Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 635: Đêm tại Vọng Giang thành

Tâm tư gõ chuông cầu viện của viện trưởng đạo viện Vọng Giang thành cũng không khó đoán, Khương Vọng suy nghĩ liền rõ ràng.
Hắn cũng không tức giận, cũng không có gì lo lắng.
Toàn bộ Vọng Giang thành vực cũng không có đối thủ khiến cho hắn nao núng, mà hắn cũng chỉ lấy đi một môn đạo thuật Ất đẳng thượng phẩm. Dù sao Trang Quốc cũng không thể vì một môn đạo thuật như vậy mà từ Trang đô triệu tập cường giả qua đây truy sát hắn.
Hủ Mộc quyết cực kỳ quan trọng đối với việc hắn xây dựng hệ thống chiến đấu, đối với những người khác thì chưa hẳn như vậy.
Tiếng chuông này trái lại khiến trong lòng hắn an tĩnh lại, tạm thời thoát khỏi Khương Yểm "ồn ào".
Bước trên con đường trong Vọng Giang thành, giữa đêm cũng không thấy người nào khác. Nhưng Khương Vọng lại có một cảm thụ đã lâu không thấy.
Quả thật đã rất lâu, rất lâu rồi không đi trong thành thị của Trang Quốc.
Thiếu niên lúc trước đã kiên quyết rời khỏi quốc gia hắn sinh ra và lớn lên... Tâm tình khi đó, tâm tình lúc này, đan vào nhau, hội tụ thành một loại cảm nhận phức tạp.
Đi qua một con phố dài, Khương Vọng đột nhiên ngẩng đầu.
Giữa bầu trời đêm trong Vọng Giang thành bị kinh động, hắn thấy được một "người quen" .
Lâm Chính Nhân khó có được một lần trở lại Vọng Giang thành, cả Vọng Giang thành Lâm gia, hiện tại căn bản cũng không dành cho hắn sự trợ giúp gì.
Từ lâu hắn đã nói, sản nghiệp của Vọng Giang thành Lâm gia với hắn mà nói không đáng nhắc tới, đó cũng không phải nói khoác, mà là sự nhận thức rõ ràng đối với bản thân.
Cho tới bây giờ hắn chỉ biết là, hắn có thực lực thế nào, hắn có thể đi tới đâu.
Hiện tại, toàn bộ Quốc đạo viện, phong quang vô hạn nhất đương nhiên là Chúc Duy Ngã.
Phía dưới chính là cái gọi quốc viện lục kiệt.
Lâm Chính Nhân hắn ở trong đó.
Chúc Duy Ngã là thiên tài độc nhất.
Hắn đã sớm nhận thức được sự cường đại của Chúc Duy Ngã, nhưng quả thực lại không nghĩ đến, người đó còn muốn đáng sợ hơn so với sự tưởng tượng của hắn. Trong thời gian ngắn như vậy đã thành tựu thần thông nội phủ, là đệ nhất thanh niên của Trang Quốc.
Nói đến cái địa phương quỷ quái Phong Lâm thành kia cũng quả thật xuất hiện nhân tài.
Lê Kiếm Thu đó không biết từ đâu học được đạo kiếm chi thuật, cũng đã thành một trong quốc viện lục kiệt, bài danh chỉ kém hơn hắn một vị. Vào lúc tam thành luận đạo khi đó, hắn xem như luận đạo khôi thủ, trong mắt cũng chỉ có một Chúc Duy Ngã, nào biết Lê Kiếm Thu là ai! Không nghĩ tới hiện tại phải đặt song song cùng hắn.
Có giáo viên từng nói, Phong Lâm thành vực chết sạch, toàn bộ vận thế đều tích tụ lên trên người còn sống, gánh chịu vận mệnh cả thành, cho nên mới có Chúc Duy Ngã nhất phi trùng thiên.
Bản thân hắn không tin, sự cường đại của Chúc Duy Ngã có thể hiểu được. Vừa vào Đằng Long thì hắn đã dám truy sát Thôn Tâm Nhân Ma, một người một thương dám xông Bất Thục thành, cường giả như vậy thì cần vận thế cái gì chứ? Bản thân đã có thể thành thế.
Nhưng không tin cũng không ảnh hưởng hắn âm thầm cổ vũ loại thanh âm này lan rộng. Làm cho càng nhiều người tin rằng Chúc Duy Ngã là đi lên từ trong đống thi thể của Phong Lâm thành, tốt hơn nhiều so với để mọi người kiên định Chúc Duy Ngã là tuyệt đỉnh thiên kiêu hiếm thấy của Trang Quốc.
Chí ít trong phạm trù cái trước, Lâm Chính Nhân hắn còn có cơ hội cạnh tranh.
Bất kể Chúc Duy Ngã có cường đại, có chói mắt cỡ nào, cho tới bây giờ Lâm Chính Nhân hắn cũng không cảm thấy bản thân không đuổi kịp.
Đạo đồ mênh mông, chưa đi đến một bước cuối cùng, ai có thể chắc chắn ai có thể đi xa hơn ai?
Hắn cần tài nguyên, cần càng nhiều tài nguyên hơn.
Hiện giờ hắn là Đằng Long đỉnh phong, Chúc Duy Ngã là thần thông Nội Phủ, tài nguyên mỗi người đều đầy đủ.
Chờ đến khi bọn hắn thành tựu ngoại lâu, trùng kích Thần Lâm thì sao chứ?
Khi tài nguyên không đủ, nhất định phải có lựa chọn lấy hay bỏ. Hắn tuyệt đối không đồng ý trở thành dự bị của người kia.
Hiện nay Trang Quốc cơ nghiệp rộng lớn, buôn bán thịnh vượng, nếu muốn trong tương lai chiếm một vị trí tốt trong Trang Quốc, ánh mắt sẽ không chỉ giới hạn ở quốc viện lục kiệt hiện tại.
Trên thực tế, từ đầu ánh mắt của hắn đều hướng vào Chúc Duy Ngã.
Lần này về Vọng Giang thành cũng bởi vì Chúc Duy Ngã.
Bởi vì Trang Quốc đang nhanh chóng cường đại, cùng các thế lực xung quanh phân chia lợi ích hiển nhiên cũng phải phân phối lại một lần nữa.
Tỷ như đoạn thời gian lúc trước, Ung quốc, Trang Quốc, Lạc quốc, ngay tại Bất Thục thành, ba quốc gia cùng tội quân Hoàng Kim Mặc tiến hành tứ phương hội đàm.
Đại biểu các quốc gia không phải là quốc tướng chính là đại tướng quân, có thể thấy được quy cách cao.
Đại nhân vật tham dự đàm phán, bản thân không thể khinh động, đám thanh niên luận bàn lại trở thành việc đương nhiên.
Đương nhiên, bất kể giao phong trình độ gì, Bất Thục thành đều không tham dự.
Khiến cả Trang Quốc sôi trào chính là lần tứ phương hội đàm này, Chúc Duy Ngã lực áp hai nước khác. Nghe nói thậm chí không phải là luận bàn một đấu một, mà là Chúc Duy Ngã một đấu hai luôn, cùng đánh phục thiên tài Ung Lạc lưỡng quốc.
Cho nên lần này Chúc Duy Ngã về Quốc đạo viện, thanh thế đặc biệt lớn, sư sinh toàn viện nghênh đón tận ngoài cửa.
Thật sự Lâm Chính Nhân không muốn tại Quốc đạo viện cảm nhận bầu không khí này, sợ đạo tâm của mình nhận áp chế, vạn nhất làm lỡ Đằng Long cảnh viên mãn, vậy càng hỏng bét rồi. Cho nên hắn tùy tiện tìm một lý do, tạm thời về Vọng Giang thành lẩn tránh.
Không nghĩ tới về nhà không bao lâu thì lại gặp chuyện không may, chuông đạo viện Vọng Giang thành vang lên chín tiếng!
Lâm Chính Nhân không khỏi có chút hoài nghi vận thế của mình.
Từ đó giờ hắn luôn tiếc thân, không muốn mạo hiểm, nhưng tất cả mọi người biết lúc này hắn đang ở Vọng Giang thành, thành đạo viện gặp chuyện không may, hắn không thể không đi.
Hắn đi ra từ đạo viện Vọng Giang thành, thời điểm mấu chốt nhất định phải thể hiện ra đảm đương.
Tuy nhiên đi thì nhất định phải đi rồi, đi thế nào thì còn phải cân nhắc.
Lâm Chính Nhân khống chế tốc độ, sau khi xác định thành chủ cùng chấp ti đều đã chạy tới, đồng thời tình thế đã ổn định rồi, mới tăng tốc chạy đến.
Khi hắn đến đạo viện, Phó Bão Tùng đang đưa thành chủ và chấp ti rời khỏi, viện trưởng đã trở lại tĩnh thất đóng cửa, cũng không có mặt.
"Phó sư đệ, đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Chính Nhân bay qua hỏi, vẻ mặt thân thiết: "Viện trưởng không có việc gì chứ?"
Hắn cùng với Phó Bão Tùng quả thực từng xảy ra mâu thuẫn, trên tam thành luận đạo thậm chí hắn còn giẫm lên mặt Phó Bão Tùng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng hắn tỏ ra thân thiết. Bởi vì sự kiện đó, hắn là vì "đại cục" của cả đạo viện Vọng Giang thành.
"Có kẻ gian ban đêm xông vào đạo viện, cưỡng đoạt một môn bí thuật rồi đi." Phó Bão Tùng lắc đầu: "Lão sư không có việc gì."
Hắn rất không thích Lâm Chính Nhân, nhưng viện trưởng lấy danh nghĩa bị thương đóng cửa điều dưỡng để giảm thiểu phiền phức, hắn cần phải đứng ra đại biểu thành đạo viện. Hắn biết trong lòng Lâm Chính Nhân vẫn có khúc mắc với viện trưởng vì không truyền cho hắn Hủ Mộc quyết, cho nên ậm ờ tên bí thuật.
Lâm Chính Nhân cũng không để bụng, thành đạo viện có thể có được bí thuật khó lường gì chứ?" Hủ Mộc quyết đã từng canh cánh trong lòng hiện tại từ lâu đã không để trong mắt. Bí thuật ở trong Quốc đạo viện mới có tư cách là bí thuật!
"Thành chủ nói thế nào?" Hắn hỏi.
"Phát lệnh truy nã kẻ gian, tăng cường nhân thủ tuần tra. Nhưng chắc là cũng không ích lợi gì."
"Đây là hành động đủ kinh nghiệm." Lâm Chính Nhân gật đầu.
Lại đi đạo viện nhìn thoáng qua, chung quy không có ý nghĩ vào thăm lão viện trưởng.
"Không có việc gì là tốt rồi. Thay ta hỏi thăm lão nhân gia. Ta ra ngoài điều tra xem có thể tìm được vết tích gì không."
Hắn thuận miệng nói một câu có lệ liền xoay người rời khỏi.
Về phần ngoài miệng nói ra mặt giúp lão viện trưởng, đi tham dự truy bắt kẻ gian...
Nói đùa à, loại việc hồi báo cực thấp, phiêu lưu cực đại này hắn cũng không muốn dính dáng chút nào.
Vô kinh vô hiểm, một chuyến tay không.
Lâm Chính Nhân tùy ý lượn hai vòng quanh Vọng Giang thành làm vẻ, liền bay thẳng về Lâm thị tộc địa nằm ở thành đông.
Lâm thị hiện tại, tộc trưởng vẫn là gia gia hắn, tộc trưởng tương lai chính là Lâm Chính Lễ đệ đệ hắn.
Hắn chưa bao giờ để vào mắt cơ nghiệp nơi này, sau khi ổn định tại Quốc đạo viện, thứ muốn tranh muốn cướp đều là tài nguyên, một cấp độ khác rồi.
Đương nhiên, tại Lâm gia, địa vị của hắn càng siêu nhiên.
Trước đây Lâm Chính Lễ bực dọc lên còn thỉnh thoảng bật lại hắn vài câu, hiện tại dễ bảo hơn, không biết kính yêu bao nhiêu.
Không kinh động đến tộc binh gác đêm, hắn bay thẳng đến trong viện của mình.
Tối nay chuyện xảy ra ở thành đạo viện cũng không tạo ra gợn sóng gì ở trong lòng hắn. Hắn chỉ là có chút phiền chán với những việc không quan hệ này.
Mọi việc đều phiền.
Khi nào mới có thể đuổi kịp Chúc Duy Ngã?
Lâm Chính Nhân đứng ở trong viện một hồi, rất nhanh đã điều chỉnh tâm tình, cất bước đi vào trong phòng.
"Vừa rồi ngươi đang truy bắt ta?"
Một thanh âm, hầu như vang lên ngay sát sau lưng hắn.
Lâm Chính Nhân cả kinh, toàn thân tê dại !
Bạn cần đăng nhập để bình luận