Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1397: Tuế nguyệt không buông tha

Vốn tưởng tìm kiếm hóa thân Mệnh Huyết sẽ tốn rất nhiều thời gian, không ngờ hóa thân của Mệnh Huyết lại chủ động hiện thân tấn công. Đại khái là dựa vào kỹ xảo chiến đấu của mình, không xem một Khương Vọng cấp Nội Phủ ra gì.
Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân mà Dư Bắc Đấu mời hắn đến …
Quyết không buông tha, quyết đấu sinh tử.
Mấy kiếm của Khương Vọng đều tốn công vô ích, hắn lập tức Ngũ Phủ Đồng Diệu, hiện ra trạng thái mạnh nhất, dùng kiếm thế đỉnh điểm Nội Phủ thứ nhất, trực tiếp nghiền ép nó.
Chỉ thấy hán tử múa thanh Đại Quan đao xuất quỷ nhập thần, cứ như đang cầm một cây kim khâu vậy. Trong không trung thoắt ẩn thoắt hiện, rồng bay phượng múa, tạo nên một trang văn chương tuyệt mỹ!
Ánh đao xảo diệu kín không một kẽ hở, không thể xâm phạm.
Dùng sức mạnh nhỏ bé dẻo dai, không ngừng làm suy yếu kiếm thế.
Nhưng giống như va phải ngọn núi, một thanh đao nhỏ, cho dù có đẽo gọt thế nào thì núi vẫn mãi là núi.
Kỹ xảo cũng có giới hạn, giới hạn của Nội Phủ cảnh, chính là giới hạn của thanh Quan Đao này.
Bất luận gã linh xảo cỡ nào, bất luận thể hiện ra đao pháp tinh diệu cỡ nào, dù là đao thuật tuyệt đỉnh do Chân Quân truyền lại, nhưng lại do một tu sĩ Nội Phủ sử dụng thì cũng chỉ có cấp bậc Nội Phủ mà thôi!
Cho nên một kiếm Khương Vọng đánh tới, áo giáp Minh Quang trực tiếp vỡ vụn, khuôn ngực gã bị xuyên thủng…
Một lỗ thủng cực lớn, có thể đủ cho đầu một người chui qua.
Gã không cảm xúc, giống như không đau đớn gì cả, cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào. Quan Đao trong tay vẫn xuất quỷ nhập thần, lặng lẽ chém về phía cổ Khương Vọng.
Khương Vọng biết đại hán này là do Mệnh Huyết của Huyết Ma biến thành, đương nhiên không thể chỉ dùng một kiếm đâm thủng ngực là có thể giải quyết được…
Phù!
Một sợi sương trắng nhẹ nhàng thổi vào trong bộ ngực trống rỗng của đại hán, giống như muốn vuốt ve vết thương đó, an ủi những cơ quan nội tạng bị kiếm khí quấy nát kia…
Nhưng sương gió lướt qua, tất cả đều bị hủy diệt.
Loại an ủi này, hiển nhiên không phải là thứ khiến đối phương cảm thấy vui mừng.
Đại hán này muốn chém Quan Đao xuống, lại không thể hạ xuống được nữa, bởi vì cánh tay đã bị thổi bay!
Toàn bộ thân thể gã, từng khúc đổ xuống, vỡ thành vô số huyết châu, chuyển động trong không trung.
Quan Đao kia cùng với những mảnh giáp nhỏ, tất cả đều hóa thành huyết dịch, bay lên không trung.
Khương Vọng dùng chiếc áo cà sa ngũ sắc sặc sỡ kia, cuốn toàn bộ huyết dịch này vào trong. Áo cà sa tự mình buộc chặt, kết thành một túi nhỏ.
“Chiếc túi” ngũ sắc sặc sỡ này còn thỉnh thoảng chuyển động, hiển nhiên là do Mệnh Huyết bên trong không an phận.
Nhưng quang hoa trên áo cà sa Phục Ma chuyển động, vững vàng trấn trụ chúng.
Khương Vọng nhấc chiếc túi áo cà sa này lên, quay người bay trở về, năm nguồn sáng rực rỡ trên cơ thể hắn dần dần ảm đạm. Hắn đạp Thanh Vân đi, vẫn tiêu sái như cũ, nhưng có một loại ý niệm vẫn chưa hết.
Không thể không nói, hán tử do Mệnh Huyết biến thành này, đúng là một đối thủ hiếm có, trên phương diện kỹ xảo chiến đấu, có thể nói là cao hơn hắn một bậc.
Nhưng sau khi bị sức mạnh tuyệt đối Ngũ Phủ Đồng Diệu nghiền ép, chỉ có thể kiên trì được trong một khoảng thời gian ngắn, khiến gã không thể phát huy toàn bộ sức mạnh.
Sau khi đạt thành Thiên Phủ, hắn vẫn luôn dốc lòng tu hành, vẫn chưa tìm được đối thủ thích hợp để thử kiếm, có một loại tịch mịch thiên hạ vô địch thủ.
Hôm nay, mặc dù trận chiến này có vẻ ưu việt, nhưng kết thúc quá nhanh, chỉ có thể xem như vừa lướt qua đã dừng lại.
Nếu Khương Vọng muốn cố ý kéo dài thời gian, hưởng thụ quá trình chiến đấu, thì một đối thủ do Mệnh Huyết biến thành này, hắn sẽ tuyệt đối không buông tha.
Muốn chiến một trận không buông tha rất đơn giản, thắng sống, bại chết.
Nhưng mài giũa kỹ xảo chiến đấu, cảm ngộ chiêu thức, đều là những chuyện không quan trọng bằng sinh tử.
Khương Vọng luôn luôn tỉnh táo.
Đao tiền quay lại, vẫn bay phía trước dẫn đường, Khương Vọng theo sát nó, bay về phía Loạn Thạch Cốc.
Chuyện đã thành, nên quay lại báo tin.
Bên trong Loạn Thạch Cốc, trong một sơn động trên vách đá.
Dư Bắc Đấu tiên phong đạo cốt ngồi xếp bằng giữa không trung, vững vàng chế trụ Huyết Ma, ngược lại cũng bị Huyết Ma kiềm chế.
Thân thể Huyết Ma hiện tại chính là Diệt Tình Tuyệt Dục của thái giám Lưu Hoài Dương quốc, cũng là một trong ba người tu thành ma công Diệt Tình Tuyệt Dục.
Trong khoảng thời gian qua, có ba người đã từng tu thành bộ ma công này, chính là mạt đế Dương Kiến Đức Dương quốc, thái giám Lưu Hoài, đại tướng Tịnh Dã Dẫn Quang thành của Dung quốc.
Trong số ba người này, Dương Kiến Đức là người nắm giữ toàn bộ bộ ma công này, dùng ma uy, nhưng mỗi cử chỉ lời nói đều xuất phát từ bản tâm y. Tối đa cũng chỉ vì tu luyện ma công này mà dần dần mất hết tình cảm.
Lưu Hoài thì hoàn toàn bị bộ ma công này chiếm đoạt, thúc giục, căn bản không có ý thức của mình. Mà Tịnh Dã thân là đại tướng Dẫn Quang thành, là do trong lúc điều tra tình hình thương vong trong thành, bị Lưu Hoài giết chết, bị Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công cắn nuốt, nên cũng giống như Lưu Hoài, bị mất đi bản tính.
Thay vì nói hai người Lưu Hoài và Tịnh Dã là hai vị chủ nhân của Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công, thì hai người này là hai con rối của Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công.
Dương Kiến Đức bị Cát Thọ Đao giết chết, căn bản không có khả năng hồi phục.
Lúc Lưu Hoài đối mặt với Dư Bắc Đấu ở Dẫn Quang thành, dùng mọi thủ đoạn chạy trốn khắp Đông vực, cuối cùng chạy trốn một mạch đến Đoạn Hồn Hạp, nhưng cuối cùng vẫn bị trấn trụ.
Chỉ có thể phân ra một luồng Mệnh Huyết nho nhỏ, hóa thành Tịnh Dã, tùy thời trở về cứu trợ.
Nhưng điều này đã bị Dư Bắc Đấu tính trước, thậm chí lão còn đang đợi một bước này.
Trước khi tiến vào Đoạn Hồn Hạp, Dư Bắc Đấu đã khẩn cấp liên hệ Khương Vọng đang ở Chiêu quốc. Huyết Ma phân ra Mệnh Huyết chưa lâu, Khương Vọng đã tiến vào Đoạn Hồn Hạp.
Dư Bắc Đấu vừa áp chế Lưu Hoài, vừa sai Khương Vọng đi truy sát luồng Mệnh Huyết kia, cũng muốn dùng luồng Mệnh Huyết này để làm trụ cột, nhờ vào trận pháp thiên nhiên của Loạn Thạch Cốc, tiêu diệt Huyết Ma.
Lão tự xưng là “Thần Quỷ Toán Tẫn”, nhưng cũng nói khoác vô cùng tận.
Lúc này, Lưu Hoài mặt trắng không râu đang bị giam cầm trên mặt đất, còn Dư Bắc Đấu vô cùng có phong độ cao nhân thì ngồi trên không trung.
Một tiếng thở dài, lại đột ngột vang lên:
“Ai dà…”
Lưu Hoài không tiếng động, Dư Bắc Đấu trầm mặc, vậy thì tiếng thở dài này từ đâu đến?
Trong sơn động âm u lạnh lẽo.
Một trung niên mặc quần áo văn sĩ, đã mang đến đáp án.
Người này có ba chòm râu dài, mặt gầy, nhìn giống như một tiên sinh dạy học.
Nhưng người thật sự biết gã là ai thì không ai có thể giữ nổi bình tĩnh.
Đoán Mệnh Nhân Ma của Cửu Đại nhân ma!
Một quẻ mất một mạng.
Lúc gã vào trong sơn động, trên mặt mang theo nụ cười khó hiểu, giương mắt nhìn Dư Bắc Đấu đang ngồi xếp bằng giữa không trung.
“Sư thúc, đã lâu chưa thăm hỏi ngài rồi!” Gã nói: “Ngài sống có tốt không? Mỗi đêm ngủ có ngon không?”
Dư Bắc Đấu vẫn dùng kiếm chỉ Huyết Ma nằm trên mặt đất, thân hình không nhúc nhích, chỉ nói: “Không phải lần trước mới gặp ở Dẫn Quang thành sao? Lúc ấy đáng lẽ nên ôn chuyện thật tốt, chỉ trách ngươi chạy trốn quá nhanh thôi!”
Quẻ Sư đưa tay vỗ vỗ trán: “À đúng rồi, xem trí nhớ của ta này.”
Gã lại thở dài một hơi, hơi đau buồn nói: “Ngay cả ta cũng bắt đầu già rồi, năm tháng không buông tha ai cả, đúng không sư thúc?"
“Đã từng tuổi này rồi, còn có gì nhìn không thấy đây?” Dư Bắc Đẩu dùng thanh âm già nua nói: “Ngươi xem, sư thúc rất rộng rãi, thấy ngươi xuất hiện ngay trước mặt, cũng không hề ra tay.”
Quẻ Sư thu lại vẻ buồn bã, cười híp mắt nhìn lão: “Chẳng lẽ không phải vì hiện tại sư thúc không thể cử động được sao?”
Dư Bắc Đấu trầm mặc chốc lát, nói: “Hiện tại là do ta không muốn cử động. Sư điệt ngoan, ngươi không nên ép sư thúc đại nghĩa diệt thân nha.”
“Đại, nghĩa, diệt, thân.” Quẻ Sư cúi đầu lẩm bẩm một câu, lại ngẩng đầu lên, trong mắt đã tràn đầy sát khí mãnh liệt không chút che giấu, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng chậm rãi: “Ta đang muốn moi tim của sư thúc ra, nhìn xem đại nghĩa kia có hình dáng như thế nào, màu sắc ra sao…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận