Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 233: Họa khí

Khiêu chiến phúc địa đã được mở, phúc địa hạng ba mươi mốt, Lặc Khê đã đưa ra khiêu chiến. Nghênh chiến hay không?
Hôm nay là ngày mười lăm tháng tư, cũng là ngày phúc địa mở khiêu chiến hàng tháng.
Nếu trước khi ngày hôm nay kết thúc, Khương Vọng vẫn không nghênh chiến, sẽ bị coi là bỏ quyền, hạng sẽ bị đẩy xuống.
Nghênh chiến!
Hạng ba mươi phúc địa núi Lạn Kha, Khương Vọng phóng kiếm vào tinh hà.
Luận Kiếm Đài kết nối, tạo thành đấu trường.
Xuất hiện trước mặt Khương Vọng, là một hòa thượng mặt mũi mơ hồ, cà sa trên người được thêu lấp lóe.
Hòa thượng chắp tay thi lễ: "Đồ ngốc kia, mau tới đánh Phật gia!"
Tư thái kính cẩn, nhưng ngôn ngữ lại chả ra sao.
Sự khó hiểu này làm Khương Vọng ngẩn người, may mà bàn tay không chậm, hai đóa diễm hoa đã bay ra.
"Người xuất gia, bớt tạo khẩu nghiệp đi."
Khương Vọng tung người vọt tới, trên đầu lóe lên Kinh Cức Quan Miện rồi biến mất, trong nháy mắt đã lôi kéo khí mộc trong cơ thể hòa thượng, đạo thuật Phược Hổ!
Nhưng mà, hòa thượng vẫn tiếp tục vươn người, vẻ hoàn toàn không hề bị Phược Hổ quấy nhiễu.
Miệng vẫn hùng hùng hổ hổ: "Nhãi con im đi, tóc mi nhiều như vậy, biết người xuất gia là cái gì hả?"
Ngón tay khép lại đâm tới, mạnh mẽ làm cho diễm hoa tán loạn.
Trường kiếm Khương Vọng đã tới, cuốn theo khí tím, mãnh liệt sôi trào.
Đang!
Hai ngón tay lóe kim quang kẹp lấy thân kiếm.
Hòa thượng tiếp tục mắng: "Ngươi yếu quá, không giống lời đồn, đối mặt với Phật gia, còn dám giữ lại thực lực?"
Hai ngón tay kéo mạnh ra sau, lôi Khương Vọng cả người lẫn kiếm, tới trước mặt mình.
Một quả đấm đánh ra.
Hoa tươi xuất hiện, hoa thơm cỏ lạ quấn loạn vào nhau.
Đạo thuật Hoa Hải. Tạm thời tạo ra một chiến trường huyễn hoặc tâm thần kẻ địch, để giành ưu thế về địa lợi.
Nắm đấm kia bỗng tỏa kim quang sáng rực.
Hoa tươi rơi rụng, hóa thành hư vô. đạo thuật Hoa Hải, đã bị một quyền phá vỡ!
Nắm đấm không bị chút ảnh hưởng nào đập thẳng vào ngực Khương Vọng, nhưng chỉ nhẹ nhàng đẩy hắn lùi lại.
"A di đà phật..." Hòa thượng khẽ niệm phật hiệu, giọng thành kính ấm áp.
Niệm xong thì nói: "Kẻ yếu, Phật gia cho ngươi thêm một cơ hội! Sử dụng tất cả của thủ đoạn của ngươi đi!"
Khiêu chiến phúc địa không giống ghép đôi chiến, bởi vì thừa kế những liên quan còn sót lại của phúc địa Tả Quang Liệt, đối thủ hắn gặp phải đều có cảnh giới cao hơn hắn nhiều.
Khương Vọng theo bản năng định dùng tới ba kiếm mình độc chế, thì nghe thấy tiếng Trúc Bích Quỳnh: "Khương đạo hữu, có chuyện rồi!"
Người ở trong Thái Hư ảo cảnh, không bị hoàn toàn mất đi cảm ứng đối với hiện thực.
Trạng thái gần giống như khi người ta tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú làm chuyện gì đó. Toàn bộ tinh thần đều dồn vào việc đó, rất ít chú ý tới chuyện ở xung quanh, nhưng bên ngoài có động tĩnh gì, thì vẫn có thể kịp thời nắm bắt.
Tâm niệm Khương Vọng vừa động, dứt khoát nhận thua rời khỏi khu vực chiến đấu.
Cảnh giới thua xa người ta, có dùng ba kiếm thức thì cũng vẫn thua. Lúc này ngoại giới có chuyện, Thái Hư ảo cảnh mặc dù tốt, nhưng tình hình bản thân ở ngoài ảo cảnh mới là căn bản, là thuyền nhỏ vượt qua bể khổ nhân thế.
"Ai ai ai, đồ rùa chết tiệt, mi chạy cái gì? Không dám so đấu với Phật gia gia?"
Đấu trường chợt trở nên trống không, hòa thượng hùng hùng hổ hổ giậm chân mấy cái, rất là bất mãn.
Thành công tiến vào phúc địa núi Lạn Kha, trở thành đứng đầu núi Lạn Kha!
Lời nhắc đã thuận lợi hoàn thành khiêu chiến phúc địa, cũng không làm hắn thấy vui hơn.
Lời nhắc Lặc Khê phúc địa tuột hạng bị Khương Vọng ném ra đằng sau, hắn mở cửa phòng, nhìn Trúc Bích Quỳnh đầy lo lắng ngoài cửa: "Chuyện gì?"
Trúc Bích Quỳnh vội vội vàng vàng: "Trên người ta có một viên phúc họa cầu, là bảo vật tỷ tỷ ta để lại cho ta. Bình thường đều bị phong ấn, mỗi tháng chỉ dùng được có một lần. Tỷ tỷ đưa cho ta dùng, về mặt vận thế, trong thời gian ngắn kể từ lúc này, sẽ có biến hóa, giúp ta tránh được nguy hiểm. Vừa rồi ta nhàn rỗi quá, lôi nó ra dùng..."
Nàng ta lải nhải nói một hồi lâu, mới móc ra một quả cầu thủy tinh nhỏ cỡ nắm tay.
"Ngươi nhìn nè."
Xòe bàn tay ra, để Khương Vọng quan sát.
"Màu đỏ nghĩa là phúc khí, màu đen nghĩa là họa khí."
Trên quả cầu nhỏ, một nửa vẫn giữ màu trắng trong veo, nửa còn lại có một luồng khí đen đang nhanh chóng lan rộng, bao phủ.
Còn có bảo vật có thể kiểm tra họa phúc bậc này!
Người tỷ tỷ mất mạng trong Thiên Phủ bí cảnh của Trúc Bích Quỳnh, quả thực là thương yêu chu toàn nàng ta.
"Nhiều họa khí như vậy, nghĩa là gì?" Khương Vọng hỏi.
"Nghĩa là có nguy hiểm rất lớn, đang đến gần." Trúc Bích Quỳnh đột ngột xoay người bỏ chạy: "Ta bỏ chạy trước thì hơn."
Khương Vọng chợt quay phắt về phía cửa lớn của hầm mỏ, thò tay túm nàng ta lại: "Quay lại!"
"Tai họa đã ập tới đầu, chạy không thoát đâu. Đi gọi Tô Tú Hành, Trương Hải, Hướng Tiền tới đây. Ta tới cửa hầm mỏ chờ các ngươi."
"Ngươi..." Trúc Bích Quỳnh nhăn nhó, mặt nhỏ ửng đỏ: "Ngươi bóp tay người ta làm gì..."
Đã là lúc nào rồi, mà trong đầu còn suy nghĩ linh tinh!
Khương Vọng hất tay nàng ta ra, bỏ lại một câu: "Đi nhanh!"
Cơ thể đã vọt đi xa.
Trúc Bích Quỳnh không do dự nữa, bởi vì ngay lúc Khương Vọng bỏ đi, nàng cũng đã cảm nhận được, ở hướng cửa hầm mỏ có một luồng khí tức cực kì mạnh mẽ hỗn loạn đang đến gần.
Mấy con chó hầm mỏ nuôi, đều không hẹn mà cùng sủa điên cuồng.
Gia Thành, tiểu viện Khương Vọng từng tới.
Tịch Tử Sở vẫn ung dung rót rượu.
Hồ Thiểu Mạnh ngồi đối diện, sốt ruột: " Xem ra Khương Vọng đã quyết định đợi đến quặng mỏ khô kiệt rồi mới đi, ngươi tính thế nào?"
"Ta còn có thể tính thế nào?" Tịch Tử Sở uống một hớp rượu, tỏ vẻ nghiền ngẫm: "Đành phải chờ thôi."
"Nếu chờ thêm, ngươi sẽ không có được cái gì hết!"
"Nếu không thì sao? Ngươi đi giết hắn?"
Hồ Thiểu Mạnh nghiến răng: "Chúng ta liên thủ, chưa chắc không thể. Đến lúc đó bất kể người nào lấy được đồ, thì chạy về tông môn của mình trốn, Trọng Huyền gia còn có thể làm gì? Chẳng lẽ vì một môn khách mà phát động chiến tranh?"
Tịch Tử Sở chậc một tiếng: "Bây giờ càng ngày ta càng thấy tò mò nha. Trong quặng mỏ Thiên Thanh thạch đó, rốt cuộc cất giấu cái gì, mà đáng để ngươi như vậy? Thậm chí không tiếc bỏ cả Hồ gia ở Thanh Dương trấn?"
Hồ Thiểu Mạnh ngay tức khắc lấy lại vẻ bình tĩnh, tỏ ra rất cảnh giác.
"Bất kể là thứ gì, tóm lại nếu ngươi đã đặt cược, đồng nghĩa ngươi cũng muốn thắng đúng chứ? Chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn Trọng Huyền gia lấy đi?"
"Ờ, ngươi nói quả thật cũng rất có đạo lý. Vậy ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi triệu tập cao thủ Tịch gia, chúng ta giết thẳng tới hầm mỏ, vây giết Khương Vọng. Nhớ, mời cao thủ Đằng Long cảnh của Tịch gia các ngươi, tốt nhất là thành chủ đại nhân tự mình ra tay. Khương Vọng không phải tu sĩ Thông Thiên cảnh bình thường, hắn đánh thắng cả hoàng tử Đại Tề Khương Vô Dong. Nếu để hắn chạy thoát, chúng ta sẽ xong đời, cũng không thu hoạch được gì!"
"Cao thủ Tịch gia chúng ta mà ra tay, ngươi còn có cái gì mà đòi tranh với ta? Chẳng lẽ mấy ngày nay, ngươi bám được đùi ai rồi à?"
Hồ Thiểu Mạnh tỉnh bơ: "Giải quyết sứ giả Trọng Huyền gia trước, sau đó chúng ta sẽ tự tranh bằng thủ đoạn. Đây không phải nhận thức chung chúng ta đã thống nhất hay sao?"
"Lời tuy là vậy, nhưng..." Tịch Tử Sở làm bộ nghĩ ngợi, nhìn Hồ Thiểu Mạnh: "Sao ngươi lại gấp thế nhỉ? để ta đoán thử coi.. Ờm, thứ ngươi đang chờ, sắp xuất hiện rồi? Hôm nay? Ngày mai? Ngày mốt?"
Từ hầm mỏ Hồ thị đi ra, chỉ có một lối quan đạo, nối thẳng tới Thanh Dương trấn. Mãi đến trước Thanh Dương trấn, mới có ngã ba rẽ qua quan đạo nối Thanh Dương trấn tới Gia Thành.
Lúc này ở cửa hầm mỏ, có một bóng người mập tròn, đang từ quan đạo đi tới.
Người này lúc ở tửu lầu Gia Thành và khi đi qua các phố lớn hẻm nhỏ, đều để lộ mặt mũi.
Nhưng lúc này, trên mặt lại đeo một cái mặt nạ xương heo.
Bởi vì hắn đến đây là để tìm "Bạn cũ".
Nên đương nhiên phải dùng "khuôn mặt cũ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận