Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 420: Tức

Nói về địa vực, Đại Trạch quận có hai Tân Minh đại quận, sản vật phong phú.
Trong cả quận vực, lớn nhỏ có tổng cộng mười tám thành.
Thành vực tổ địa Điền thị bình thường được gọi là "Điền thành", hồi đầu không phải mang cái tên này, mà là qua lâu ngày, người ta đa số chỉ nhớ được một chữ "Điền".
Bí cảnh Thất Tinh Lầu chính là nằm ở nơi này.
Hai bên quan đạo là ruộng, được quy hoạch thống nhất, trông rất chỉnh tề, cân đối, hoàn toàn lấy quan đạo làm trục chính để phân chia.
Bản thân chủ thành cũng vuông vức, từ xa trông như một ô vuông màu đen nặng nề - vì tường thành đều là màu đen, tề chỉnh nghiêm túc, bảo là gạch, nhưng mà trông giống sắt hơn.
Xe ngựa tới cửa thành, ngẩng đầu lên mới thấy tên của tòa thành này, là một chữ "Tức".
Tức thành.
Chữ này cũng vuông vức, hoàn toàn không có phong cách con người, chẳng qua chỉ là những đường vạch thẳng, tề chỉnh, nghiêm khắc.
Khiến người ta có một cảm giác khó tả.
"Nhìn chữ này, có một loại cảm giác rất là cấp bách!" Khương Vọng nói.
Lý Phượng Nghiêu nhìn hắn, không nói gì.
Chữ "Tức" cái này, vốn được dùng khi gần đến bữa ăn, có nghĩa là "sắp", "gần".
Xe ngựa thong dong chạy vào thành.
Uy vọng của Phá Thành Hầu phủ ở Tề quốc, và quan hệ của Trọng Huyền gia hiện nay với Điền gia, sẽ không cho phép nơi này xảy ra chuyện gì không hay.
Mọi thứ họ nhìn thấy, cửa tiệm, đường sá, phố phường, đều được sắp xếp vô cùng chỉnh tề, thứ tự.
Tức thành giống như chữ "Điền", vuông vắn, chỉnh tề, mỗi phần đều được chia đều nhau, không nhiều không ít. Không biết đây là phong cách Điền thị tạo nên cho tòa thành, hay chính vì nhờ tòa thành này, mới tạo nên danh môn hàng đầu của Đại Tề, Đại Trạch Điền thị.
Tiểu Đồng đánh xe chạy chậm trên đường. Người đi đường đều tự giác đi sát vào lề đường, thậm chí những người bán hàng ở hai bên đường cũng rất đều nhau, không có lấy một người thò ra chiếm lòng đường.
Nói là đánh xe, thật ra "Khứ Hắc" không cần ai phải quản. Tiểu Đồng chỉ cần hô bên trái hay bên phải, là nó sẽ tự điều chỉnh phương hướng. Khương Vọng rất nghi ngờ nó là một con yêu thú thuần huyết chứ không phải loại yêu thú bị hỗn giao. Yêu thú hỗn giao đương nhiên cũng là vật cưỡi hiếm có, nhưng không phải là Khương Vọng chưa từng thấy, linh tính của chúng thua xa, không bằng "Khứ Hắc".
Nhắc ra thì, lợi ích trao đổi của Điền gia với Trọng Huyền gia, là quyền khai phá đảo Sùng Giá mười năm, đổi lại Điền An Thái an cư lạc nghiệp ở trấn phủ Nhật Chiếu quận. Hai bên đều được lợi, chỉ có một mình Trọng Huyền Thắng là bị tổn thất.
lần này Trọng Huyền Thắng chủ động tìm Điền gia xin danh ngạch đi Thất Tinh Lầu, đã bày tỏ mình không tính toán hiềm khích lúc trước, làm theo ý Điền gia.
Hắn làm thế cũng là để ngăn cản đối phương trợ giúp Trọng Huyền Tuân, vì thật ra ban đầu chính là Trọng Huyền Tuân thúc đẩy việc trao đổi lợi ích của hai nhà, giúp hai bên có lý do hợp tác lâu dài.
Nhưng mặc dù Trọng Huyền Thắng tìm Điền gia xin danh ngạch, nhưng Khương Vọng không hề yêu cầu Điền gia tiếp đãi.
Hắn với chủ tớ Lý Phượng Nghiêu đi tìm một khách sạn trong Tức thành để ở, chờ đến ngày Thất Tinh Lầu mở cửa.
Thất Tinh Lầu thường được mở cửa vào tháng chín, lúc tinh quang mạnh nhất. Ngày cụ thể thì không cố định, năm trước nguyên tháng chín, không có ngày nào tinh quang đạt tới mức tối đa, những năm như vậy được gọi là "năm yên lặng”, đối ngược với "Năm huy diệu".
Thứ hai là, có những năm mặc dù Thất Tinh Lầu được mở, nhưng số lượng bảo vật lại chẳng có bao nhiêu, người tham dự chỉ thu hoạch được le que mấy món, được gọi là "năm tinh tú ảm đạm" .
Hiện nay, căn cứ thông tin Điền gia thả ra, tháng chín năm nay, ngày tinh quang cực thịnh sẽ là khoảng từ mười hai tháng chín đến mười bốn tháng chín, thời gian Thất Tinh Lầu mở cửa nhất định cũng sẽ ở trong phạm vi này.
Theo dữ liệu ghi chép, thời gian Thất Tinh Lầu từ ngày mở cửa đến ngày kết thúc, dài nhất là một tháng, ngắn nhất cũng chín ngày.
Khương Vọng gần như có thể xác định, hắn nhất định sẽ bỏ qua đợt phúc địa khiêu chiến tháng chín của Thái Hư ảo cảnh. Hắn đã quen cảnh thứ hạng của phúc địa bị tụt hạng, chỉ tiếc mỗi một việc, là lại mất một lần cơ hội được giao thủ với cường giả.
Mặc dù hắn với Lý Phượng Nghiêu đã đạt được một sự thỏa thuận về xưng hô là ‘tiểu Vọng’ và ‘Phượng Nghiên tỷ tỷ’, cùng đi chung đến Tức thành, nhưng cả đường đi chẳng nói chuyện bao nhiêu, cả hai đều đắm chìm trong tu hành của riêng mình.
Đến khách sạn, họ cũng vẫn tiếp tục như vậy.
Ba người thuê ba phòng. Khương Vọng một phòng, Lý Phượng Nghiêu với Tiểu Đồng một phòng, Khứ Hắc một phòng. Thức ăn của nó đều do Tiểu Đồng tự mình chuẩn bị.
Hừ, bất quá cũng chỉ là một con ngựa kéo xe.
Câu này đã vang lên trong lòng Khương Vọng rất nhiều lần suốt cuộc hành trình, nhưng chưa bao giờ buột ra ngoài miệng. Hắn nhìn ra được, tính tình của con ngựa này không được tốt.
Nó vừa vào phòng, là lập tức đá vỡ hết bàn ghế trong phòng, hất chân quét đuôi. Lão bản của khách sạn tức tối xông lên, bị Tiểu Đồng ném ra một thỏi bạc ‘đền bù’, thế là dọn sạch hết phòng của Khứ Hắc thành phòng trống, chỉ còn lại có mỗi cái giường trống trơn mới dừng lại. Vậy mắc cớ gì phải thuê riêng cho nó một phòng?
Chuyện Khương Vọng không nghĩ ra còn có rất nhiều.
Ví dụ như tại sao mỗi gian phòng trong khách sạn này đều giống nhau như đúc, chất liệu bàn ghế giường tủ, cách thức bố trí, thậm chí cả phương hướng của chúng, thật sự là hoàn toàn giống hệt cái phòng của Khứ Hắc trước khi bị nó bắt "Sửa đổi".
Nhất định phải làm giống hệt nhau như vậy, mới chịu được?
Hoàn toàn không nhìn ra cá tính nằm ở chỗ nào.
Tức thành không phải thành thị làm hắn thấy thoải mái, nhưng dù hắn ở đâu, việc tu hành cũng sẽ không thay đổi.
Khương Vọng ngồi xếp bằng trên giường, chìm vào vong ngã.
Đằng Long đạo mạch trong sương mù mông lung, càng ngày càng xa, dư đồ Ngũ phủ hải trong đầu cũng càng lúc càng rõ ràng. Đã từng có mấy lần lấp lóe mầm móng thần thông của nội phủ đầu tiên, nhưng cuối cùng Khương Vọng đều quyết định bỏ qua.
Khi thực lực của Khương Vọng ngày cảng trở nên mạnh mẽ, thiên địa cô đảo của hắn cũng không ngừng lớn mạnh, nhưng quá trình này khá là chậm chạp.
Thường ngày, lần nào cũng vậy, đến ‘đường ranh giới’ là dừng lại, Đằng Long đạo mạch quay về, hạ xuống thiên địa cô đảo, hoàn thành tu hành trong ngày.
Khương Vọng không làm mất thời gian, lập tức thay đổi ý niệm, tiến vào Thái Hư ảo cảnh.
Cả đường đồng hành với Lý Phượng Nghiêu, không có cơ hội tiến vào Thái Hư ảo cảnh. Mặc dù tiến vào Thái Hư ảo cảnh rất là bí mật, đến giờ chưa từng bị ai phát hiện, nhưng không cần phải giống như hiến bảo, cố gắng biểu diễn cho người ta xem.
Hạng tám Đằng Long cảnh, đã không còn cái tên "Thái Hư lục hợp tu sĩ".
Lời nhắc nhở vang lên.
Cạnh tranh trong Thái Hư ảo cảnh rất là kịch liệt, chỉ cần hơi không chú ý, là mất tên trên bảng xếp hạng ngay.
Cũng may số hạng bị rơi không nhiều, xem ra trong Thái Hư ảo cảnh, ở cấp độ Đằng Long cảnh, thực lực của hắn vẫn rất là vững chắc.
Nhưng mà, lợi ích do vị trí xếp hạng mang lại, không thể bỏ qua.
Khương Vọng điều chỉnh một chút, mới bắt đầu ghép đôi chiến đấu.
"Lại là Thái Âm tinh lực, lại là..."
Trong một tiểu lâu của Điền phủ, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Thú vị."
Âm thanh rơi xuống.
Tiểu lâu này có hai tầng.
Nếu cả tòa Tức thành này là một chữ "Điền" to.
Thì Điền phủ chính là một chữ điền nhỏ bên trong chữ "Điền" to đó.
Và tòa tiểu lâu hai tầng này của Điền phủ, chính là điểm giao chính giữa của chữ "Điền" nhỏ.
Đối với Điền phủ, thậm chí cả Tức thành, vẻ ngoài của tiểu lâu này, cực kỳ quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận