Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2009: Lộ rõ võ công (1)

Đại tế đang diễn ra ở quảng trường trước Thái miếu.
Tiếng nhạc trang nghiêm dài dằng dặc vang vọng, thanh âm ca tụng của lễ quan vang xa, đang còn cầu chúc trời xanh.
Trong sảnh ở bên cạnh quảng trường này, bầu không khí ngột ngạt không ngừng lan tràn.
Nếu như là Trọng Huyền Thắng, dù cho bị người ta vạch trần chính mình xem Xuân Cung đồ, hay thậm chí bị người ta bắt gặp đang diễn kịch đông cung, gã cũng sẽ chỉ bình thản ung dung, không hề cảm thấy chút xấu hổ nào. Giống như Định Viễn hầu đã nói, Trọng Huyền Tuân thật sự kém xa bên trên phương diện da mặt dày.
Cho nên khi Khương Vọng vừa hỏi một câu này, Trọng Huyền Tuân lập tức khép sách lại, bên trên khuôn mặt tuấn tú tiêu sái lộ rõ vài phần lúng túng. Y im lặng một lúc, sau đó mới nói:
"Không ngờ Khương huynh cũng có nghiên cứu đối với nông sự."
"Nói quá lời, nói quá lời." Khương Vọng mặt không chút biểu cảm đáp lại:
"Quyển sách của ta vốn là Thiên Đô Điển Tàng." Trong điện lại chìm vào im lặng một lần nữa. Sau đó cả hai người gần như đồng thời lên tiếng:
"Sao quyển của ngươi lại có cả đồ giám vậy?"
"Quyển của ta là bản Bí Xuân Viên." Thế rồi cả hai lại đồng thời ngậm miệng. Đúng lúc này, thái giám Hàn Lệnh, đại tổng quản của Đại Tề bước vào bên trong điện. Một đôi giày đen không biết làm bằng chất liệu gì của lão ít nhiều cũng đã phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng hiện tại. "Khương công tử, Trọng Huyền công tử, " Hàn Lệnh ôn thanh nói:
"Giờ lành đã đến." Việc truyền lời như thế này thông thường chỉ cần một tiểu thái giám là đủ. Hàn Lệnh đích thân đến, đủ để thấy đối phương coi trọng hai người như thế nào. Hai người gần như cùng lúc đứng dậy. Khương Vọng chắp tay hành lễ với Hàn Lệnh:
"Làm phiền công công."
Trọng Huyền Tuân lại chỉ khẽ gật đầu, coi như chào hỏi. Hai vị thiên kiêu với tính cách trái ngược nhau bước ra khỏi điện, tắm mình trong ánh mặt trời xán lạn, đón nhận ánh mắt của toàn bộ văn võ bá quan, công khanh vương hầu. Đặc biệt hôm nay tham gia đại lễ còn có sứ thần của bốn mươi bảy nước trong toàn bộ Đông vực! Có nước phái người đến là Thái tử như Dung quốc. Có nước như Chiêu quốc, thậm chí Quốc quân còn đích thân đến. Các nước Đông vực đều đến triều bái Đại Tề! Trọng Huyền Tuân đương nhiên là một bộ áo trắng như tuyết, phong hoa tuyệt đại, dung mạo không thể chê vào đâu được. Khương Vọng hôm nay cũng được lễ quan tỉ mỉ "trang điểm" một phen. Hắn thường ngày mặc thanh sam, nhưng hôm nay bộ trường sam màu xanh da trời này lại được làm từ chất liệu phi phàm, chỉ thêu vài nét núi non nơi vạt áo, khi bước đi, y phục khẽ lay động, như thể hắn đang bước ra từ bên trong màn mưa bụi mờ ảo. Bên hông chỉ đeo một thanh trường kiếm, thắt một miếng bạch ngọc, thanh nhã sáng ngời. Mái tóc dài thường ngày chỉ được buộc gọn, hôm nay được cố định bằng một chiếc ngọc quan hào quang lấp lánh trong vắt.
Khiến cho khuôn mặt góc cạnh của hắn càng hiện rõ dưới ánh mặt trời ấm áp. Khương Vọng hiện tại sắp bước sang tuổi 21. Trải qua quá nhiều chuyện, đi qua con đường dài đầy phong ba bão táp. Hắn sớm không còn là thiếu niên thanh tú, cố chấp năm nào. Lông mày hắn ôn hòa, như dãy núi ẩn hiện trong sương mù. Đôi mắt vẫn trong veo sáng ngời, nhưng sâu thẳm bên trong có một vệt mây đen ngưng kết - đó là vết tích mà thế giới này để lại cho hắn. Hắn không còn tin rằng đây là một thế giới hào quang vô hạn. Nhưng sau khi thấy được thế gian muôn màu, nếm trải đau khổ, vượt qua con đường dài tăm tối... hắn vẫn nhớ rõ bản tâm ban đầu của mình. Trải qua sự phản bội, vẫn có dũng khí tin tưởng. Chứng kiến bóng tối, vẫn hướng về phía ánh sáng. Sống mũi của hắn cao thẳng, nhưng lại không sắc nhọn. Giống như con người hắn, có kiêu ngạo của riêng mình nhưng sẽ không vênh váo hung hăng.
Đôi môi hắn khẽ mím lại, tự nhiên toát lên một vẻ kiên định. Lúc này hắn không hề lộ ra phong mang của mình, nhưng ai cũng biết đây không phải là người dễ dàng lay chuyển. Đi bên cạnh hắn là vị công tử cao quý, phong hoa tuyệt đại, là nhân vật đỉnh cao của Lâm Truy. Một cử động, một cái nhấc chân, cũng đủ khiến bao nhiêu phu nhân, tiểu thư Lâm Truy say như điếu đổ. Mà Khương Vọng bước đi ung dung, sánh bước bên cạnh cũng không hề kém cạnh, tựa như một vị Tiên nhân từ chín tầng trời giáng xuống, thong dong dạo bước giữa nhân gian phồn hoa. Toàn bộ văn võ bá quan, sứ thần các nước đều đưa mắt nhìn hai người, nhất thời lặng thinh. Ánh mắt đầy sức nặng của những người quyền lực nhất Đông vực đổ dồn về phía bọn họ, áp lực hữu hình vô hình hơn cả núi cao biển rộng. Hai thân ảnh thanh sam, bạch y sánh vai bước đi, thong dong tự tại. Như gánh vác vạn núi, như dạo bước trên đường hoa. Thiên hạ nơi đâu không thể đi? "Hôm nay mới biết, trên đời thật sự có những nhân vật như vậy!" Trên khán đài bên cạnh quảng trường, Thái tử Dung quốc ngẩn ngơ lẩm bẩm. Lâm Tiện quỳ ở bên cạnh, nhìn về phía thân ảnh thanh sam quen thuộc kia, im lặng không nói gì. Dung quốc sau khi Âu Dương Vĩnh chiến tử càng không thể thiếu sự ủng hộ của Tề quốc, vì vậy Thái tử Dung quốc mới đích thân đến đây triều bái. Lâm Tiện càng hiểu rõ, tương lai của Dung quốc từ nay về sau đều đặt trên vai gã.
Gã không hỏi bản thân có làm được hay không. Cuộc đời con người là vậy, đã thấy núi cao, thì phải hướng về núi cao mà đi. Một ngày nào đó, nếu gã có thể như Khương Thanh Dương... Vậy kiếp này cũng không còn gì hối tiếc. Lúc này, trận dâng lễ vật ở Thái miếu đã tiến đến giai đoạn cuối cùng. Người nên phong thì phong, người nên thưởng thì thưởng, chỉ còn lại vài nhân vật trọng yếu cuối cùng. Như Hạ đế đời cuối cùng Tự Thành đã được phong làm An Nhạc bá, được ban một tòa nhà sang trọng ở Hà sơn, lấy đó an hưởng tuổi già. Như người được mệnh danh là Đào Hoa Tiên - Ngu Lễ Dương, Thiên tử Đại Tề trực tiếp ban cho quyền nghị sự ở Chính Sự đường, phong làm Thượng khanh, đồng thời tặng cho Đống Tuyết đào viên ở Bối quận. Chư vị tướng lĩnh các nước Đông vực tham chiến, như Diêm Pha, Tây Độ phu nhân... đều được ban thưởng hậu hĩnh. Những người bất hạnh chiến tử như Âu Dương Vĩnh, triều đình Tề quốc cũng hậu đãi với thân nhân bọn họ, đồng thời cũng cho Dung quốc ưu đãi đối ứng. Chỉ xét riêng công lao trong cuộc chiến phạt Hạ mà nói. Trọng Huyền Tuân đầu tiên là diễn võ trước ba quân, dũng mãnh hơn người, giành được chức vụ tiên phong phạt Hạ. Sự dũng mãnh, sắc bén của y cũng hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu tiên phong. Y xông ngang phá bẫy, leo lên tường thành địch trước tiên, giết địch đến mức không thể đo đếm. Trên chiến trường phía bắc phủ Lâm Vũ, y là tướng lĩnh đầu tiên công phá thành địch, lập được đại công. Tất nhiên sau khi tổng kết chiến sự mới biết, trên toàn bộ chiến tuyến phía đông, người đầu tiên công phá thành địch là Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng cùng Đắc Thắng doanh do bọn họ suất lĩnh. Thành bị phá có tên là Tích Minh. Sau đó Trọng Huyền Tuân một mình thâm nhập hậu phương địch, trấn giữ Tích Minh thành, đại chiến với An Quốc hầu Cận Lăng của Đại Hạ nhiều ngày, tranh thủ thời gian cho toàn bộ chiến trường Lâm Vũ đột phá.
Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng lại liên tiếp đánh chiếm Hồng Cố thành, Tân Tiết thành, Đại thành, gần như chỉ bằng sức mạnh của một doanh, đánh xuyên chiến tuyến phía đông của Hạ quốc, giành được quân công đứng đầu chiến tuyến phía đông! Trong công lao đứng đầu chiến tuyến phía đông này, Trọng Huyền Thắng có công bày mưu tính kế, Khương Vọng có công dũng mãnh chiến đấu. Nói tóm lại, Trọng Huyền Thắng chiếm công huân chủ yếu, vượt qua Trọng Huyền Tuân một bậc. Nhưng Trọng Huyền Tuân tập kích phủ Đại Nghiệp, ám sát tướng trấn giữ Thanh Lăng, chiếm lấy Thanh Lăng thành, lại đuổi đánh tàn quân đến Hoàng Lăng, chém giết cường giả Thần Lâm thủ lăng, đại phá quân đoàn thủ lăng, vây quanh lăng mộ của Hạ Tương đế, thay Thiên tử Đại Tề sắc phong Hạ Tương đế làm An Nhạc hầu - sự kiện mang tính biểu tượng này đã đá Hạ Tương đế xuống khỏi thần đàn, phơi bày sự yếu ớt của phòng tuyến Hạ quốc, khiến người Hạ quốc thực sự nhận ra thời thế thay đổi, dao động cực lớn ý chí chiến đấu của họ. Công lao kinh thiên động địa này khiến y vượt qua Trọng Huyền Thắng. Cho dù sau đó Trọng Huyền Thắng cùng Khương Vọng san bằng đông lộ Phụng Đãi, dẫn quân càn quét phủ Hội Minh, trong trận chiến ở hành lang Mân Tây đánh bại năm vạn quân địch, trực tiếp phá vỡ lá cờ cuối cùng của người Hạ quốc trên chiến tuyến phía đông…cuối cùng vẫn không thể sánh bằng. Tất nhiên nếu Trọng Huyền Thắng có thể dựng cờ bên ngoài Quý Ấp thành thành công trước khi thế cục còn chưa rõ ràng, công huân của trận chiến này đương nhiên sẽ vững vàng đứng trên Trọng Huyền Tuân. Nhưng vào thời điểm đó, gã đã lựa chọn một cách khác.
Mà ở Tang phủ, Trọng Huyền Tuân liên thủ với Khương Vọng, hai Thần Lâm đấu với sáu Thần Lâm, giết chết năm vị Hạ hầu, một con dị thú Thần Lâm. Chỉ riêng một trận chiến này, công huân của hai người họ đã vượt lên trên tất cả các tướng lĩnh khác. Cho nên hai người bọn họ mới xuất hiện vào thời khắc cuối cùng này. Ngoài ra những tướng lĩnh trẻ tuổi như Lý Phượng Nghiêu, Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Vương Di Ngô... cũng thể hiện vô cùng xuất sắc trong cuộc chiến phạt Hạ. Đặc biệt là Vương Di Ngô, trên chiến trường chính diện Đồng Ương thành, trong hoàn cảnh luôn có những cuộc va chạm vô cùng kinh khủng giữa các Chân Nhân, mỗi trận chiến y đều xông lên trước, tổng cộng mười bảy lần phá vỡ trận địch, không thể không nói là dũng mãnh. Nhưng xét về công huân, bọn họ vẫn thua kém Trọng Huyền Thắng. Cho nên bọn họ cũng đã được phong thưởng trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận