Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2186: Là ai (2)

Theo phán đoán trước đó của Trọng Huyền Thắng, Lâm Hữu Tà mất tích rất có thể do đã vô tình phá hỏng chuyện gì đó. Như vậy, những thế lực có đủ thực lực và tham vọng trong địa bàn quận Lộc Sương đều có khả năng có liên quan đến chuyện này.
"Là Chu gia!"
Trọng Huyền Thắng nói:
"Nhưng cũng không phải Chu gia".
Khương Vọng lần này nghe hiểu:
"Chu gia chỉ là lớp vỏ bên ngoài?"
"Nhân vật quan trọng Chu gia hiện giờ là Chu Thanh Tùng, trước kia chỉ là một gia lão ở vòng ngoài. Năm ngoái đột nhiên quật khởi, rất nhanh nắm giữ đại quyền gia tộc, đồng thời khiến lực ảnh hưởng của Chu gia ở quận Lộc Sương được nhanh chóng khuếch trương, đả kích Nghiêm gia, uy áp Lôi gia, tước quyền của Lạc Chính Xuyên... Không tra thì không biết, đệ nhất thế gia quận Lộc Sương hiện giờ, hẳn phải là Chu gia mới đúng."
Trọng Huyền Thắng nói:
"Nhưng có một vấn đề rất đáng để nghiền ngẫm. Là từ sau khi Thập Nhất hoàng tử qua đời, thế lực của Lôi gia đã co rụt toàn diện, những nhánh vươn ra ngoài quận Lộc Sương gần như bị chặt đứt toàn bộ, ngay cả ở trong địa bàn quận Lộc Sương cũng liên tiếp gặp đả kích. Nhưng sau khi Chu gia quật khởi, mặc dù thanh thế của Lôi gia vẫn rất yếu, vẫn bị mọi người coi là châu chấu sau mùa thu, nhưng không bị tổn hại gì về thực chất nữa."
"Chuyện này không hợp lý."
Khương Vọng nói.
Trọng Huyền Thắng nói:
"Đúng vậy, tân vương thượng vị, cựu vương tất nhiên sẽ bị thanh tẩy. Chu gia muốn trở thành đệ nhất thế gia quận Lộc Sương, nhất định phải giẫm lên đệ nhất thế gia cũ để đi lên. Dù sao quận Lộc Sương cũng chỉ lớn có bấy nhiêu, tài nguyên là có hạn. Những thứ khác không nói, nhưng việc làm ăn Lộc Minh Tửu, chẳng lẽ Chu gia không đỏ mắt?"
Khương Vọng từ từ đuổi kịp suy nghĩ của Trọng Huyền Thắng:
"Ý của ngươi là, đằng sau sự quật khởi của Chu gia, là Lôi gia đang khống chế cục diện? Nhưng tại sao Lôi gia phải làm vậy? Hiện giờ triều cục rất ổn định, nếu họ có bản lĩnh, hoàn toàn có thể đặt cạnh tranh lên mặt bàn. Hơn nữa, không phải ngươi nói hiềm nghi của Lôi Chiêm Càn đã được rửa sạch rồi hay sao?"
"Nên mới nói Lôi Chiêm Càn có vấn đề, bởi vậy trong quá trình lãnh đạo Lôi gia quật khởi trở lại, hắn phải cố gắng hết sức để khiêm tốn. Với lại, trước đó ta nói là, hiềm nghi bên ngoài của hắn đã được rửa sạch."
Trọng Huyền Thắng rất kiên nhẫn:
"Lôi Chiêm Càn bị tình nghi cái gì?
Đầu tiên, Lôi gia vẫn là đệ nhất thế gia ở ngoài sáng của Quận Lộc Sương, có thực lực nhất ở Quận Lộc Sương, cũng có cơ hội làm cái gì đó nhất.
Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, là vào ngày Lâm Hữu Tà mất tích, Lôi Chiêm Càn xuất hiện ở rừng dã nhân, còn nhìn thấy Thập Tứ. Hiềm nghi thế này lớn cỡ nào chứ?
Đây có thể nói là “dính bùn ở đũng quần”, dù có vô tội thật, thì cũng sẽ phải tốn rất nhiều sức lực để chứng minh. Nhưng ngươi thấy Lôi Chiêm Càn có tốn sức gì không? Trong thời gian ngắn ngủn chúng ta đến Lôi gia, hắn đã rửa thành công mình sạch sẽ."
"Nhưng nếu chuyện của Lâm Hữu Tà thật sự không liên quan đến hắn, chứng minh mình trong sạch chẳng lẽ không phải chuyện bình thường à?"
Khương Vọng hỏi:
"Chúng ta không phải đều đã nhìn thấy Yêm Si hay sao?"
Nhắc đến con Yêm Si, không biết tại sao Khương Vọng lại ngẩn ra. Hắn có một cảm giác quen thuộc, nhưng không biết cảm giác này từ đâu mà có.
"Trong lịch sử, rừng dã nhân đúng là từng xuất hiện Yêm Si, thời gian tử vong của con Yêm Si trong kho ngầm Lôi gia cũng khớp. Nhưng con Yêm Si trong kho ngầm Lôi gia đó, thật sự là con Yêm Si trong rừng dã nhân không? Ta tin nếu cho đại quân soát rừng, nhất định sẽ không tìm ra ổ Yêm Si kia. Có điều hắn dám chắc chắn sẽ không có ai làm như vậy."
Trọng Huyền Thắng giọng chắc chắn:
"Lôi Chiêm Càn nhất định có vấn đề. Không phải ta nói tính cách của hắn, mà là sự thay đổi của hắn. Hắn quá khớp với hình tượng một công tử thế gia đột ngột gặp phải biến cố, dẫn đến thay da đổi thịt, con người, tính cách thay đổi hoàn toàn, cực kì phù hợp logic của câu chuyện. Chỉ là, sự thay đổi đó chuẩn xác quá..."
"Chuẩn xác?"
"Từ lúc chúng ta tới Lôi gia, đến lúc chúng ta rời đi, mỗi một câu nói, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm của hắn... Đều thỏa đáng, đều hợp lý, tất cả mọi chi tiết đều vô cùng hoàn mỹ. Thiết kế tình tiết câu chuyện quá khớp, không phù hợp với biến hóa của cuộc sống thật. Ngươi nhớ kĩ lại, từ lúc chúng ta tới Lôi gia, hắn có nói một câu nhảm thừa nào không? Có phải mỗi một câu nói, mỗi một hành động, đều phù hợp để chứng minh trong sạch của hắn, đều để giải thích cho sự thay đổi của hắn không?"
Thập Tứ mở miệng:
"Ta cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều, còn cảm thấy hắn... hơi đáng thương."
"Ta cũng thấy giống nàng."
Trọng Huyền Thắng nói, rồi lắc đầu:
"Nhưng chuyện này là không nên, ta là một người thù rất dai. Ta có thành kiến với Lôi Chiêm Càn. Nhưng hắn lại có thể xóa đi thành kiến của ta trong bất tri bất giác, khiến ta trở nên đồng tình với hắn, tán thành hắn, đồng thời không tìm được lý do gì để nghi ngờ hắn...
Ta hoàn toàn có lý do để tin rằng, trước khi chúng ta tìm tới Lôi gia, hắn đã làm rất nhiều lần diễn thử tình cảnh lúc gặp mặt, nghĩ trước cách ứng phó cho mọi trường hợp phản ứng của chúng ta, và điều này, thì phải là người có đủ trí tuệ mới làm được.
Bản thân Lôi Chiêm Càn không thông minh như vậy. Tính cách con người có thể thay đổi, nhưng trí tuệ thì rất khó tăng vọt quá lớn."
Lúc này Khương Vọng đã bình tĩnh trở lại, cau mày:
"Ngày đó Lâm Hữu Tà cũng nói với ta về Lôi Chiêm Càn, trước khi Thập Tứ nói mình gặp Lôi Chiêm Càn. Nên khi ở Lôi gia, ta đã quan sát Lôi Chiêm Càn rất kĩ. Hắn không có khả năng đến gần ta trong vòng ba ngàn trượng mà không bị ta phát hiện, tay của hắn cũng không giống cánh tay mà Lâm Hữu Tà nhìn thấy lần cuối..."
"Điều này chỉ có thể chứng tỏ hắn không để lộ sơ hở trước mặt chúng ta mà thôi, chứ không chứng minh được những chuyện khác."
Trọng Huyền Thắng nghiêm túc:
"Lôi gia ở Quận Lộc Sương có vấn đề, bản thân Lôi Chiêm Càn có vấn đề, Lôi Chiêm Càn còn từng xuất hiện ở rừng dã nhân vào ngày Lâm Hữu Tà mất tích... Kết hợp tất cả lại, ta cũng chỉ dám chắc một nửa, nên trước khi rời khỏi Lôi gia, ta cố ý nhắc tới chuyện hợp tác với Lôi gia sau này, dùng chuyện này để ổn định hắn, sau đó bảo rằng chúng ta muốn tới rừng dã nhân, để thử câu hắn."
"Nhưng bây giờ, ngươi đã tìm được tin tức Lâm Hữu Tà để lại cho ngươi, xác định Lâm Hữu Tà đã mất mạng ở đây... Dù Lôi Chiêm Càn có mắc câu hay không, ta đã có chín mươi chín phần trăm xác định là hắn!"
Giọng hắn trầm xuống, ẩn chứa sát khí:
"Ta còn vừa nghĩ ra một chuyện. Mục tiêu của Lôi Chiêm Càn vốn không phải Lâm Hữu Tà, ngày đó hắn đến hẳn là vì Thập Tứ!"
Khương Vọng và Thập Tứ nghe mà giật mình.
"Sao lại nói vậy?"
Khương Vọng khó khăn hỏi.
Trọng Huyền Thắng:
"Tạm thời ta vẫn chưa biết thân phận thật sự của hắn, nhưng nhìn từ phong cách bố trí của người này ở quận Lộc Sương, lúc đó quả thật là cơ hội tốt. Khống chế Thập Tứ sẽ gây được ảnh hưởng đến ta, xa hơn là gây ảnh hưởng đến ngươi. So với việc từng bước một xử lý các thế lực còn lại còn quận Lộc Sương, gây ảnh hưởng thậm chí khống chế chúng ta, rõ ràng sẽ giúp Lôi gia có được bước nhảy vọt.
Nghĩ kĩ sẽ thấy, quá trình Lôi Chiêm Càn rửa sạch hiềm nghi của bản thân, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ. Tại sao ngay từ đầu hắn lại để lộ điểm đáng ngờ lớn như vậy? Thay vì tìm đủ mọi cách để chứng minh trong sạch, sao ngay từ đầu không bảo mình không hề gặp Thập Tứ, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Chỉ có một lời giải thích ! chính là kế hoạch ban đầu của hắn vốn chính là gặp Thập Tứ, sự có mặt của Lâm Hữu Tà chính là việc ngoài ý muốn. Hắn không thể không lưu lại điểm đáng ngờ này!"
"Thậm chí vốn dĩ cũng không hẳn là điểm đáng ngờ..."
Trọng Huyền Thắng nói chậm đi:
"Vì thật ra hắn không định làm gì Lâm Hữu Tà. Phong cách bố trí của hắn thiên về cẩn thận, nhưng đến lúc quan trọng, thì rất quyết đoán.
Phát hiện Lâm Hữu Tà xuất hiện, hắn lập tức từ bỏ kế hoạch. Vì nếu giết Lâm Hữu Tà, nhất định sẽ dẫn tới truy tra, trong khi lúc đó ta với ngươi đều đang chạy đến. Hắn dùng thân phận của Lôi Chiêm Càn để ẩn mình lâu như vậy, tất có mưu đồ rất lớn, sẽ không dễ đi mạo hiểm.
Nếu hắn cứ thế rời đi, cùng lắm chúng ta chỉ tò mò vì sao hắn lại xuất hiện ở rừng dã nhân, lý do tìm nguyên liệu để ủ rượu là hoàn toàn hợp lý, mà dù có bảo là đi giải sầu, thì cũng không ai truy cứu... Nhưng Lâm Hữu Tà đã phát hiện ra vấn đề của hắn."
Trọng Huyền Thắng nói đến đây thì dừng, không nói nữa.
Khương Vọng cũng đứng im, thật lâu không nói gì.
Vì hắn đã hiểu, vì sao Lâm Hữu Tà đã quyết định không còn lo cho Tề quốc, đi Tam Hình Cung để tiến tu, lại đột nhiên đi điều tra Lôi Chiêm Càn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận