Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1506: Trên đường (1)

Cuộc đời của Khương Vô Khí, rất ngắn ngủi.
Từ đêm đông năm Nguyên Phượng thứ ba mươi tám tới sáng sớm năm Nguyên Phượng thứ năm mươi lăm.
Người mang bệnh nặng, ròng rã mười bảy năm.
Tề thiên tử mời toàn bộ danh y trong thiên hạ, hứa trao thưởng lớn, nhưng không ai cảm thấy Khương Vô Khí có thể sống qua mười tuổi.
Thế mà năm nay y đã mười bảy tuổi.
Thêm bảy năm này, là y tranh giành với tử vong, cướp được cơ hội sống từ thiên địa.
Từ khi thai nhi bị hàn độc nhập thể, tu vi càng cao, hàn độc càng mạnh.
Tu hành tức là chịu chết, không tu hành thì chờ chết.
Khương Vô Khí đã biết từ lâu, vận mệnh không cho y nhiều cơ hội lựa chọn.
Tiến về phía trước hay lùi về phía sau, đều là tuyệt lộ.
Mỗi một giờ mỗi một ngày còn sống, y phải chịu đựng đau đớn khó mà tưởng tượng. Mỗi một bát thuốc y uống đắng không thể tả, mỗi một lần tiếp nhận chữa trị đều là chịu tra tấn dằn vặt.
Thế nhưng, y vẫn bướng bỉnh sống sót.
Ôn thái y nói Nội Phủ đã là cực hạn, tiến thêm một bước, hàn độc lập tức bùng nổ mà bỏ mình.
Y chỉ hỏi, nếu như ta một bước Thần Lâm thì thế nào?
Ôn thái y nói tiến đến Ngoại Lâu cũng chết, tiến đến Thần Lâm cũng chết, duy chỉ tiến tới Động Chân mới có thể tự trảm hàn độc nhập mệnh. Thế nhưng một bước Động Chân là chuyện gần như không thể.
Y chỉ nói, vậy thì ta một bước Động Chân.
Y duy trì cơ thể bị hàn độc nhập mệnh, muốn sáng tạo khả năng vô hạn.
Y chịu đựng đau đớn mỗi giờ mỗi khắc, muốn khai sáng truyền thuyết chỉ thuộc về Khương Vô Khí y.
Một người muốn sống là suy nghĩ đơn giản cỡ nào.
Thế nhưng đối với Khương Vô Khí, là nguyện vọng vô cùng khó khăn.
Đáng tiếc bước chân của y, vĩnh viễn dừng lại tại mùa thu năm Nguyên Phượng thứ năm mươi lăm.
Y ngưng kết trong tòa Tử Cực Điện hùng vĩ này, tại trung tâm quyền lực của đế quốc Đại Tề, im lặng hóa thành một bức tượng băng.
Phải đánh giá y thế nào đây?
Tựa như câu hỏi mà y đã nói trong Trường Sinh Cung kia ...
"Cô là ai?"
Thiên tử Đại Tề im lặng.
Lão giơ tay lên, tựa như muốn chạm vào gương mặt của Khương Vô Khí, thế nhưng vẫn giữ nguyên trên không, dừng lại một lúc lâu.
Thiên tử mặc bộ miện phục lộng lẫy uy nghi, cứ im lặng nhìn chằm chằm tượng băng người trẻ tuổi khoác áo lông chồn trước mặt.
Mà bàn tay có thể lật tay thay trời đổi đất kia, cũng tịch mịch buông xuống.
Từ nay về sau, không thể chạm tới nữa rồi.
Trước kia Khương Vô Khí thân trần ngậm ngọc, quỳ trước Tử Cực Điện chờ đợi thẩm phán, Thiên tử lấy đi miếng ngọc trong miệng y, tha thứ y, thế nhưng cũng xa cách với y.
Ngày hôm nay, cuối cùng Khương Vô Khí cũng đòi lại miếng bạch ngọc từ tay lão, chính là biểu thị trong sạch, chính y tự tìm về.
Miện phục của Thiên tử uy nghi lộng lẫy, tự nhiên cao thượng, làm người gặp phải sợ hãi kính nể. Lưu châu rủ xuống từ Bình Thiên quan, cũng thâm uẩn thời quang, ẩn giấu tất cả cảm xúc của vị chí tôn Đông Vực này.
Thiên tử không thể không nghi ngờ.
Tâm của Thiên tử không thể để người khác ước đoán rõ ràng.
Thiên ân như biển, thiên uy khó dò.
Không hề nghi ngờ, Khương Thuật lão chính là một Thiên tử hợp cách.
Thế nhưng cuối cùng Khương Vô Khí vẫn là... nhi tử.
Lão nên làm gì để đáp lại con của mình đây?
Vị chí tôn của đế quốc Đại Tề này cứ đứng yên trong Tử Cực Điện thật lâu, không ai biết lão đang nghĩ gì.
Tới khi Hàn Lệnh chịu đựng sự bi thương, nhẹ giọng hỏi: "Bệ hạ, hai người mà Thập Nhất điện hạ bắt lấy... nên xử lý thế nào?"
Lúc này, Tề thiên tử như tỉnh táo lại, lão quay người, bước về phía đan bệ.
Lưu châu xẹt qua quỹ tích trên không trung, tựa như là lời vĩnh biệt cuối cùng.
Mà giọng nói của lão tựa như từ chín tầng trời truyền xuống, đạm mạc, xa xăm:
"Lăng trì chúng."
Vị quân lâm Đông Vực này, vị hùng chủ uy phục thiên hạ này, tới lúc này mới lộ ra cảm xúc.
Không cần thăm dò, không cần tình báo, không cần bàn điều kiện, không cần truy cứu manh mối.
Chỉ cần bọn chúng chết đi bằng phương thức đau đớn nhất.
Đây là sự tế điện của một người cha đối với con trai của mình.
Cuối cùng Thiên tử cũng đi tới cuối đan bệ, xoay người lại, chậm rãi ngồi xuống chiếc long ỷ cao quý kia.
Ánh sáng của Xích Nhật Châu cũng không thể xuyên qua lưu châu, làm khuôn mặt của Thiên tử ẩn trong bóng râm.
Cả tòa Tử Cực Điện này quá rộng lớn, mênh mông, càng làm cho người trong điện lộ ra vẻ cô độc.
Trên đường trở về Đại Tề, Khương Vọng nhận được tin tức ...
Thập Nhất hoàng tử Đại Tề, cung chủ Trường Sinh Cung - Khương Vô Khí, hàn độc phát tác, từ trần tại Tử Cực Điện, hưởng thọ mười bảy tuổi.
Cùng với tin tức này, là một tin tức khác, Khương Vô Khí lấy thân làm mồi, một mẻ hốt gọn toàn bộ gian tế Bình Đẳng quốc trong phạm vi Đại Tề.
Từ Đô Thành Tuần Kiểm Phủ tới vệ quân hoàng thành, lại tới Trảm Vũ Quân phụ trách tuần tra kinh kỳ...
Bắt được tổng cộng hai mươi ba gian tế Bình Đẳng quốc!
Phải biết lần trước Hạ quốc bắt giữ thượng tầng Thần Lâm Cảnh của Bình Đẳng quốc rồi đưa tới Tề quốc, cũng không thể đào ra nhân vật trọng yếu nào cả.
Thế nhưng hai mươi ba người lần này, lại là nhân vật chủ chốt đã bện thành một tấm lưới lớn tại toàn bộ Đại Tề. Bọn họ không quen nhau, chỉ khi cần thiết mới bắt đầu hành động vì một mục tiêu nào đó.
Trong đó còn không thiếu quan lớn, có Lễ bộ đại phu phụ trách chủ trì đại điển, có bộ đầu Thanh Bài tam phẩm Lệ Hữu Cứu xuất thân từ tứ đại thế gia Thanh Bài... Thậm chí còn có cả thống soái Trảm Vũ Quân - Diêm Đồ!
Loại nhân vật cao cấp như thống soái của Cửu Tốt này, lại là thượng tầng của Bình Đẳng Quốc!
Tại các quốc gia bá chủ khác, chuyện này hầu như không có khả năng phát sinh.
Duy chỉ tại Tề quốc, chính là quốc gia bá chủ "trẻ tuổi" nhất trong sáu bá chủ thiên hạ, tốc độ quật khởi quá nhanh, khuếch trương quá gấp, cho nên trong quá trình này, đã chôn xuống rất nhiều tai họa ngầm.
Gót sắt của Tề quốc đạp khắp Đông Vực, không biết đã chinh phạt bao nhiêu quốc gia, hấp thu bao nhiêu nhân tài, khi quốc gia nhanh chóng bành trướng, đồng thời tạo ra vô số cừu hận, chôn xuống quá nhiều đau thương.
Đây là quá trình mà bất cứ quốc gia bá chủ nào cũng từng trải qua, cần bề dày lịch sử để có thể tiêu hóa chúng.
Tề quốc hiện tại, hiển nhiên vẫn còn "quá trẻ".
Tựa như Diêm Đồ, khi Khương Thuật vẫn còn là Thái tử, cũng đã là tướng lĩnh chinh chiến cho Tề quốc, nếu không phải lần này lộ tẩy, ai có thể rõ tâm tư của lão thế nào?
Thế nhưng những ung nhọt chôn sâu trong Tề quốc những năm qua, lại bị Khương Vô Khí lấy thân làm mồi, khoét sạch sẽ.
Dù còn một số cá lọt lưới, cũng chỉ là tiểu nhân vật, khó tạo nên uy hiếp gì.
"Thế nào, có vẻ tin tức Thập Nhất điện hạ làm cho ngươi xúc động rất lớn?" Trên xe ngựa, Trọng Huyền Thắng hỏi.
Đại quân đã dần dần rút khỏi Tinh Nguyệt Nguyên, quân đội Húc quốc lại được trao trả cho người Húc quốc. Trừ Lý Thư Văn của Húc quốc ra, những thiên kiêu lĩnh quân như bọn họ đều có thể buông tay nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận