Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 709: Kim chuyên ngọc bích lưu ly trụ

Nghe ngụ ý của Khương Yểm, Tống Uyển Khê đã nhập ma, bị xiềng xích, bị kim phù trấn áp ở trong lưu ly quan, chiến lực hẳn là không kém.
Bất quá nàng đã hoàn toàn mất đi trí tuệ.
Mỹ nhân như vậy không còn thần trí, vô tri nằm ở trong ma quật dưới đáy sông mấy trăm năm.
Cũng khó trách Tống Hoành Giang sẽ nói, không biết bản thân nên ích kỷ nhiều hơn, hay là thương yêu nhiều hơn.
Nhìn lưu ly quan, Khương Vọng không biết tâm trạng mình ra sao, ngón tay không ngừng vuốt ve chuôi kiếm, thực hiện giao tiếp thầm lặng với Trường Tương Tư.
"Sao ngươi cứ loay hoay cây kiếm đó?" Khương Yểm thình lình hỏi.
"Không biết vì sao, ta rất khẩn trương..." Khương Vọng lẩm bẩm, nắm thật chặt chuôi kiếm, chậm rãi nói: "Theo Tống Hoành Giang nói, loại trạng thái này của Tống Uyển Khê hình như là hắn tạo thành... Lẽ nào loại chuyện nhập ma này, cũng có thể do người bên ngoài chủ đạo sao?"
Khương Yểm không biết nghĩ tới cái gì, dừng một lát mới nói: "Ta cũng không rõ lắm. Trong mảnh nhỏ ký ức của Bạch Cốt tôn thần không có thông tin tương quan. Nhưng nghĩ đến chỉ cần tìm đúng phương pháp cũng là có thể làm được. Cái gọi là ý chí bản thân, kỳ thật những việc có thể quyết định cũng không nhiều lắm."
Nhưng ta cảm thấy, ý chí có thể quyết định rất nhiều...
Khương Vọng cũng không nói ra ý kiến bất đồng.
Hắn dùng sức lắc đầu, thanh tỉnh ngắn ngủi đã qua đi, loại cảm giác mơ hồ hỗn độn này dần dần kéo tới, cực kỳ dằn vặt, cực kỳ khó chịu.
Xem ra tâm tình đặc biệt cường liệt là có thể duy trì thanh tỉnh ngắn ngủi...
Hắn nghĩ trong lòng, đồng thời nói với Khương Yểm: "Không được, trạng thái hiện tại của ta thật không tốt. Chi bằng nghĩ biện pháp tiêu diệt tâm ma trước."
Hắn đem lực chú ý đặt lên Triền tinh mãng. Bên trong Thông Thiên Cung, con linh mãng ngày xưa linh động hoạt bát lúc này có vẻ hơi uể oải, cố thủ trong một góc, bất động. Tinh quang trên thân đều ảm đạm đi rất nhiều.
Trong minh chúc, thanh âm xa thẳm của Khương Yểm truyền đến: "Kỳ thật... Ta biết làm sao lợi dụng tâm ma để nhập ma, đó là một môn bí pháp cổ xưa. Hơn nữa trước mặt chúng ta đang có một vị tướng ma thực lực cường đại nhưng không có thần trí, nếu như ngươi có thể thay thế nàng, thì sẽ có cơ hội chân chính nhập ma."
Trong giọng nói của hắn có một loại lực lượng đầu độc nhân tâm: "Ta nói là, nhập ma chân chính. Thành tựu chân ma chi thân vạn trung vô nhất. Như vậy, ngươi có thể lập tức sở hữu sức mạnh chiến thắng Trang Cao Tiện."
Hắn nói: "Việc này rất nguy hiểm, nhưng ta biết, ngươi tuyệt đối không thiếu dũng khí khiêu chiến nguy hiểm."
"Thực sự... Có thể chiến thắng Trang Cao Tiện sao?" Khương Vọng thần hồn mơ màng, hình như lập tức muốn đáp ứng.
"Đương nhiên." Khương Yểm nhẹ giọng nói, như thỏ thẻ bên tai, có vẻ thân cận, tự nhiên, chân thành: "Chúng ta vốn làm một thể, chúng ta cùng hận Trang Cao Tiện. Ta cũng vẫn nghĩ, vẫn tìm biện pháp chiến thắng hắn. Điều đó rất khó, nhưng chúng ta cũng chưa từng bỏ cuộc. Mà ngươi mạnh thì ta mạnh, ngươi thắng lợi, tức là ta thắng lợi. Nhớ kỹ không? Ta còn cần ngươi hỗ trợ cướp đoạt Bạch Cốt thánh khu. Thế giới này, có một ngày sẽ bị chúng ta liên thủ nắm giữ."
"Thế nhưng sau khi thành ma, ta vẫn là ta sao?" Khương Vọng có vẻ do dự, không ngừng nắm chặt chuôi kiếm lại buông ra, dường như có thể nhận được một loại sức mạnh nào đó từ nó.
"Thành tựu chân ma, trí tuệ cùng ký ức của ngươi đều sẽ bảo lưu... Ngươi nói có phải là ngươi hay không?"
"Ta suy nghĩ, ta phải suy nghĩ..." Khương Vọng thì thào.
"Đương nhiên, ngươi cứ việc nghĩ, không có bất kỳ ai có thể quyết định thay ngươi. Bất quá, ta đã tìm kiếm mọi thứ, mà điều này biết được từ trong trí nhớ của Bạch Cốt tôn thần, phương pháp trước mắt là duy nhất có thể mạnh lên nhanh nhất. Cần biết khoảng cách từ Nội Phủ đến Động Chân giống như lạch trời. Biết bao nhiêu thiên kiêu đều dừng lại trước Thần Lâm, muốn thành tựu chân nhân, sao lại dễ dàng..."
"Ta biết... Ta biết." Khương Vọng vuốt ve trường kiếm, chậm rãi nói.
Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ về điều đó.
Về thành ma, Khương Yểm nói hẳn là sự thật, nhưng những gì chưa nói rõ mới là trọng điểm.
Một khi thành tựu chân ma, khả năng thật sẽ bảo lưu ký ức cùng trí tuệ, nhưng vì sao lại là từ "bảo lưu" này?
Một tu sĩ bình thường, ký ức cùng trí tuệ đều sẽ không biến mất, cần gì "bảo lưu"?
Hơn nữa tại thời đại thượng cổ, những chân ma này vì sao sẽ tự nhận là một chủng tộc khác?
Nếu như thành ma chỉ là phương thức tu hành bất đồng, nếu như chỉ đơn thuần là đạo đồ bất đồng, vậy vì sao lại sẽ phát sinh ma triều diệt thế? Trên thế giới này đạo đồ bất đồng còn ít sao? Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo, binh pháp mực... không phải đều cùng tồn tại sao?
Vì sao chỉ ma tu bị thế nhân phỉ nhổ? Chỉ ma là đại địch nhân tộc?
Chân ma đương nhiên đều vẫn có trí tuệ cùng ký ức, nhưng cũng sẽ không cho rằng bản thân là nhân tộc nữa, nói rõ nhận thức của bọn họ đối với thế giới, đối với bản thân có lẽ đã theo thành ma mà sinh ra thay đổi.
Đây là thay đổi về bản chất.
Sau khi thành ma đã không thuộc mình!
Đương nhiên Khương Vọng không thiếu dũng khí khiêu chiến nguy hiểm, chân chính ngăn cản hắn không phải là khó khăn vạn tử vô sinh khi thành tựu chân ma. Mà tất cả khi sinh ra làm người như yêu hận, suy nghĩ, mong đợi... hắn không thể từ bỏ.
Huống chi, bây giờ Tống Uyển Khê vẫn nằm dở sống dở chết ở đây, đã nằm ở đây hơn hai trăm năm mất hết lý trí. Mạnh như Tống Hoành Giang, dốc toàn bộ tài nguyên của 800 dặm Thanh Giang đều không thể trợ giúp nàng thành tựu chân ma.
Khương Vương ngu đến mức nào mà sẵn sàng "thay nàng thành ma"?
Trong lòng hắn căn bản sẽ không đi cân nhắc lựa chọn thành ma này, nhưng hiện tại hắn nhất định phải làm cho Khương Yểm tin rằng hắn đã mất đi phán đoán sáng suốt, thần trí của hắn cực kỳ khổ sở.
Bởi vì ảnh hưởng mà tâm ma lưu lại đích thực vẫn luôn tồn tại, hắn bằng vào ý chí cực kỳ cứng cỏi mới có thể nhiều lần tỉnh táo lại, có những suy nghĩ này.
Cho nên hắn biểu hiện ra do dự, hoang mang, vùng vẫy!
"Nếu như ta thay thế Tống Uyển Khê, vậy nàng sẽ thành thế nào?" Khương Vọng chần chừ hỏi.
"Ngươi lấy hết ma khí, nàng đương nhiên sẽ..." Khương Yểm nói đến đây, lập tức đổi giọng: "Chỗ này không thể ở nữa, đi đến sát vách động quật, nhanh! Nếu không muốn chết hãy nhanh lên!"
Khương Vọng cũng không chút do dự.
Bởi vì hắn rất rõ ràng, có thể khiến cho Khương Yểm hiện tại phát ra cảnh báo chỉ có thể lại có người đi vào ma quật, nói không chừng là Tống Hoành Giang, cũng nói không chừng là Đỗ Như Hối!
Đề tài "thay Tống Uyển Khê thành ma" cứ như vậy cho qua.
Ở trước cảm giác nguy cơ mãnh liệt, thân thể cùng tinh thần đều dễ dàng khôi phục, quay về bản thân nắm giữ.
Không chút do dự, Khương Vọng trong nháy mắt bay ra ngoài, trở lại chủ quật treo 108 cái thạch quan kia. Sau một khúc quanh, đã đi vào động quật bên phải.
Cảnh tượng trong động quật này lại khác biệt hoàn toàn. Ngoài động khẩu thấy không rõ lắm, tầm mắt hỗn loạn. Có lẽ do trận văn nào đó che lấp, đi vào trong động quật tất cả đã khác hoàn toàn.
Cảm giác đầu tiên chính là "sáng".
Trong động quật này sáng đến chói mắt.
Khác với âm u, chật chội ở trong động sát vách, trong này lấy bạch ngọc trải đất, lấy minh châu làm nến, quét sơn vàng. Tất cả bố trí hết sức tinh xảo, trong lộng lẫy còn thấy được sự tỉ mỉ.
Hoàn toàn không giống như hang động dưới lòng đất, mà giống như khuê phòng nhà ai.
Chỉ ở một bên trái, một bên phải, nhưng một tại địa ngục, một tại thiên đường.
Ở đây có thể sẽ có tin tức, nhưng Khương Vọng cũng không kịp quan sát nhiều, bởi vì thời gian đang rất gấp.
Nghe Khương Yểm chỉ huy hắn hành động quả quyết, trước tiên tìm một cái bàn trang điểm làm từ thanh ngọc, ở trên mặt gương đồng rất đẹp ấn ba cái, sau đó đánh ra một đạo ấn quyết.
Trong khoảnh khắc lưu quang hoà quyện, xuất hiện ở trước mắt Khương Vọng là một cảnh tượng tráng lệ.
Kim chuyên ngọc bích lưu ly trụ, toả vân khí, trôi nổi ám hương.
Trước đây dù chưa tới nhưng Khương Vọng cũng đã trước tiên ý thức được đây là Thanh Giang thủy phủ!
Ma quật ở đáy sông, tấm gương đồng có vẻ như trong "khuê phòng" của Tống Uyển Khê, không ngờ có thể thông đến nội bộ Thanh Giang thủy phủ!
Lại nói ở ngoài Thanh Giang thủy phủ, khi Khương Vọng đang ở chỗ đó tìm hiểu về ma thì Tống Hoành Giang và Trang Cao Tiện lại giương cung bạt kiếm.
Đỗ Như Hối, Trang Cao Tiện liên tục đi tới, thái độ cứng rắn muốn lục soát Thanh Giang thủy phủ, truy tìm hung thủ giết Đổng A.
Mà Tống Hoành Giang thái độ kiên quyết, xem đây là vũ nhục hắn, kiên quyết không cho phép lục soát, thậm chí làm ra tư thái không tiếc ngọc đá cùng nát.
Tình hình đã phát triển đến mức này, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, đại chiến sẽ nổ ra bất cứ lúc nào.
Vào lúc này, Trang Cao Tiện vốn nên tự mãn và kiêu ngạo trong những ngày này lại duy trì một mức độ kiềm chế nhất định.
Hắn nhìn thật sâu Tống Hoành Giang, chậm rãi nói: "Thủy quân muốn động thủ với trẫm, trẫm lại không thể thất lễ với trưởng giả. Chúng ta có minh ước lập quốc, lại có tình hữu nghị quốc chiến , có thể nào sinh tử ẩu đả, khiến người ngoài chê cười?"
"Thủy quân nói đổ máu. Máu của Thanh Giang thủy tộc đương nhiên rất nóng rất đẹp, nó đã chảy trên mảnh sơn hà này, cũng rửa qua ngàn dặm Trang cảnh, trẫm đã từng chứng kiến, lòng này không quên."
"Nhưng Đổng khanh là can thần triều đình, phó tướng quốc gia, nhưng lại tao nghộ chết thảm! Không tru hung thủ, trẫm lấy cái gì đứng ở thiên địa, làm sao đối mặt với vạn dân?"
"Quyết tâm này, chí kiên chí định. Không phải vì bất kỳ ai, bất kỳ việc gì, bất kỳ nơi nào mà thay đổi. Cho nên lục soát Thanh Giang thủy phủ là thế ắt phải làm, không có ngoại lệ."
"Tống Hoành Giang."
Hắn bắt đầu gọi thẳng tên của Tống Hoành Giang, cho thấy thái độ kiên quyết của mình không thể vãn hồi, sau đó nói: "Ngươi là thủy quân, cũng là Trang dân. Trên tay trẫm sẽ không nhiễm máu của Trang dân. Cho nên trẫm cho ngươi cơ hội."
"Hiện tại trẫm sẽ bắt đầu tự mình lục soát Thanh Giang thủy phủ, chỉ tìm dấu vết hung thủ, bất luận việc khác. Ngươi có thể dùng hết mọi thủ đoạn xuất thủ với trẫm, ngăn cản trẫm lục soát. Trẫm đều tha thứ ngươi vô tội bất cứ mạo phạm nào. Như vậy, trọn vẹn thiên tử chi tín của trẫm, cũng trọn vẹn thủy quân chi vinh của ngươi."
Câu nói cuối cùng của hắn cũng không phải câu hỏi.
Bởi vì đã là quyết định cuối cùng.
Tống Hoành Giang chỉ có chấp nhận, không chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Trang Cao Tiện tự nhận với thái độ này đã đủ không làm có lỗi với Tống Hoành Giang, cho đủ hắn tôn trọng.
Hắn lấy quốc quân chi tôn mạnh mẽ lục soát, bất kể ai cũng không thể nói Tống Hoành Giang sợ sệt. Nghĩ đến trên mặt mũi cũng không có trở ngại gì.
Thiên tử một lời, nặng như xã tắc.
Trang Cao Tiện chắp tay mà đứng, nhưng thần thức kinh khủng đã bao trùm tất cả.
Nhưng vào lúc này, Tống Hoành Giang đột nhiên bước tới một bước.
Tám trăm dặm Thanh Giang như cự long thức tỉnh, sóng nước cuồn cuộn. Toàn bộ lực lượng của Thanh Giang thuỷ vực gia trì lên thân, mà hắn giơ cao một quyền đã đập tới mặt Trang Cao Tiện!
Bất kể người nào thấy một màn như vậy đều phải kinh hãi rớt cả quai hàm.
Trang Cao Tiện chỉ cho một bậc thang để xuống, mà Tống Hoành Giang lại bước lên đài cao, thực sự dám xuất thủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận