Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1036: Tề đế hỏi chính sự

Trực giác cảm thấy đây là một nhân vật tính tình lạnh lùng.
Nhưng khi Khương Vọng nhìn sang, người kia lại quay qua, nở một nụ cười xán lạn, trông không phải là loại người có tính cách chớ gần như đã nghĩ.
Khương Vọng mỉm cười gật đầu chào.
Ba người đứng bên phải Kế Chiêu Nam chính là ba người cạnh tranh vị trí Ngoại Lâu Cảnh.
Từ đầu hàng đếm xuống, lần lượt là Bảo Bá Chiêu, Tạ Bảo Thụ, Triều Vũ.
Trong đó Bảo Bá Chiêu là người quen, dáng vẻ đoan chính hơn hẳn so với đệ đệ Bảo Trọng Thanh.
Tạ Bảo Thụ thì vừa mới gặp... Không nhắc tới cũng được.
Triều Vũ xuất thân từ Đông Tịch quân là nữ tử, Khương Vọng thật sự là không ngờ, vì cái tên này không có một chút nữ khí nào.
Tóc dài thắt thành bím, thả ở sau đầu. Khuôn mặt có chút trung tính.
Trên bậc thềm, hoàng đế và hoàng hậu Đại Tề đang ngồi.
Vị trí ghế phượng, hơi thấp hơn long ỷ.
Tiếp tục xuống dưới, xuống mấy bậc thang.
Là vị trí của các hoàng tử hoàng nữ.
Số hoàng tử hoàng nữ được dự dịp như này không nhiều.
Thái tử Khương Vô Hoa, Hoa Anh cung chủ Khương Vô Ưu, Dưỡng Tâm Cung chủ Khương Vô Tà, Trường Sinh cung chủ Khương Vô Khí, tổng cộng chỉ có bốn người mà thôi.
Khương Vô Hoa ngồi bên tay trái, Khương Vô Ưu là trưởng tỷ, ngồi bên tay phải.
Sau lưng hai người lần lượt là Khương Vô Tà và Khương Vô Khí.
Khương Vô Hoa mặc thường phục của Thái tử, ngồi nghiêm chỉnh.
Khương Vô Ưu mặc võ phục màu sương, nghiêng đầu đánh giá mấy người trên quảng trường.
Khương Vô Tà mặc cẩm phục thoải mái, dáng vẻ ung dung nhất, khóe miệng nhếch cười, thi thoảng lại nhặt một quả tuyết văn trong mâm trái cây, đây là một loại quả cỡ quả nho, vỏ mỏng ánh tuyết, vị ngọt, thanh nhét vào miệng. Nếu không phải đang ngồi ngay phía trước thiên tử, không được tùy tiện buông thả quá, thì e là đã có mỹ nhân bóp vai đấm chân cho rồi.
Khương Vô Khí bọc áo lông bạch hồ, mặt tái nhợt mang ý cười, tư thế ngồi cũng rất là đoan chính.
Trừ Khương Vô Hoa, cả ba vị Cung chủ đều không hẹn mà gặp không mặc nghi phục. So với nghi phục của Thái tử, nghi phục của họ đương nhiên là thấp hơn một giai, mặc vào chẳng khác gì đang nhắc nhở người ta.
Cả ba đều luôn cố ý làm mờ cái khoảng cách đó.
Nên không biết có phải Khương Vô Hoa cố tình muốn nhấn mạnh sự chênh lệch này hay không.
Thật ra thì, từ trước đến nay, trường hợp nào Khương Vô Hoa cũng mặc nghi phục, không bao giờ phạm lỗi trong ăn mặc. Hôm nay dự "Đại sư chi lễ", Thái tử mặc thường phục cũng là hợp lý.
Thời gian chưa đến, quan viên Lễ bộ mang nước sạch tới vẩy quảng trường, ý bảo rửa sạch bụi bặm, xóa sạch những tai họa ngầm, bảo đảm đấu võ công bằng.
Hoàng đế Đại Tề chợt mở miệng: "Vô Khí, qua đây."
Khương Vô Hoa mặt vẫn mang ý cười, Khương Vô Ưu vẫn tiếp tục quan sát thiên kiêu trên quảng trường, Khương Vô Tà tiếp tục ăn quả tuyết vân, cứ như không ai nghe thấy.
Khương Vô Khí đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, không nhanh không chậm đi lên mấy bậc thang, đến cạnh long ỷ, hành lễ: "Phụ hoàng."
Rồi hành lễ với hoàng hậu ngồi bên cạnh: "Mẫu hậu."
Dưới gối hoàng đế Đại Tề có chín nữ mười bảy nam, trừ Thái tử Khương Vô Hoa ra, người được mọi người xem là có tư cách tranh giành vị trí trữ quân, có ba vị.
Nhưng chỉ có một mình Khương Vô Khí lúc này được gọi tới bên long ỷ để nói chuyện, đủ thấy hắn được sủng ái đặc biệt.
Hà Hoàng Hậu mỉm cười gật đầu đáp lại.
Trừ cung nữ thái giám đứng hầu, lúc này trên bậc thềm đều là người trong hoàng thất.
Hoàng đế Đại Tề cũng biểu hiện rất là tùy ý: "Trẫm hỏi ngươi, cử hành "đại sư chi lễ" ở Thái Miếu, định ra thiên kiêu quốc gia, đây là lễ hội của cường giả. Vậy sao lại phải mời những lão nhân đứng cũng còn không vững, và chín mươi chín người thường không có tu vi này?"
"Khụ, khụ." Khương Vô Khí ho khan, thong dong cười: "Trên đời này, đa phần con người lúc mới sinh ra, đều là người thường. Khi chưa thành Thần Lâm, tất cả mọi người đều sẽ có ngày già đi. Phụ hoàng ngài mời những người này, bọn họ là bắt đầu, cũng là kết thúc. Bất kể chúng ta đi đến nơi nào, đứng ở vị trí nào, thì đều phải ghi nhớ đường đi và đường về. Người cũng thế, quốc cũng thế."
Hoàng đế Đại Tề rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời này, đưa tay ra khẽ vuốt lưng cho hắn, chậm rãi hỏi: "Vẫn khỏe chứ?"
Khương Vô Khí nhẹ giọng trả lời: "Không có gì."
Hoàng đế Đại Tề phân phó: "Mang cái ghế tới đây, để tiểu thập nhất ngồi, hắn không chịu mệt được."
Đại hoạn quan mặc áo bào đỏ Hàn Lệnh tự mình mang tới một cái ghế dựa nhung hoa văn mây, đặt ở vị trí phía trước, bên phải long ỷ.
Khương Vô Khí chống đầu gối ngồi xuống.
Hà Hoàng Hậu ngồi một bên nói: "Trong cung ta có một nhánh Du Long Sâm tốt nhất, có lẽ có chút ích đối với ngươi, lát nữa sẽ cho người đưa đến Trường Sinh cung."
Khương Vô Khí không từ chối, đứng dậy cung kính hành lễ: "Nhi thần cảm ơn mẫu hậu quan tâm."
Hà hoàng hậu khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Đợi Khương Vô Khí lại ngồi xuống rồi, Hoàng đế Đại Tề bỗng nâng cao âm lượng, giọng mang theo ý cười bỡn cợt: "Này, đang nhìn cái gì đấy, Vô Ưu? ".
Thiên tử ân uy như biển, rất ít khi biểu lộ cảm xúc, lúc này lại mang ý cười trêu ghẹo, như bị tạm thời kéo xuống khỏi vị trí chí cao vô thượng, trả lại cho ông ta chút chân thật nhân gian của một người phụ thân.
Khương Vô Ưu xoay người lại, cười thoải mái: "Nhìn thiên kiêu Đại Tề của chúng ta, phụ hoàng!"
Hoàng đế Đại Tề khẽ hất cằm, làm cho mình trở nên nghiêm túc chút: "Câu hỏi vừa rồi của ta, ngươi nghĩ thế nào?"
Khương Vô Ưu hơi suy nghĩ một chút, trả lời: "Xây dựng một quốc gia to lớn, trăm triệu triệu dân chúng, trăm vạn tu giả, cái gì là căn bản? Quốc gia như một tòa lầu cao, tu giả là tầng cao, dân chúng là tầng nền vững vàng bên dưới. Nếu không đủ độ cao, sẽ không đủ để ngạo thiên hạ, nếu không có độ vững, sẽ không thể trải qua tháng năm."
Nàng vốn định lấy tháp làm ví dụ, nhưng lời đến bên miệng, đổi thành lầu.
"Cho nên nhi thần cho rằng, người dân thường là căn bản của nước, tu hành giả là thân thể của quốc gia, thiếu cái nào cũng đều không được. Cho nên Đại Tề ta mới định ra hình luật, lập ra thanh bài, truy lùng những kẻ vô pháp, xử trảm những kẻ ngông cuồng! Để cho dân chúng vui vẻ làm ăn, để tu giả được chín muồi. Đức trị chính là như vậy!"
Lời lẽ hùng hồn, khiến ngay cả Hà hoàng hậu, cũng không khỏi nhìn nàng lâu hơn.
Hoàng đế Đại Tề cười: "Là Hổ Nữ của trẫm!"
Ông ta lại nhìn về phía Khương Vô Tà vẫn còn ăn quả tuyết văn: "Ăn ngon không?"
"Hơi ít nước!" Khương Vô Tà cười: "Không cần phụ hoàng hỏi, nhi thần tự trả lời."
Có lẽ do tính cách thoáng đạt, hắn là người thoải mái tự tại nhất trong số các hoàng tử hoàng nữ.
Ngữ khí cười đùa: "Trong lịch sử ghi lại tới nay, ngọn nguồn của nguyên khí, chính là sinh linh chi khí. Không có sinh linh chi khí tẩm bổ, đất trời sẽ không đủ để thai nghén ra nguyên khí. Ở hiện tại, sinh linh chi khí chính là nhân khí. Nhân khí không đủ, thì nguyên khí sẽ không đủ. Trong thể chế đất nước, nhân khí càng là ngọn nguồn của quan khí. Liệt quốc chi tranh, chính là tranh giành cái căn bản này."
Hắn nhặt quả Tuyết Văn cuối cùng lên, ném vào trong miệng: "Cho nên chúng ta, nên lấy người làm gốc!"
Hoàng đế Đại Tề tiếp tục không đưa ra đánh giá, chỉ chỉ vào hắn: "Đưa thêm cho hắn một mâm trái cây, và đủ nước!"
Tự động có cung nữ nâng khay ngọc đi đến.
Cuối cùng Hoàng đế nhìn về phía Khương Vô Hoa, giọng lạnh nhạt: "Thái tử thấy thế nào?"
Khương Vô Hoa đứng dậy, nghiêm trang thi lễ một cái, mới trả lời: "Các Hoàng đệ, Hoàng muội đều nói rất đúng, ta không có gì thêm để bổ sung."
Hắn cười ngại ngùng: "Trong lòng rất vui mừng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận