Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2535: Sáng Thế Chi Thư (1)

Khương Vọng cũng không thèm để ý liệu Khánh vương có thực sự tin câu chuyện về Ma Long Diệt Thế hay không, hắn chỉ quan tâm xem bộ tộc vương quyền có thực sự đang phát huy tác dụng như thế nào.
Làm gì có chuyện tình xưa nghĩa cũ, mãi không đổi thay?
Năm xưa cùng nhau chiến đấu ở thế giới Phù Lục, chém giết ở trong Địa quật, tranh đấu trên Sinh Tử Kỳ. Nói một cách hoài niệm, Khánh Hỏa bộ có được vương quyền cũng nhờ có Tinh tướng. Nói một cách lạnh lùng, chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Đều là lẽ thường tình.
Thời gian bốn năm đủ để tạo nên những thay đổi to lớn.
Quyền lực và lợi ích cũng đủ để khiến bất kỳ biến đổi nào đó phát sinh.
Khương Vọng đều có thể hiểu được.
Thế giới Phù Lục có lịch sử vô cùng lâu đời, còn hắn cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.
Trận đấu trong lồng với Ngao Quỳ này mới là điều quan trọng duy nhất ở hiện tại.
Hắn không cần phải suy nghĩ xem Khánh vương có chân thành hay không, cũng không nên quan tâm đến dụng ý của Tật Hỏa Ngọc Linh.
Chỉ là... sự bi quan mà Tật Hỏa Ngọc Linh thể hiện liệu có ảnh hưởng đến cuộc chiến giữa hắn và Ngao Quỳ hay không?
Nếu là Khương Vọng của vài năm trước, có lẽ hắn sẽ lập tức đuổi theo ra khỏi cung điện, nhất quyết phải làm rõ chân tướng. Nhưng Khương Vọng hiện tại chỉ khẽ mỉm cười, tiếp tục hành trình tham quan Hỏa từ đường của mình.
Nếu Tật Hỏa Ngọc Linh có thể nói, hoặc là nguyện ý nói, thì cũng không cần vị Lâm Xuyên tiên sinh như hắn phải đích thân hỏi han.
Hắn nhất định sẽ làm rõ chân tướng, nhưng không cần phải vội vàng tiến hành vào lúc này, cũng không cần phải dùng phương thức thô bạo như vậy.
Có Khánh vương tự mình dẫn đường, Hỏa từ đường đương nhiên là mở rộng cửa đón.
Vị Vu Chúc tân nhiệm kia cũng giống như Khánh Hỏa Kỳ Minh năm xưa, tóc tai rối bời, đeo mặt nạ với tạo hình vô cùng khoa trương, bím tóc rủ xuống hai bên tai có màu đỏ như hai ngọn lửa đang phất phới.
Thái độ không thể nói là thân thiết hay xa cách, tóm lại là làm theo mệnh lệnh, đúng quy đúng củ.
"Sáng Thế Chi Thư hiện tại đã thu thập được bao nhiêu trang rồi?"
Trong Hỏa từ đường uy nghiêm hùng vĩ hơn rất nhiều so với trước đây, Khương Vọng đi thẳng vào vấn đề.
Vị tân Vu Chúc tên là Khánh Hỏa Quan Văn kia có giọng nói không quá trẻ trung:
"Tổng cộng có bảy trang."
"Ít như vậy sao?"
"Hỏa từ đường của Khánh Hỏa bộ vốn có hai trang sách Sáng Thế Chi Thư , sau khi có được vương quyền, chúng ta đã sưu tập được rất nhiều Sáng Thế Chi Thư khác. Nhưng phần lớn đều là nội dung trùng lặp, chỉ có năm trang là có nội dung mới."
"Ta có thể xem qua được không?"
Khương Vọng hỏi.
Vu Chúc nhìn về phía Khánh vương, Khánh vương lúc này lên tiếng:
"Lâm Xuyên tiên sinh là ân nhân của Khánh Hỏa bộ, Khánh Hỏa bộ không có bí mật gì với ngài ấy. Muốn xem cái gì thì cứ cho ngài ấy xem!"
Lập tức Vu Chúc dẫn đường, Khương Vọng và Khánh vương cùng nhau đi đến tàng thư thất.
Hỏa từ đường lớn như vậy vắng tanh, ngày thường ngoài Vu Chúc ra sẽ không có người thứ hai đến. Tiếng bước chân của ba người rất rõ ràng. Động tĩnh lan tỏa vô tận trong thế giới thính giác, mang đến cho Khương Vọng thông tin về thanh âm.
Phòng ngầm dưới đất, gác xép, hốc tối...
Hỏa từ đường khác với những nơi khác.
Trên tường, gạch lát nền, khắp nơi đều là hình vẽ của những con Hoả thú hình thù kỳ quái.
Lần đầu tiên đến đây, Khương Vọng lúc đó còn chưa có kiến thức gì. Nhưng hiện tại hắn đã có thể mơ hồ nhìn ra manh mối, những con Hoả thú hình thú kỳ quái này... có phần giống Âm Ma ở Biên Hoang, lại có nét tương tự với Ác Quan của Họa Thủy.
Hắn lại nhớ tới lần thảo luận về Phù Lục với Nguyễn Tù, Giám chính của Khâm Thiên giám Đại Tề lúc trước. Nguyễn Tù lúc đó từng nói, thế giới Phù Lục hư hư thực thực giống như một thế giới lăng mộ. Đồng thời cũng lưu lại một mai đao tiền, để Khương Vọng nếu có cơ hội đến đó sẽ có thể liên lạc với y.
Chẳng lẽ với tư cách là tông sư Tinh Chiêm, Nguyễn Tù lúc đó đã tính toán được rằng hắn sẽ có một ngày trở lại thế giới Phù Lục sao?
Đáng tiếc là mai Đao tiền đó sau này đã bị vỡ vụn trong trận quyết đấu giữa hắn và Trương Lâm Xuyên, Nguyễn Tù không biết có phải lo lắng hắn ngày nào cũng gọi đi giúp đỡ việc khác hay không mà cũng không bù lại...
Nếu không thì bây giờ hắn nhất định sẽ chà xát mai đao tiền đó đến bốc khói mới ngưng.
Nếu Nguyễn Tù đến, Ngao Quỳ không đáng nhắc đến!
Trong lúc suy nghĩ, ba người đã đi đến trước một gian phòng đá.
Rõ ràng Khánh vương cũng không quen thuộc lắm với nơi này, trên đường đi cứ không ngừng nhìn trái ngó phải.
Trước cánh cửa đá nặng nề, Vu Chúc một tay cầm mai rùa, một tay nắm sừng trâu, tay trái đưa lên, tay phải hạ xuống, hai chân dang rộng, nhảy một điệu nhảy cổ xưa kỳ quái.
Đèn đuốc lay động.
Cái bóng vặn vẹo trên bức tường đá giương nanh múa vuốt, cùng với thanh âm ngâm xướng trầm thấp khàn khàn hoàn toàn không hiểu được nội dung, toát ra một chút vẻ kỳ dị.
Có một cỗ lực lượng bí ẩn đang lưu chuyển.
Khánh vương im lặng không nói, Khương Vọng vững vàng như núi.
Cánh cửa đá từ từ mở ra.
Nó cũng không phải là loại tàng thư thất trong tưởng tượng của Khương Vọng, thậm chí "sách" cũng khác biệt hoàn toàn so với suy nghĩ của hắn.
Dưới đồ đằng đang phát tán ra ánh lửa chiếu rọi, trong thạch thất vô cùng sáng sủa.
Trong gian phòng đá rộng lớn trống trải, khắp nơi đều là những bệ đá hình thú dựng đứng như rừng. Cái bệ vuông vức được khắc đồ đằng trừ sâu chống ẩm. Giữa phần đế và bệ đá hoặc là rắn cuộn tròn, hoặc là gạc nai nâng đỡ.
Phần lớn các bệ đá đều trống rỗng, chỉ có một số ít bệ đá có đặt những tấm bảng đất sét màu nâu vàng, dài khoảng hai gang tay, rộng một gang tay.
Sáng Thế Chi Thư của thế giới Phù Lục hóa ra lại là chữ khắc trên bảng đất sét!
Cũng phù hợp với phong cách cổ xưa của thần thoại sáng thế.
Ngôn ngữ của Phù Lục gần giống với ngôn ngữ của Cảnh quốc, là loại ngôn ngữ rất gần với Đạo ngữ, văn tự của bọn họ cũng vậy. Thế cho nên khi còn là Đằng Long cảnh bốn năm trước, Khương Vọng đến đây cũng có thể giao tiếp một cách vô cùng trôi chảy.
Hiện tại hắn đã Thần Lâm, càng có thể tự do giao lưu ở bất kỳ nơi nào trong chư thiên vạn giới. Bởi vì hắn đã có thể nói Đạo ngữ, viết được Đạo tự, có thể thuật Đạo ở vạn giới.
Nhưng những chữ trên bảng đất sét này lại có chút khác biệt, uốn éo quỷ dị giống như là nòng nọc bơi. Bản thân nó không có Thần ý, cũng không chứa Đạo vận, không thể tìm ý mà hiểu được.
Khương Vọng đưa mắt nhìn về phía Vu Chúc.
Người sau lập tức mở miệng giải thích:
"Đây là thần văn sáng thế, cũng chỉ có Vu Chúc thực sự thông tuệ uyên bác mới có thể giải đọc chính xác ý nghĩa của nó."
Khương Vọng cúi đầu hành lễ:
"Làm phiền các hạ rồi."
Khánh vương ở bên cạnh thúc giục:
"Mau đọc cho Lâm Xuyên tiên sinh nghe đi."
Đây là bệ đá đầu tiên tính từ bên trái từ khi bước vào, chữ trên bảng đất sét này không nhiều. Vị tân Vu Chúc kia chậm rãi đọc:
"Tây bắc có thần nhân, xuyên thủng Thương Thiên."
Khương Vọng cau mày:
"Giải thích thế nào?"
Có những câu đặt bên trong ngữ cảnh khác biệt sẽ có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Hắn chưa từng đọc qua Sáng Thế Chi Thư , cho nên không thể tuỳ tiện giải đọc được.
Vu Chúc nói:
"Liên quan đến một trang này lại có hai loại thuyết pháp. Loại thuyết pháp thứ nhất chính là ở phía tây bắc Phù Lục có một vị thần nhân, đã đánh cho Thương Thiên xuất hiện một lỗ hổng. Loại thuyết pháp thứ hai là ở phía tây bắc Phù Lục có một vị thần nhân, đã thông qua cánh cửa phía trên Thương Thiên, giáng lâm xuống thế giới này. Đa số chúng ta đều cho rằng chính là loại thuyết pháp thứ nhất, vị thần nhân xuyên thủng Thương Thiên kia chính là Thuỷ tổ của Duệ Kim bộ - Duệ Kim Ngu Phượng. Trước khi trang Sáng Thế Chi Thư này xuất hiện và được giải đọc thành công, Duệ Kim bộ quả thực cũng có truyền thuyết về Thuỷ tổ Duệ Kim Ngu Phượng nhiều lần phá tan bầu trời, đi đến sâu trong vũ trụ rồi trở về. Lỗ hổng bên trên Thương Thiên chính là con đường mà Duệ Kim Ngu Phượng qua lại."
Xuyên thủng Thương Thiên, đi đến sâu trong vũ trụ?
Trong lòng Khương Vọng lập tức nổi lên nghi ngờ. Hắn mãi đến khi Thần Nhiên Minh Ngộ mới dám nói mình có tư cách du ngoạn vũ trụ, nhưng cũng sẽ không tùy tiện đi lung tung, nói đi là đi đến sâu trong vũ trụ, bởi vì vũ trụ bao la, thực tế phong hiểm khó lường, không thể đoán trước. Điều này vẫn là dựa trên cơ sở sinh linh của hiện thế đi đến vạn giới mà không bị hạ thấp cảnh giới. Sinh linh của các giới khác thông thường đều là vừa bước qua giới là cảnh giới hạ xuống.
Trong số những cường giả mà hắn quen biết, chỉ có Quan Diễn tiền bối dẫn theo Tiểu Phiền tiền bối suốt ngày đi dạo khắp chư thiên vạn giới.
Quan Diễn tiền bối có được thực lực này! Đồng thời cũng rất rảnh rỗi.
Ở bất kỳ nơi nào ngoại trừ hiện thế, phàm là nơi ánh sao Ngọc Hành chiếu đến, Ngọc Hành Tinh quân đều có thể duy trì được chiến lực đỉnh phong. Còn ở Ngọc Hành Chủ tinh, chiến lực của Ngọc Hành Tinh quân còn mạnh hơn cả đỉnh phong.
Nếu truyền thuyết của Duệ Kim bộ là thật, vậy thì thực lực của Duệ Kim Ngu Phượng kia ít nhất cũng không thấp hơn cấp độ Động Chân mới được.
Nhưng điều này lại xung đột với phán đoán của hắn về cấp độ lực lượng của thế giới Phù Lục.
"Xuyên thủng Thương Thiên tính là gì!"
Lúc này Khánh vương lên tiếng, vẻ mặt vô cùng khinh thường:
"Thuỷ tổ của Khánh Hỏa bộ chúng ta thế nhưng là sinh linh đầu tiên sau khi Thần Sáng Thế sáng tạo ra thế giới dùng vũ đạo để chúc mừng sự ra đời của Phù Lục!"
Khương Vọng không nhịn được nói:
"Vậy thì các ngươi nên gọi là Vũ Đạo bộ mới đúng chứ, sao lại là Khánh Hỏa bộ?"
Biểu tình của Khánh vương trở nên rất phức tạp:
"... Thuỷ tổ vốn nhảy múa xung quanh đống lửa đầu tiên của thế giới Phù Lục. Duệ Kim bộ nhà người ta cũng đâu có gọi là Phá Thiên bộ đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận