Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1658: Không gì không đốt (2)

Giống như một điểm hỏa tinh rơi vào chảo dầu, đột nhiên lan tràn ra!
Chỉ khoảnh khắc, đốm lửa nhỏ đã lan khắp đồng bằng.
Tam Muội Chân Hỏa màu đỏ đậm đã thay thế toàn bộ tam diễm liệt hỏa, hiển hách Ngũ Phủ Hải.
Hắn triệt để đem Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương chuyển hết thành của mình.
Nhưng những chân hỏa này quá nhiều, nguồn lực lượng này quá cường đại, hạt giống thần thông của Khương Vọng hiện tại căn bản không đủ để dung nạp hoàn toàn.
Lực lượng kinh khủng như vậy bành trướng ở Ngũ Phủ Hải, hầu như muốn nổ tung lên, dưới sự trấn áp của thần thông Xích Tâm cùng điều động của thần thông Tam Muội Chân Hỏa, rời khỏi có trật tự…
Kết quả, trong mắt quang diễm ngàn vạn trượng, sóng mây mịt mù, hướng thẳng trời cao.
Đây là một hình ảnh khó có thể tưởng tượng.
Trên trời cao, hai con dị thú cường đại chém giết sinh tử.
Khí cơ dây dưa một chỗ, đánh cho không gian đều nổi lên gợn sóng, dư ba nhộn nhạo trăm dặm.
Họa Đấu dị thú to như tuấn mã, nhào vào trên thân Tất Phương mỏ trắng lông xanh, song trảo đè lên lông cánh Tất Phương, hỏa diễm trong miệng còn chưa tắt, răng nanh đã cắn vào cổ Tất Phương.
U quang và liệt diễm giao phong trên đầu răng, chém giết thảm liệt.
Trong thời khắc sinh tử này, Tất Phương không còn bảo lưu gì nữa.
Hỏa diễm của nó dường như từ sâu trong linh hồn bắn ra.
Xuyên thấu qua khung xương của nó, xuyên thấu qua huyết nhục của nó, cũng nhảy lên trên cánh chim…
Cuối cùng đốt cháy thần khu này!
Nó lớn tiếng kêu vang, miệng hô “Tất Phương!”
Liệt diễm hừng hực bao trùm nó, cũng bao trùm Họa Đấu vương thú đang nhào vào trên người nó.
Chân hỏa điên cuồng này ở trên không trung như một đám hỏa vân nở rộ.
Trong hỏa vân hai con dị thú cường đại quay cuồng.
Tam Xoa nhanh chóng hóa thành u quang, nhưng nhất thời không theo kịp tốc độ Tam Muội Chân Hỏa lan tràn.
U quang càng ngày càng co rút, mà liệt hỏa càng ngày càng rừng rực.
Liệt diễm phân giải da lông của nó, phân giải huyết nhục của nó…
Tất Phương đã biết không thể chạy thoát, nhưng lại lấy thân hồn của mình làm củi, nổi điên muốn đồng quy vu tận với Họa Đấu vương thú!
Khiến Họa Đấu xung quanh gào thét không ngớt chính là… Vương của chúng nó, nhưng căn bản không có ý tránh né.
Song trảo vẫn đè chặt cánh của Tất Phương.
Hàm răng vẫn cắn chặt lấy cổ Tất Phương.
Hai con cùng rơi xuống, cùng thiêu đốt.
Ngay thời khắc này, quang diễm vô tận xông tận trời.
Tam Muội Chân Hỏa bao phủ mặt biển kia thoáng chốc thu lại, cùng với quang diễm trong mắt Khương Vọng, trùng trùng điệp điệp, xuyên thủng trời cao, trực tiếp đánh vào thân hai con dị thú dây dưa.
Lấy diễm đốt diễm.
Dùng Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương, để thiêu đốt Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương!
Diễm hoa vô tận phân giải lẫn nhau, cùng tàn lụi.
Hỏa vân bao phủ không trung hơn mười trượng kia, vậy mà kịch liệt thu nhỏ lại.
Mà u quang trên thân Tam Xoa tăng vọt, răng nhọn khép lại, cắn răng vẫy đuôi!
Tất Phương thân xanh mỏ trắng vân đỏ, cứ như vậy đầu thân chia lìa.
Sau khi tiêu tán sinh cơ, thân thể của nó cũng không cách nào chống lại Tam Muội Chân Hỏa, bị liệt diễm cuốn lấy, liền biến mất không còn tăm tích.
Khương Vọng xuyên qua mặt biển, tiện tay vung lên, liệt diễm tung bay trên bầu trời trên biển khắp nơi đều tiêu tan.
Thế giới liệt hỏa hầu như phủ kín tầm mắt bị hắn nhẹ nhàng xóa đi như vậy.
Trở lại trời trong xanh, biển xanh ngắt.
Một giọt huyết châu lưu động liệt diễm từ trên trời rơi xuống trước mắt.
Khương Vọng đưa tay đón lấy nó.
Đây là tinh huyết của Tất Phương.
Nắm ở trong lòng bàn tay, nhìn quanh bốn phía.
Trong ánh mắt những Họa Đấu ở bốn phía, lần đầu tiên Khương Vọng nhìn tâm tình kính nể ngoài đói khát và xem thường.
Đương nhiên ánh mắt của Tam Xoa là khác biệt.
Ánh mắt của nó rất thân cận.
Nhưng khi dùng ánh mắt thân cận nhìn Khương Vọng, đồng thời nó còn đang nhai ăn đầu chim còn sót lại của Tất Phương đã bị Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt gần như không còn, nhưng dù sao cũng còn sót lại một cái đầu.
Tình cảnh này ánh mắt này, khiến Khương Vọng nhất thời không biết nói gì cho phải.
Chỉ có thể giơ tay lên, dùng quyền thăm hỏi.
Tam Xoa nhai nát đầu của Tất Phương ra, từ từ nuốt xuống, sau đó mới kêu lên: “Ngao!”
Tiếng kêu này ôn hòa hơn so với bất cứ lần nào trước đây.
Tựa như đang kêu gọi thân nhân vậy.
“Ngươi cũng khoẻ, Tam Xoa.” Khương Vọng đáp lại.
Thấy nó cũng không để ý, cũng đem giọt tinh huyết của Tất Phương thu vào trong hộp trữ vật.
Tam Xoa xoay người, đạp không mà lên, một mình đi tới ngọn phù sơn mà chúng nó một đường chém giết xuống.
Có một loại cảm xúc rất nhỏ, Khương Vọng không biết tại sao lại nhận ra được.
Tam Xoa rất thân cận với hắn, nhưng lúc này Tam Xoa cũng không hề vui vẻ gì.
Vì sao đánh chết Tất Phương rồi, lại cũng không có vui sướng?
Hắn vô thức đi theo sát phía sau Tam Xoa.
Có thể đã bị Tam Xoa thuần dưỡng thành thói quen, có thể là quan tâm tới Tam Xoa… Ai biết được?
Đại quân Họa Đấu tử thương hơn phân nửa rơi lả tả các nơi, không phát ra tiếng ai oán, yên lặng liếm láp vết thương với nhau.
Mà mục tiêu của Tam Xoa vô cùng rõ ràng, đạp không bay thẳng, rất nhanh liền đi tới vách đá mà Tất Phương nghỉ chân trước kia.
Dưới bệ đá thiên nhiên nằm ngang kia, lại còn ẩn giấu một thạch động.
Bệ đá giống như mái hiên vậy.
Tam Xoa trực tiếp đi vào, Khương Vọng theo sát phía sau.
Đây đương nhiên là sào huyệt của Tất Phương.
Bên trong cất giấu bảo vật mà Tất Phương canh giữ?
Truyền thừa của Hoàng Duy Chân?
Hay là bí ẩn của Thần Lâm? Cửu Phượng chi chương?
Trong quá trình đi lại trong sơn động, Khương Vọng tưởng tượng ra rất nhiều khả năng. Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, khi hắn cùng Tam Xoa đi đến chỗ sâu trong hang đá, nhìn thấy, chỉ là xương sọ trắng bệch chi chít.
Chỉ có xương sọ.
Thuộc về những dị thú khác nhau, tựa hồ đều là những vật cất giấu của Tất Phương.
Mà Tam Xoa lục lọi trong đống xương sọ chồng chất như núi kia một hồi, ngậm ra một cái đầu chó nhỏ nhắn, yên lặng đặt ở trước người, ánh mắt đau thương, cúi đầu liếm láp.
Thấy được cảnh này, Khương Vọng bỗng nhiên hiểu ra…
Đó là con của Tam Xoa.
Hôm nay Tam Xoa suất lĩnh đại quân đến đây vây giết Tất Phương cũng không phải là vì tranh đoạt cái gì, hoặc là chứng minh cái gì, đây chỉ là một màn báo thù chuẩn bị đã lâu.
Hắn gần như có thể tưởng tượng ra một hình ảnh như vậy.
Họa Đấu thực hỏa và Tất Phương ngự hỏa trời sinh đối địch, tranh đấu không ngừng.
Có một ngày, Tất Phương cường đại giang cánh bay qua, phun ra Tam Muội Chân Hỏa không gì không đốt, thiêu chết vô số Họa Đấu, bắt đi một con ấu thú còn non, trở lại sào huyệt chậm rãi nhấm nháp.
Tư thái của nó đương nhiên là mỹ lệ, thậm chí ưu nhã, cũng như ngày thường, để lại tàng phẩm.
Thế nhưng lần này, phụ thân của ấu thú quyết ý báo thù.
Nó điên cuồng rèn luyện bản thân, nhanh chóng trưởng thành vương giả của đàn thú Họa Đấu, huấn luyện và khống chế đại quân Họa Đấu.
Nơi đại quân đi qua, không còn một ngọn cỏ.
Nó không ngại huấn luyện thú hai chân, dùng hỏa liên quý giá đi nuôi nấng, để mình có thể nhanh chóng thích ứng Tam Muội Chân Hỏa…
Tất cả đều vì hôm nay.
Bao gồm lúc trước nó ý đồ vây săn Quỳ Ngưu, chắc là trên thân Quỳ Ngưu cũng có đồ vật có thể đối phó Tất Phương.
Nhìn Tam Xoa trầm mặc liếm đầu ấu thú, Khương Vọng trầm mặc.
Tuy nói giữa dị thú, có lẽ cũng không có gì đúng sai đáng nói.
Nhưng giờ phút này hắn vô cùng may mắn, trong chiến đấu lúc trước hắn đã đưa ra lựa chọn đúng với nội tâm.
Nếu không, hắn thật sự không biết nên đối mặt với hình ảnh này như thế nào.
“Ngao!”
Tam Xoa bỗng nhiên lại kêu lên.
Khương Vọng nhìn nó.
Nó nhẹ nhàng đẩy đẩy xương sọ của ấu thú, sau đó nâng trảo lên, đảo qua đống xương sọ rậm rạp chằng chịt, lại nhìn về phía Khương Vọng, làm ra động tác thổi hơi.
Khương Vọng dựng thẳng ngón tay đốt lên một ngọn hỏa diễm, thử đưa về phía trước: “Ngươi muốn ta thiêu hủy chúng nó sao?”
Tam Xoa cũng không biết là nhìn hiểu động tác của hắn, hay là nghe hiểu lời nói của hắn, liền lui về sau một bước, gật gật đầu.
Vì vậy Khương Vọng khẽ búng ngón tay, sợi Tam Muội Chân Hỏa này liền nhảy ra ngoài, hừng hực thiêu đốt. Trong khoảnh khắc, liền đốt thành tro bụi tất cả xương sọ bao gồm ấu thú Họa Đấu.
Tam Xoa nhìn thật kỹ nơi này một lần cuối cùng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lúc đi đến cửa động, nó dừng lại, nhìn Khương Vọng.
Khương Vọng nhìn nó, không rõ điều gì.
Lúc này Tam Xoa đã khôi phục hình thể bình thường, giống như một con chó đen nhỏ lông bóng loáng. Nó chậm rãi đi tới, thò đầu đến dưới bàn tay Khương Vọng và khẽ cọ cọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận