Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 817: Hải Môn

"Trên biển sóng gió muôn trùng, đường xa gập ghềnh nối tiếp, hạ quan luôn biết rõ."
Trên chiếc xe ngựa có khắc con dấu của Đô thành Tuần Kiểm Phủ, Lâm Hữu Tà nghiêm túc nói.
"Nếu ta xảy ra chuyện bất ngờ, dù quá trình có đột ngột thế nào, ta cũng có cả mười ngàn cách để lưu lại chân tướng. Ngài cũng biết, nhà ta mấy đời thượng tố đều là bộ đầu Thanh bài, không tránh được có một số thủ đoạn người ngoài không biết."
Khương Vọng đang nhắm mắt dưỡng thần, bất đắc dĩ mở mắt ra: "Lâm bộ đầu nghĩ nhiều rồi. Hai chúng ta không thù không oán, ta không cần phải làm loại chuyện này."
Lâm Hữu Tà mỉm cười đáp trả: "Bây giờ thì không thù không oán, nhưng sau này, ai mà nói trước được! Hạ quan cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất thôi."
Cái kiểu cười trông chả có tí lễ phép gì này, có lúc thật đúng là làm người ta phiền.
Khương Vọng trầm mặc một hồi: "Oán thù? Mong là không có!"
Thái độ của Lâm Hữu Tà rất tốt, luôn sẵn sàng nhượng bộ: "Đương nhiên rồi, hạ quan cũng mong vậy."
"Thật ra ngươi không cần cứ phải nhìn ta chằm chằm vậy đâu. Trên đời này có rất nhiều kẻ mang ý xấu, cất giấu bí mật chờ ngươi khai thác." Khương Vọng giọng điệu sâu xa: "Bỏ thời gian vào ta chỉ tổ lãng phí thời gian."
"Đại nhân, ngươi đang nói gì thế?" Lâm Hữu Tà chớp mắt: "Hạ quan đi theo chuyến này, là để theo ngài học tập cho giỏi thôi à."
"!" Khương Vọng nghiêm túc: "Ta không phải người xấu."
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên, ta rất tin mà." Lâm Hữu Tà không chút thành ý đáp đại cho xong. Nhìn thấy nét mặt của Khương Vọng, không nhịn được nói thêm: "Người tốt không nhất định là sẽ không làm chuyện xấu."
"Chuyện tốt hay là xấu, ai xác định cái đó?" Khương Vọng hỏi.
Lâm Hữu Tà trở nên hết sức nghiêm túc: "Thanh bài bộ đầu chúng ta chỉ tuân theo luật pháp, không phán đoán xấu tốt."
Khương Vọng nhìn nàng ta một hồi, trong mắt của nữ Thanh bài bộ đầu, hắn nhìn thấy một sự kiên định kinh người.
"Tùy ngươi."
Quyết định từ bỏ cố gắng, tựa vào thành xe, nhắm mắt lại.
Tiếng vó ngựa lộc cộc, xe ngựa dần đi xa.
Tuyến đường ngắn nhất từ Lâm Truy đi quần đảo là đi xuyên qua Bích Ngô quận, đi qua Lâm Hải quận ra biển.
Lâm Hải quận, Khương Vọng không xa lạ gì.
Trước đây lúc hắn mới tới Tề quốc, chính là tới Lâm Hải quận. Thiên phủ thành khống chế Thiên phủ bí cảnh, ngay ở trong quận này.
Thủ lĩnh đả canh nhân thần bí khủng bố kia cũng chính ở trong Lâm Hải quận này giết một Diêm La của Địa Ngục Vô Môn.
Quận này trước giờ luôn ở ngay phía trước của quần đảo, gần quần đảo nhất.
Nên Khương Vọng luôn thấy kì, tại sao quận này không có trọng binh trú đóng? Cho đến khi Địa Ngục Vô Môn Diêm La lấy nơi này để làm cửa khẩu đột phá.
Sau khi biết chuyện của hải tộc, trong lòng mới tính là có câu trả lời.
Nếu nước Tề cho quân trú đóng ở Lâm Hải quận, tất sẽ khiến Điếu Hải lâu cảnh giác. Hiện hai bên đang cần hợp tác để cùng chống lại hải tộc, việc khiến nội bộ hai bên nghi kị lẫn nhau là không thể được.
So ra, đối với nước Tề, kinh doanh đảo là lựa chọn mang lại giá trị hơn nhiều so với đóng quân.
Song Lâm Hải quận lại rất là thoải mái, dễ tính.
Từ tên quận là đã nhìn ra được một hai. Trước khi thâu tóm Dương quốc, những quận phía tây nước Tề đều được đặt tên là "Định diêu", "Bình tây", vì Dương quốc đã từng một lần thế lớn, là đối tượng nước Tề cần cảnh giác.
Hay tại sao quận phía nam lại được đặt tên là "Thạch Môn"? Tất nhiên là mang ý phòng bị, kháng cự.
Vậy mà, cái quận ở gần biển này lại được đặt là "Lâm Hải", chỉ có một chữ "Lâm" hoàn toàn không có tính công kích.
Lâm Hải quận có mười ba bến tàu, thuyền bè ngày đêm tới lui không nghỉ.
Có tín lệnh của Đô thành tuần kiểm phủ, một đường thông suốt không hề trở ngại, hai Thanh bài bộ đầu dễ dàng đi thuyền ra biển.
Không phải là không đủ sức phi hành.
Mà thứ nhất, giống các thế lực ở đất liền, các hải đảo cũng có không vực cấm bay.
Thứ hai, Khương Vọng đi chuyến này là đi làm nhiệm vụ, khiêm tốn là yêu cầu quan trọng nhất.
Trạm đầu tiên hai Thanh bài bộ đầu đặt chân là Hải Môn đảo.
Hải Môn đảo là một hòn đảo có hình dài hẹp, không phải là đảo đầu tiên gặp được khi ra biển, nhưng là đảo đầu tiên có quy mô nhân tộc tụ cư đông đúc, và cũng là đảo trung lập lớn nhất ở gần bờ, không thuộc thế lực nào.
Do nước Tề và Điếu Hải lâu ăn ý tạo thành.
Vì sao được gọi là "Hải Môn", chính là mang ý nghĩa đây là cánh cửa cuối cùng của nhân tộc nhìn ra biển.
Năm đó tu sĩ ra biển, chính là từ Hải Môn đảo một đường đánh trở về, cuối cùng đẩy hải tộc trở về, lập lại phòng tuyến ở mê giới.
Khương Vọng vốn định đi thẳng ra đảo thuộc Trọng Huyền gia, thăm thúc thúc Trọng Huyền Minh Hà của Trọng Huyền Thắng, tìm kiếm sự hỗ trợ của Trọng Huyền gia ở hải ngoại. Nhưng vì có Lâm Hữu Tà đi theo, nên phải dừng lại ở Hải Môn đảo.
Hắn định xử lý nhiệm vụ Thanh bài của mình trước. Có Lâm Hữu Tà, rất nhiều việc liên quan việc cứu Trúc Bích Quỳnh không tiện đi làm.
Dù thế nào, chỉ cần kết thúc vụ án Kim Châm Môn, chắc Lâm Hữu Tà sẽ không có lý do tiếp tục đi theo nữa.
Đến lúc đó làm mặt lạnh cũng được, nổi giận cũng được, kiểu gì cũng phải đuổi cái nữ bộ đầu keo dính này đi. Dĩ nhiên, nếu đẩy được nàng ta hô biến trước khi xử lý xong án tử, thì không còn gì tốt hơn.
"Khương đại nhân định làm thế nào?"
Vừa đi đường, Lâm Hữu Tà vừa lên tiếng hỏi.
Cả Hải Môn đảo chỗ nào cũng là cửa hàng, nơi này không có phân biệt tông môn, quốc tịch, thế lực, chỉ có làm ăn.
Đây cũng là hòn đảo mà ai ra biển cũng đều không bỏ qua.
"Lâm bộ đầu thấy thế nào?" Khương Vọng hỏi ngược lại.
Lâm Hữu Tà cười: "Ta chỉ đi theo Khương đại nhân để học tập thôi."
"Muốn học thì phải có thái độ học tập tốt." Khương Vọng xụ mặt: "Hỏi ít nhìn nhiều vào."
Hắn vốn đâu có để tâm tới án Kim Châm Môn. Vốn dĩ chỉ lấy nó để làm cớ ra biển, mục đích thực sự chỉ có một mình Hoài đảo, toàn bộ tinh lực đều để nghĩ chuyện Trúc Bích Quỳnh.
Làm sao để bắt Vũ Nhất Dũ, đến giờ hắn mới bắt đầu suy nghĩ.
Nhưng dĩ nhiên, là thượng quan, ra vẻ này kia cũng là hợp tình hợp lý.
Làm gì có kiểu hạ quan lại đi truy hỏi thượng quan cách thức làm việc!
Thấy Khương Vọng ra vẻ quá là thuần thục, khóe miệng Lâm Hữu Tà giật giật, nhưng vẫn nặn ra một cái mỉm cười: "Đại nhân dạy rất đúng, Hữu Tà thụ giáo."
"Đi đặt một phòng hảo hạng cho ta, tiện thể nghỉ ngơi." Khương Vọng rất tự nhiên ra lệnh: "Bổn quan đi loanh quanh một chút, quan sát tình hình."
Mày Lâm Hữu Tà giật giật, song vẫn đáp: "Vâng."
Khương Vọng trợn mắt nhìn nàng ta: "Còn không đi đi?"
Lâm Hữu Tà toét miệng cười: "Đi ngay đây."
Nàng ta đi mấy bước, thì quay đầu về: "Khương đại nhân, Phúc Tinh khách sạn ở con phố phía trước thế nào? Nghe nói là của Điếu Hải lâu, không phải lo vấn đề an toàn."
Rõ ràng nàng ta quen thuộc địa bàn quần đảo hơn Khương Vọng nhiều.
Khương Vọng chỉ phất ta, đuổi như đuổi ruồi: "Bổn quan còn bận đi phá án, loại chuyện nhỏ này ta không quan tâm, ngươi tự quyết định."
"Xin lỗi, Khương đại nhân, là thuộc hạ đã quấy rầy. Mời ngài tiếp tục quan sát tình hình." Lâm Hữu Tà vậy mà vẫn còn cười được, xoay người sải bước đi.
Nhìn dáng vẻ, cứ như nàng ta mới là người thắng.
Ha ha, ép được Khương Thanh Dương đánh thắng cả Vương Duy Ngô giận dỗi như con nít như này, sao không phải là thắng lợi của nàng được!
Ha, trị không được ngươi sao! Nhìn theo Lâm Hữu Tà sải bước đi xa, Khương Vọng cười khẩy trong lòng, nhưng chút đắc ý này rất nhanh liền tan biến.
Đến đầu phố Hải Môn đảo, không kìm được tiếng thở dài.
Dù nói năng thế nào, dù hắn có quan uy bao nhiêu, thì suốt chuyến đi này, dù hắn có gây ra bao nhiêu khó khăn, cũng không bỏ rơi được Lâm Hữu Tà.
Bị một Thanh bài bộ đầu như nàng ta nhìn chằm chằm, hắn thực là không dám làm một việc gì cả.
Chỗ Trúc Bích Quỳnh…
Phải làm thế nào mới cứu được nàng ấy đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận