Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1691: Khách không mời mà đến

Cơ quan Ma Hô La Già bay trên trời.
Khương Vọng vẫn ngồi trên đầu rắn, tùy ý khoanh chân, tay trái cầm kiếm, tay phải chống lên đầu gối đỡ lấy gò má, mắt nhìn về phía trước, như đi vào cõi thần tiên.
Hắn đang suy nghĩ những lời Vương Trường Cát nói...
"Thế giới này có một số vấn đề.”
Có vấn đề gì nhỉ?
Vương Trường Cát không nói rõ, cũng không giống như có thể nói ra thành lời.
Núi này, biển này, bầu trời này, còn thêm những thứ dị thú kia...
Thậm chí bao gồm cả việc ăn hỏa liên, học được ấn pháp, tất cả đều chân thực đến mức không thể chân thực hơn.
"Vấn đề" mà Vương Trường Cát nói, là chỉ thứ gì?
Tu tập Hỏa Nguyên Đồ Điển, khiến cho việc nắm giữ hỏa hành của Khương Vọng tiến triển cực nhanh. Nhưng cũng chính là Hỏa Nguyên Đồ Điển, đã giam cầm nhận thức hỏa hành của hắn.
Sau khi thấm nhuần áo nghĩa của Tam Muội Chân Hỏa, hắn cũng nhờ vậy mà hiểu ra một đạo lý...
"Thứ ta biết, ta nhìn thấy, cũng chính là thứ trói buộc giam cầm ta."
Hiểu được đạo lý này khiến cho con đường phía trước của hắn thoáng chốc trời quang mây tạnh.
Mặc dù không hề thật sự nâng cao chiến lực. Nhưng từ nay về sau "Tri Kiến" không còn rào cản nữa.
Có đoạn thời gian tu tập chậm trễ này.
Hắn có thể luôn luôn nhắc nhở chính mình, không nên bị trói buộc bởi tri kiến.
Hiện tại, hắn thử vượt qua mọi hiểu biết của mình, thử lần nữa suy xét về toàn bộ Sơn Hải Cảnh.
Mọi người đều biết, Sơn Hải Cảnh là di trạch của Hoàng Duy Chân.
Là thiên ngoại thế giới mà ông ta phát hiện cũng được, mà là thế giới mà ông ta sáng tạo ra cũng tốt, tóm lại thế giới này có chung nhịp thở với Hoàng Duy Chân.
Sơn thần để lại ấn pháp huyền diệu trên vách đá, Khương Vọng đã tự mình cảm thụ qua. Hắn mới vào Sơn Hải Cảnh, bởi vì chưa kịp quen thuộc với tình báo liên quan, vẫn luôn đi theo Tả Quang Thù.
Sau đó lạc nhau, mới phải suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Nhưng vấn đề mà hắn nghĩ đến, phần lớn là mấy câu "Hoàng Duy Chân để lại khảo nghiệm này có mục đích là gì?", "Hoàng Duy Chân để lại thứ gì ở đây?", "Nếu như ta là Hoàng Duy Chân, ta sẽ dùng điều kiện gì để chọn ra người kế thừa?"... Đại loại như vậy.
Hiện tại, nếu như loại bỏ sự ảnh hưởng của Hoàng Duy Chân, lần nữa xem xét thế giới này thì sao?
Nếu chính mình chưa từng gặp được Tam Xoa, cũng chưa bao giờ tới Sơn Hải Cảnh, chưa từng đến Chương Nga Sơn, không biết đến Hoàng Duy Chân...
Vậy thì mọi chuyện có thể diễn biến thế nào?
Không biết vì sao hắn rất tin tưởng vào phán đoán của Vương Trường Cát, thế giới này có lẽ có một số vấn đề, chỉ là hắn không thể tìm ra.
Theo lời Vương Trường Cát, có được càng nhiều Cửu Chương Ngọc Bích thì càng có thể bảo vệ được bản thân, đây là một lời nhắc nhở sao?
Lúc hắn suy nghĩ, cũng sẽ lơ đãng cúi đầu nhìn xung quanh.
Tả Quang Thù ngồi xếp bằng tu luyện trên bàn tay Ma Hô La Già, thỉnh thoảng có thể móc từ trong ngực ra một vật nhỏ gì đó, cẩn thận vuốt phẳng. Sau khi vuốt phẳng, lại thả ra, sau đó tu luyện.
Nghe nói vật kia, là Khuất Thuấn Hoa đặt trên ngực hắn trước khi chiến đấu với Đấu Chiêu.
Tiểu tử này...
Nguyệt Thiên Nô ngồi trên tay kia của Ma Hồ La Già.
Từ khi Khương Vọng thuật lại câu nói "Tự ngộ bảo tính, bổn thể linh chu" kia của Vương Trường Cát, nàng ta liền không nói gì cả, không biết đang suy nghĩ gì.
Vẫn luôn ngồi thiền ở đó.
Tóm lại, cả ba người đều có tâm sự.
Xuân sự, thu sự, thiếu niên sự.
Một đội ngũ không có sĩ khí, cũng không nhìn thấy quá nhiều ý chí chiến đấu như thế, cừ trầm mặc tiến gần về phía Bắc Cực Thiên Quỹ sơn... bởi vì ba người Tả Quang Thù, Khuất Thuấn Hoa và Nguyệt Thiên Nô trước đó đã tìm được ngọn núi đó nên cũng xác định được đại khái phương hướng của Bắc Cực Thiên Quỹ sơn.
Mặc dù nói phương vị bên trong Sơn Hải Cảnh rất hỗn loạn, nhưng Nguyệt Thiên Nô cũng có thủ đoạn đặc biệt của mình.
Khương Vọng vừa suy tư, vừa quan sát, tâm trạng thật ra tương đối thoải mái.
Hiện tại Nguyệt Thiên Nô và Tả Quang Thù cũng đã khôi phục trạng thái, chỉ cần không bị dị thú Thần Lâm bao vây, ba người bọn họ hợp lực thì chẳng cần sợ ai cả.
Về phần rốt cuộc thế giới này có vấn đề gì... Có lẽ bất luận thế nào, thế giới mà Hoàng Duy Chân để lại, cũng không thể cố ý hãm hại thiên kiêu Đại Sở.
Ngay cả Đấu Chiêu, đệ nhất thiên kiêu hào quang sát phạt thuật, cũng xông xáo trong này, thì bản thân hắn có gì đáng lo chứ?
Nói chung thì nói như thế, nói riêng thì... hắn có hai khối Cửu Chương Ngọc Bích trong tay, cùng lắm thì tìm lối ra ngoài thôi.
Dù sao cũng đã kiếm được không ít thứ tốt rồi, không cần phải tham lam gì nữa. Ngay cả Họa Đấu ấn và Tất Phương ấn cũng không biết phải mất bao lâu mới luyện được.
Tóm lại tiến thoái đều đủ cả, cho nên đất trời tự nhiên thoáng đãng.
Có thể dùng tâm trạng càng thêm thoải mái để quan sát thế giới nơi này.
Rầm rầm rầm!
Âm thanh giống như thiên quân vạn mã, đột ngột truyền vào trong tai.
Khương Vọng im lặng không lên tiếng, cho đến khi trong tầm mắt xuất hiện một dải lụa trắng...
Đó là một thác nước chảy xuống từ sườn một ngọn phù sơn nguy nga, chảy xuống chân núi. Dưới chân ngọn phù sơn này, được bao phủ bởi một dòng sông rộng vài chục trượng.
Nhìn giống như một dòng sông đào để bảo vệ thành.
Thác nước kia đổi chiều chảy xuống, liền trực tiếp chảy vào trong sông, đánh nát băng nổi, phát ra tiếng vang kịch liệt.
Xa gần đều nghe.
Sông bao quanh núi vốn là chuyện lạ, bên trong Sơn Hải Kinh có rất nhiều phù sơn, phù thủy lại là lần đầu nhìn thấy.
Trong suốt thấy đáy, dòng nước xiết giống như ngọc vỡ, chảy quanh núi, lại từ trong không khí phác họa ra một dòng chảy vô hình.
Trên trời dưới đất đều khác nhau, nhìn ngắm kỳ cảnh khắp thế gian, là một trong những niềm vui thú của tu hành, cũng là tu hành bản thân.
Nhìn thấy càng nhiều, càng có thể chạm tới bản chất của thế giới.
Ma Hô La Già ngừng lại, Nguyệt Thiên Nô và Tả Quang Thù đều mở mắt.
Bắc Cực Thiên Quỹ Sơn, đến.
Lại nói bát bộ ở trên cơ quan Ma Hô La Già này, đều có thực lực Ngoại Lâu cảnh. Tiếc là những đối thủ chúng gặp phải bên trong Sơn Hải Cảnh, ai cũng không bình thường.
Cho nên thả những thứ cơ quan này ra, bất kể chống lại ai, đều sẽ nhận lấy kết cục bị hủy diệt.
Vàng bạc châu báu đưa vào, chỉ còn là mảnh vụn, tiền tài như nước chảy...
Nghĩ đến những thứ này, Khương Vọng càng không khỏi nhớ thương lực sĩ Tiên cung của chính mình.
Theo hắn, điểm ưu tú nhất của lực sĩ Tiên cung chính là có thể "bất tử bất diệt". Mặc dù nguyên liệu hơi khó tìm, nhưng một khi chế tạo thành công, cũng không cần phải đầu tư thêm nữa, so với những khôi lỗi dễ bị phá hủy này, có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền chứ!
"Tập trung tìm nguyên liệu chế tạo lực sĩ Tiên cung đi!"
Ngay lúc đó Bạch Vân đồng tử đang ngủ trong Thanh Vân đình giật nảy mình, bắn mông bật dậy, sau đó ngồi bịch xuống mặt đất, liên tục lăn vài vòng.
Chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, thật lâu sau mới kịp phản ứng, mình nhận được mệnh lệnh gì.
Thịt trên mặt không khỏi xệ xuống.
Giận mà không dám nói.
Trên đỉnh đầu Ma Hô La Già, Khương Vọng đánh giá ngọn phù sơn trước mặt, cẩn thận hỏi: "Thứ gì đó gia gia ngươi chuẩn bị cho ngươi có còn ở đây không?"
"Còn.” Trên mặt Tả Quang Thù lộ vẻ nóng lòng muốn thử, nhảy xuống lòng bàn tay Ma Hô La Già.
Khương Vọng cũng bay xuống theo, không nhịn được liếc nhìn Ma Hô La Già một cái.
Nếu dùng để dò đường, hình thể của nó quá lớn, rất dễ bị phát hiện. Nếu dùng nó để chiến đấu, trận chiến có thể xảy ra trên Bắc Cực Thiên Quỹ Sơn này, chắc chắn phải có liên quan đến sơn thần của ngọn núi này, tác dụng mà Ma Hô La Già có thể phát huy cũng chỉ có hạn.
Vậy thì khôi lỗi Phật Môn đắt đỏ này, trong chiến đấu cấp cao hầu như không có tác dụng gì lớn, phần lớn thời điểm trong Sơn Hải Cảnh, cũng chỉ dùng để vận chuyển, thật sự không có hời.
Đương nhiên, trên đời này người không phải xuất thân từ Mặc Môn mà mang khôi lỗi bên mình, thì thường sẽ không suy nghĩ đến vấn đề "không có hời" này.
Nguyệt Thiên Nô tiện tay thu hồi cơ quan Ma Hô La Già, bay bên cạnh Khương Vọng, không biết vì sao, lại giải thích một câu: "Cơ quan này nói chung... Trong chiến đấu cấp cao, quả thật tác dụng có hạn. Chẳng qua như có thể chế tạo đủ bát bộ, có thể kết thành Bát Bộ Thiên Diễn, thì sẽ rất mạnh. Có thể càng hoàn thiện tịnh thổ của ta."
Khương Vọng hơi kinh ngạc, nhưng chỉ nói: "Ta đây vô cùng mong đợi.”
"Ngươi cảm thấy kinh ngạc vì điều gì?" Nguyệt Thiên Nô lại hỏi.
"Ta hoặc là người khác, có cảm thấy cơ quan khôi lỗi này không tốt... Nguyệt thiền sư không giống người sẽ để ý điểm này?”
Khương Vọng nói sự thật, lại bổ sung: "Mặc dù ta và thiền sư qua lại không nhiều lắm, nhưng trong ấn tượng của ta, ngươi vốn là người sẽ không hỏi đến những thứ này.”
Hơn nữa thứ giống như Bát Bộ Thiên Diễn, hoàn thiện tịnh thổ liên quan đến chuyện cấu tạo hệ thống chiến đấu, mặc dù không tính là cơ mật không thể nói, nhưng cũng không phải là thứ có thể thuận miệng nói với người khác.
Chuyện này cho thấy sự tín nhiệm và thân cận.
Đối với Nguyệt Thiên Nô luôn luôn thờ ơ lý trí mà nói, lại càng không dễ dàng.
"Sau này ta có thể học cách lưu tâm.” Nguyệt Thiên Nô xoa xoa huyệt thái dương của chính mình, phát ra âm thanh soạt soạt: "Nắm giữ cảm xúc là một trong những năng lực của thân thể khôi lỗi này, căn cứ vào một loại trận văn phản ứng tự nhiên. Ta nghĩ nếu ta đã xem nó là thân thể, thì cũng có thể dung nhập tình cảm của ta. Ví dụ như tò mò, ví dụ như vinh nhục.”
"Thiền sư hình như hơi thay đổi." Khương Vọng nói.
"Hy vọng là thay đổi tốt.” Nguyệt Thiên Nô nói.
"Tốt hay là không tốt, thường chỉ là cách nói tương đối mà thôi.” Khương Vọng thuận miệng nói một câu: "Thiền sư cảm thấy tốt, thì chính là tốt."
Nguyệt Thiên Nô mặt hiện thần quang, từ đáy lòng thở dài nói:
"Thí chủ rất có tuệ căn!"
Trong đầu Khương Vọng đột nhiên xuất hiện hình ảnh một lão tăng mặt vàng vọt, chống nạnh cười to, ‘bà nương này nói rất đúng’.
Không nhịn được tăng tốc độ, bay gần đến cạnh Tả Quang Thù: "Dị thú được ban thần danh đều không đơn giản, chúng ta cần phải cẩn thận một chút."
Tả Quang Thù cũng cẩn thận hạ giọng xuống: "Chúng ta không giao chiến trực diện, chỉ nghĩ biện pháp lấy mấy cọng lông vũ Cửu Phượng là được.”
Khương Vọng thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên sự tin tưởng chủ yếu xuất phát từ Hoài quốc công.
Với thực lực của ba người bọn họ, phối hợp với nhau, cộng thêm những thứ mà Hoài quốc công cố ý chuẩn bị, lấy một hai cọng lông vũ, quả thật không khó.
Dòng sông lượn quanh núi kia, giống như một chiếc đai lưng bằng ngọc, trải rộng ra trước mắt.
Ba người bay qua dòng sông này, liền coi như đã bước vào Bắc Cực Thiên Quỹ Sơn.
Giống như ba sợi lông mảnh, rơi xuống nền tuyết, im hơi lặng tiếng.
Khách không mời mà tới, tự mình cảnh giác. Bên ngoài như thế, mà bên trong cũng vậy.
Trong lúc Khương Vọng bái phỏng Cửu Phượng ở phù sơn, không biết rằng, bên trong Ngũ Phủ Hải của mình, cũng có người từ bên ngoài đến viếng thăm...
Bên trong Vân Đỉnh tiên cung, đồng tử mập mạp trắng trẻo, bước đi như lão gia, ra khỏi Thanh Vân đình, trong miệng rầm rì...
"Ta vốn là, người tản mạn, ở tiên cung."
"Bằng bản lĩnh, hưởng thanh phúc, ăn ngon ngủ tốt."
Nó đi rất miễn cưỡng, dù sao thì nơi phế tích này, đã sớm nhìn chán rồi. Nhưng dù sao cũng phải đi hai bước, nếu không thì Khương lột da kia lại nói nó hết ăn lại nằm.
Thật ra nghĩ đi nghĩ lại, đi theo Khương tiên chủ lăn lộn lâu như vậy, cũng chưa có ăn gì cả mà?
Ngay cả một chút điểm nguyên khí, cũng theo sự sụp đổ của Linh Không Điện mà nghèo nàn cạn kiệt mất rồi.
Mỗi ngày cọ vài ngụm Thiện Phúc Thanh Vân, chả khác gì ăn kẹo đường, ăn nhiều thì hốt hoảng, mà không ăn thì cũng chẳng còn gì để ăn.
Họ Khương ngay cả áo cà sa hoàn chỉnh cũng khó bảo toàn, nghiệp lớn khôi phục Vân Đỉnh Tiên Cung lại càng xa xa không ngày thấy, tiểu Bạch Vân vũ nội vô song là nó đã sớm nhìn thấu rồi.
Thảm quá thảm.
Hát điệu hát dân gian cũng càng thêm bị thương.
"Từ lúc đi theo tiên chủ này cần cù chăm chỉ, tay ta loay hoay miệng khó trả lời.”
"Chạy đông chạy tây không ngày yên bình, còn nói đến gì..."
"Đứa trẻ đáng thương quá.”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
"Ai đó?" Bạch Vân đồng tử lập tức dừng hát tiểu khúc, mắt nhỏ cơ trí chuyển động không ngừng, vô cùng cảnh giác.
"Ngươi nên biết ta là ai, trên người của ngươi có hơi thở cổ xưa..."
Giọng nói kia phiêu hốt vọng lại, giống như có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào, cũng căn bản không thể nào xác định được vị trí.
"Hừ, hừ, hừ hừ."
Bạch Vân đồng tử bí hiểm hừ hừ hai tiếng.
Mặc dù trong lòng đã mắng um lên rồi. Con mẹ ngươi cho rằng ngươi là ai? Là Khương Thuật hay là Cơ Phượng Châu? Bổn tiên đồng dựa vào đâu mà phải biết ngươi chứ?
Nhưng trên mặt lại tỏ vẻ sửng sốt không biết gì.
Đi theo Khương tiên chủ, thứ khác không học được, chứ chút bản lĩnh này thì vẫn phải có.
"Thật đáng buồn, đáng tiếc.” Giọng nói kia nói tiếp.
Bạch Vân đồng tử hiện tại hoàn toàn không tìm ra manh mối gì, cũng không tiện dễ dàng liên hệ với tiên chủ đại nhân, để tránh việc rút dây động rừng. Chỉ có thể lựa lời thăm dò gốc rễ: "Sao lại đáng buồn vậy? Sao lại đáng tiếc vậy?"
Giọng nói kia lại thở dài: "Ngươi có lịch sử huy hoàng, truyền thừa vĩ đại, vì sao lại ở đây làm nô tài cho kẻ khác?"
Bạch Vân đồng tử chớp chớp mắt.
Nhìn trước mắt là tường đổ, ngói vỡ gạch nát, nó thật sự không thể miêu tả chúng bằng những từ ngữ như "huy hoàng" và "vĩ đại" được.
Không khỏi càng cảm thấy mình gặp phải người điên...
Hoàn cảnh gia đình ta thế nào, tự ta không biết sao hả?
Nhưng người điên này hiển nhiên có rất nhiều thủ đoạn, nếu không thì làm sao có thể che giấu tiên chủ, trực tiếp đối thoại với mình bên trong Ngũ Phủ Hải của tiên chủ được chứ?
Nó hiểu rằng không thể bại lộ, tuyệt đối không thể nói ra rằng chính nó thật ra cũng nửa hiểu nửa không đối với Vân Đỉnh Tiên Cung, bình thường phải nhìn thấy sự vật cụ thể thì mới có thể tìm lại một chút mảnh ký ức tương ứng.
Liền hỏi...
"Vậy sao?"
Tư thái của nhóc mập này, đúng là hơi bí hiểm.
Giọng nói thần bí kia đoán chừng đã trải qua một trận nghiền ngẫm, sau đó dùng một loại ngữ khí phá lệ thân thiện than tiếc:
"Sao ngươi lại trầm luân đến mức này?"
Xem ra mặc kệ là ai, lúc có việc cầu người ta, tính tình đều có thể trở nên rất tốt.
Bạch Vân đồng tử nghĩ, giống hệt như tiên chủ đại nhân vậy.
Nhưng mà giọng nói thần bí kia nói đến từ "trầm luân", thật ra nó lại không đồng tình lắm.
Đồng tử tiếp khách giãy giụa suốt mấy đời của Vân Đỉnh Tiên Cung kia, đã sớm tan thành mây khói.
Lại nói tiếp nó đã trải qua một cuộc sống mới, chỉ là hấp thụ một phần ký ức nhỏ có liên quan đến Tiên cung mà thôi. Chỉ là những... mảnh vụn ký ức kia, cũng khi có khi không, không rõ ràng lắm, căn bản chưa từng trải qua thời đại huy hoàng.
Từ nhỏ đã như vậy, nói gì mà trầm luân chứ?
Đương nhiên, nói thì không thể nói như thế... Vân Đỉnh Tiên Cung hiện tại, so với lúc tiên chủ đại nhân vừa mới tập hợp đủ ba tòa Tiên Cung, đã bị tàn phá hơn nhiều, đoán chừng cũng có thể tính là một loại trầm luân, nhỉ?
Nghĩ đến những thứ này, Bạch Vân đồng tử rốt cuộc cũng có một loại cảm giác bị thương.
Làm bộ khẽ thở dài một tiếng, nhưng không nói lời nào. "Ai dà.”
Giọng nói thần bí thái độ rất tích cực, lại nói: "Ta có thể giúp ngươi.”
"Vậy sao?" Bạch Vân đồng tử tiếp tục ra vẻ bí hiểm.
Giọng nói thần bí nói: "Sự vĩ đại của ta là thứ ngươi không thể đo lường, chuyện mà ta có thể làm được còn vượt quá sức tưởng tượng của ngươi. Ngươi không cần phải băn khoăn gì cả."
Những lời này hiển nhiên không thể nào lại đáp "vậy sao" được nữa.
Bạch Vân đồng tử nghiêm túc suy nghĩ một chút, liền hỏi:
"Ngươi là ai? Vì sao lại giúp ta? Muốn giúp ta như thế nào?"
"Ta là ai cũng không quan trọng, vì sao ta phải giúp ngươi cũng không quan trọng. Quan trọng chính là..." nói thần bí kia nói: "Ngươi muốn thay đổi tình trạng hiện tại không? Ngươi có muốn thoát khỏi loại cuộc sống ăn nhờ ở đậu này hay không? Ngươi muốn dùng thân thể này để sống, hưởng thụ vô tận quang vinh hay không?"
"Ngươi muốn... đạt được sự tự do chân chính hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận