."
Vừa vặn lúc này, Tiểu Tiểu chạy ra.
Khương Vọng nhìn Tiểu Tiểu, cau mày: "Ta bảo ngươi giải quyết cho tốt, thế mà ngay cả thi thể ngươi cũng không xử lý?"
"Ngươi đừng trách nàng, là ta bảo nàng đừng chôn. Ta cảm thấy bọn họ không đáng được an táng, cho chó ăn thích hợp hơn." Trúc Tố Dao cướp lời.
Tiểu Tiểu cúi đầu, xấu hổ.
Hàn quang lóe lên, hai con chó đen đang gầm gừ khe khẽ trong chớp mắt đã bị phơi thây.
Khương Vọng giết chó xong, nhìn về phía Hướng Tiền ở phía xa, trong hầm mỏ: "Giết con chó vàng kia luôn."
Chó vàng đã chạy vào hầm mỏ, đang vui vẻ chạy quanh.
Hướng Tiền không nói hai lời, một chưởng đập chết nó.
Lúc trước, có lẽ hắn vẫn còn có sự ngần ngừ đối với mệnh lệnh của Khương Vọng, nhưng sau hôm nay, nhất là sau lời hứa của Khương Vọng, hắn đã hoàn toàn quyết tâm. Khương Vọng bảo hắn đi đông, hắn sẽ không đi tây.
Hồ Lão Căn ở xa nhìn thấy, không nhịn được bi thương: "Nuôi cũng đã lâu, để cho coi viện mà lão gia!"
Khương Vọng không thèm quan tâm.
Trúc Bích Quỳnh lên tiếng: "Ngươi rất tin mấy chuyện này."
"Kẻ ăn thịt người, đều đáng chết."
Khương Vọng nói: "Bất kể là người hay chó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận