Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3118: Nhất kiếm Tây lai

Cỗ khí thế này, không phải là tuyệt đỉnh.
Nhưng nó bắt nguồn từ Đông Vực Xương Quốc, mà lại kiên quyết đâm vào Đông Hải!
Lúc này, có lẽ người ngoài đều không biết, Tào Giai và Tống Hoài lại đều biết được - Khương Vọng đang tu hành ở Xương Quốc.
Từ góc độ từng tiếp xúc của bọn họ, Khương Vọng không phải là một người quá mức sắc bén, quỹ tích sinh hoạt của hắn, ngoại trừ tu hành, vẫn là tu hành.
Thậm chí hắn còn ôn hòa, là loại người có thể ngồi ở một mẫu ba phần đất của mình, đợi đến khi thiên hoang địa lão, điều kiện tiên quyết là ngươi không nên chọc giận hắn.
Không may, hôm nay chắc là hắn đã bị chọc giận rồi.
Phủ Tồi Thành hầu là nơi mà mỗi khi đến Lâm Truy, Khương Vọng tất sẽ đặc biệt đến bái kiến.
Mối quan hệ giữa Khương Vọng và Lý Long Xuyên là loại bằng hữu nói chuyện không kiêng kị gì, vả lại thường xuyên đến tham gia gia yến ở Lý phủ!
Chuyện Đông Hải vốn đã ngã ngũ, tựa như Hải Giác bi này, đứng sừng sững ở đó, trấn áp phong ba. Hai bên Tề Cảnh xem như đã thảo luận ra một kết quả mà mỗi bên đều có thể tiếp nhận, cả hai đều chuẩn bị rút lui.
Lời bàn giao của người Cảnh Quốc, với Lý Long Xuyên mà nói, liệu đã đủ chưa?
Công bằng mà người Tề Quốc đòi, đối với Lý Long Xuyên mà nói, liệu đã công bằng chưa?
Có lẽ cả Tống Hoài và Tào Giai đều nên suy nghĩ kỹ càng.
Đương nhiên bọn họ có tư cách để không bận tâm.
Nhưng lịch sử đã chứng minh, những kẻ không bận tâm, cuối cùng đều phải trả giá đắt.
Khương Vọng này ôn hòa, điềm đạm, bị mắng vào mặt cũng có thể mỉm cười cho qua, khiến người ta lầm tưởng là kiểu người vô hại. Nhưng hắn cũng là kẻ bất chấp tất cả, dám đại náo Thiên Kinh thành!
Tính theo thời gian, quả thật Khương Vọng đã nhận được tin tức.
Kỳ Vấn dẫn hạm đội ngạo nghễ ngang trời, trước mặt bàn dân thiên hạ tuyên bố "Vương Khôn giết Lý Long Xuyên", tin tức này truyền khắp vùng biển gần.
Sự việc liên quan đến nhà công hầu bá quốc, liên quan đến cuộc tranh đấu giữa hai bá chủ ở Đông Hải, các thế lực đều sẽ lập tức nắm được thông tin, mà chắc chắn Khương Vọng không thiếu kênh thông tin.
Thế mà hắn không nói một lời, chỉ nhất kiếm tây lai!
Hắn có ý gì?
"Thái Nguyên Chân Nhân."
Tống Hoài nhìn Lâu Ước:
"Ngươi hãy về trước, bẩm báo mọi việc Đông Hải với bệ hạ. Tránh cho bệ hạ của ngươi phải lo lắng. Việc giải quyết hậu quả ở đây cứ giao cho lão phu."
Cơ Phượng Châu vượt Trung Cổ Thiên Lộ, luyện Vĩnh Hằng Thiên bi để trấn áp Thương Hải, lại hồi tưởng Trường Hà, ngự Cửu Long Phủng Nhật Vĩnh Trấn Sơn Hà tỉ để trấn áp Trường Hà Long Quân, quả là thần thông cái thế. Tình hình Đông Hải, sao hắn có thể không hay biết? Nếu chưa được hắn gật đầu, Linh Thần Chân Quân sao có thể để lại Trào Phong Thiên Bi?
Câu nói này chẳng qua chỉ là một cách nói uyển chuyển của "tránh né mũi nhọn".
Chuyện Vương Khôn giết Lý Long Xuyên, ngọn nguồn vẫn chưa rõ ràng, nếu lại bị liên lụy đến Lâu Ước, trong lúc nhất thời không thể gột sạch, e là tình hình sẽ rất khó coi.
Nhỡ đâu Khương Vọng cũng như Điền An Bình, đến hỏi tội...
Lâu Ước tuy là đệ nhất Chân Nhân Trung Vực, nhưng Khương Vọng lại là kẻ đã tạo ra cực hạn Động Chân cổ kim, hơn nữa sau khi thoát khỏi trạng thái Thiên Nhân, lại cầm kiếm khiêu chiến bốn vị Đại Tông sư Võ đạo, một lần nữa tạo nên kỳ tích lịch sử!
Dù là Tống Hoài cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Lâu Ước.
"Vậy làm phiền Thiên sư!"
Lâu Ước tiện tay đẩy ra một cái hỗn động, nhìn Điền An Bình thật sâu rồi bước vào trong.
Cường giả đứng trên tuyệt đỉnh Động Chân như hắn không e ngại bất kỳ đối thủ cùng cảnh giới nào, kể cả Khương Vọng. Lui một vạn bước mà nói, thân là Chân Nhân Cảnh Quốc, chỉ cần hắn không muốn tử chiến, cho dù có đứng im tại chỗ, Khương Vọng có thể làm gì hắn?
Nhưng thêm chuyện không bằng bớt chuyện, chuyến đi Đông Hải lần này Cảnh Quốc đã tổn thất nặng nề, bản thân hắn cũng thiệt hại không ít. Nếu đã quyết định rời khỏi Đông Hải, không cần thiết phải xung đột thêm vào lúc này.
Đạt đến cảnh giới hiện tại, ra tay đều phải có giá, hắn đã qua cái tuổi tranh cường háo thắng rồi.
Tào Giai nhìn về phía Điền An Bình:
"Thương thế của Điền soái thế nào rồi? Có cần về kinh tĩnh dưỡng trước không?"
Xiềng xích của Điền An Bình quấn quanh người, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ lấy hắn, như thể khoác lên mình một bộ giáp đen.
Vỏ ngoài của giáp xích cố định, nhìn qua những mắt xích có thể thấy bên trong, xiềng xích như con rắn đen vẫn không ngừng di chuyển, phát ra tiếng va chạm leng keng. Lại có tiếng xiềng xích cọ xát vào da thịt, ma sát với xương cốt, nghe mà sởn cả gai ốc.
Có vẻ như... hắn đang tự chữa thương cho chính mình. Tuy cảnh tượng có vẻ kinh khủng.
"Vẫn còn chống đỡ được."
Giọng nói khàn khàn của Điền An Bình vang lên từ trong giáp xích:
"Nếu được, có thể mời Thái Y Lệnh đến đây, thi triển một châm Kinh Hồng cho ta được không?"
Lâm Truy Thái Y Viện có ba bộ châm pháp, được truyền thừa từ vị Hồng Nhan Y Tông thời Võ Đế, trải qua nhiều năm hoàn thiện, được xưng là thuật pháp trấn viện; là tuyệt học có thể sánh ngang với "Đông Vương Thập Nhị Châm" của Đông Vương Cốc.
Trong đó có "Thụy Tiên Châm", Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân từng được trải nghiệm sau khi phạt Hạ trở về.
Còn "Kinh Hồng Châm" này, chuyên dùng để chữa trị cho Chân Nhân, có thể bổ sung đạo nguyên, rất có ích cho nguyên thần. Mỗi một châm đều phải hao phí rất nhiều tài nguyên, chỉ riêng cây châm dùng để thi thuật, cũng phải dùng bí pháp ngâm trong dược trì đặc chế, ngâm đủ ba ngàn ngày. Thêm vào đó, rất nhiều dược liệu đều có hạn sử dụng, dẫn đến việc bảo quản rất khó khăn. Định ra thời hạn mười năm, trong vòng mười năm, chỉ có ba châm, cực kỳ quý giá.
Thỉnh cầu của Điền An Bình không giống như là muốn chữa thương, ít nhất không phải là chữa thương lúc này, trong lúc giao đấu, Lâu Ước làm tổn thương đến đạo thân của hắn nhưng cũng không động chạm gì đến nguyên thần.
Có điều với thân phận của Điền An Bình, với những đóng góp của hắn trong sự kiện "đuổi Cảnh ở Đông Hải", chắc chắn yêu cầu này sẽ không bị từ chối.
Dù sao hắn cũng chiến đấu vì nước, mới dẫn đến Lâu Ước đánh thành ra thế này.
Tào Giai chỉ nói:
"Ta đã truyền tin cho Lâm Truy, dùng danh nghĩa Binh Sự đường mời người, Thái Y Lệnh sẽ chạy tới đây với tốc độ nhanh nhất. Ngươi hãy đến Quyết Minh đảo tĩnh dưỡng một thời gian trước đã."
Bên trong sợi xích quấn lấy Điền An Bình lộ ra khuôn mặt hắn. Lúc này xương mặt hắn vốn lõm sâu nay đã nhô trở lại, nhưng vẫn còn chút mềm mại phù phiếm, ấn một cái là sụp xuống, mang lại cảm giác hư ảo.
"Không sao."
Hắn nói rất hàm hồ:
"Đợi Võ An hầu đến đã, ta nguyện chờ đợi ở đây, được một lần chiêm ngưỡng phong thái của hắn."
"Nếu Điền soái đã nói không sao, vậy thì không sao."
Tào Giai liếc hắn một cái, nửa nhắc nhở nửa cảnh cáo:
"Khương Chân Nhân đến vì bằng hữu, khó tránh khỏi nóng lòng, nếu có lời nói quá khích chắc cũng không phải bản ý, Điền soái cũng cần rộng lượng. Hắn hỏi ngươi điều gì ngươi cứ thành thật trả lời là được. Cần biết hắn tuy rời nước, nhưng không phải kẻ thù."
Lúc này Điền An Bình đã kéo thẳng được thân thể, lảo đảo bay đến trước tấm bia đá, nghiêm túc quan sát tạo vật kỳ tích của Cảnh quốc đương thời. Rất nhiều thủ đoạn chồng chất trên tấm bia đá này, đủ để hắn nghiên cứu rất lâu... Nhân gian thú vị biết bao nhiêu!
Lời nói của Tào Giai, có lẽ hắn nghe lọt tai, có lẽ không.
Ánh mắt hắn chuyên chú, miệng chỉ nói:
"Đốc hầu không cần lo lắng cho ta, ta chỉ là... rất hứng thú với hắn."
"Ngươi hứng thú với ai?"
Đây là một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai hắn. Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại phẳng lặng không chút tò mò, mà mỗi chữ đều rõ ràng lạnh lùng, phảng phất dùng góc cạnh của tảng đá, xé toạc thính giác!
Điền An Bình chợt xoay người!
Âm thanh đột nhiên giáng xuống kia vỡ tan giữa không trung. Từ dư âm của thanh âm ấy, một nam tử áo xanh bước ra.
Bầu trời vào lúc này, cũng vừa vặn vào màn đêm.
Một canh giờ ban đêm trôi qua, Đông Hải nghênh đón một canh giờ ban ngày.
Đang hoàng hôn.
Mặt trời đỏ rực in bóng xuống biển cả, nhuộm đỏ một vùng trời biển, ráng chiều nối tiếp đất trời.
Trong thời đại hiện nay, Khương Vọng, người có tư cách nhất tranh giành danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất Chân Nhân", kẻ đã sáng tạo ra Động Chân cực hạn, giờ đang đạp nước đi đến giữa biển trời, tựa như một đường phân cách rõ ràng, muốn phân chia ranh giới biển trời lẫn lộn trong ánh hoàng hôn.
Trường Tương Tư danh chấn thiên hạ đang treo bên hông hắn, vỏ kiếm Thần Long Mộc cũng không thể che lấp đi sự sắc bén toát ra từ thân kiếm.
Hắn mang đôi mắt tĩnh lặng như vậy, lạnh nhạt nhìn Điền An Bình.
Rồi một lần nữa lặp lại:
"Ngươi nói ngươi hứng thú với ai?"
Đứng trên chiến thuyền Họa Ương, Kỳ Vấn đang chỉ huy hạm đội chậm rãi rút lui, bỗng cảm thấy cán thương trong tay có phần lạnh lẽo. Rõ ràng đang là mùa hè mà thân thương lại như kết sương thu.
Giờ Thân vừa đi, giờ Dậu đã đến.
Nhưng dường như trời đất lại một lần nữa bước vào màn đêm, thời tiết này khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
"Ngươi."
Điền An Bình nhếch môi, rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Khương Vọng, rồi lại nghiêm túc nói:
"Ta rất hứng thú với ngươi. Không chỉ hôm nay, cũng không chỉ một ngày."
Ở Thất Tinh cốc, ở Tức thành, trên chiến trường Tề - Hạ, mỗi lần Khương Vọng xuất hiện trong mắt hắn đều có khác biệt rất lớn. Hứng thú của hắn với Khương Vọng, không hề suy giảm theo thời gian, ngược lại ngày càng nồng đậm.
Trời có ảo diệu vô tận, đất có bí ẩn vô biên, con người có khả năng vô hạn.
Thế giới rộng lớn, có quá nhiều thứ đáng để hắn bỏ thời gian.
Trước kia cũng từng có rất nhiều người khiến hắn cảm thấy hứng thú, nhưng cuối cùng đều tầm thường, mất đi bí ẩn, khiến hắn cảm thấy nhàm chán. Khương Vọng là một trong số ít người có thể duy trì sức hấp dẫn với hắn.
Hiện tại hắn mở lòng trao đổi với Khương Vọng, cũng có thể coi là một loại chân thành.
"Như vậy..."
Khương Vọng buông thõng hai tay, chưa rút kiếm. Nhưng dáng người thẳng tắp của hắn đứng trên mặt biển, bản thân đã giống như một thanh kiếm đâm thẳng vào hoàng hôn.
Điền An Bình, vị thống soái Trảm Vũ hung danh hiển hách, vẻ ngoài đáng sợ, lúc này lại không thể khiến cho trong mắt hắn xuất hiện nửa điểm xao động.
Hắn chỉ đi thẳng về phía Điền An Bình, đạp biển lên trời, đường thẳng dưới chân cũng tựa như một thanh kiếm. Hắn hỏi:
"Ngươi tính toán, làm sao để lý giải ta đây?"
Bằng câu hỏi, bằng đau đớn, hay là bằng sinh tử?
Rầm rầm.
Điền An Bình cũng bước về phía Khương Vọng, kéo lê xiềng xích đầy người. Rất nhiều đoạn xích đứt rời khỏi áo giáp, nhẹ nhàng lay động, tựa như xúc tu bằng sắt:
"Nếu có thể..."
"Điền soái!"
Tào Giai đúng lúc cắt ngang:
"Thái Y Lệnh đã đến Quyết Minh đảo, thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, không thể trì hoãn thêm nữa. Hãy đi xem Thái Y Lệnh nói thế nào trước đã."
Lời này tuy là khuyên nhủ nhưng đã gần như mệnh lệnh.
Giữa Lâm Truy và Quyết Minh đảo có một khoảng cách khá xa.
Thái Y Lệnh có thể đến nhanh như vậy, gần như ngay khi Tào Giai vừa truyền tin về, bên kia đã lập tức giáng lâm, chỉ có thể là thông qua "Thiên Tinh đàn" được bố trí trên Quyết Minh đảo. Đó là kiến trúc có liên kết với Trích Tinh lâu trong thành Lâm Truy, có thể dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua phong tỏa, đưa cường giả đến nơi.
"Điền soái, lên thuyền! Ta đưa ngươi một đoạn!"
Cùng là thống soái Cửu Tốt, Kỳ Vấn cũng cảm thấy bầu không khí không ổn, bèn lên tiếng nói.
"Không cần."
Điền An Bình đáp rồi lại nói với Khương Vọng:
"Ta nghĩ chúng ta sẽ còn gặp lại."
Nói xong, hắn rung xiềng xích, bay ngang trên không, chỉ trong nháy mắt đã đi xa.
Kỳ Vấn bị hắt hủi, cảm thấy vô cùng khó hiểu, cho rằng người này đúng là khùng điên, không biết điều. Nhưng hắn cũng chỉ thu hồi Hổ Đầu thương trong tay, không nói gì thêm.
Tào Giai bước đến trước mặt Khương Vọng, giơ tay lên, định vỗ vai hắn, phần vì từng kề vai chiến đấu, phần vì hắn là cấp trên cũ của Khương Vọng. Nhưng lại cảm thấy Khương Vọng lúc này quá lạnh lùng, khó gần, cuối cùng đành buông tay xuống, chỉ thở dài:
"Cố nén bi thương."
Khương Vọng ngẩng đầu nhìn Hải Giác bia gần đó, bia này cao vút như núi cao hiểm trở, nhô lên khỏi mặt biển những ba ngàn trượng, khiến người ta nhìn đến mỏi cả cổ.
Người đứng dưới bia, nhỏ bé như phù du.
Hắn nói:
"Trước kia đến đây, ta không thấy bia này."
Tào Giai nói:
"Hôm nay mới dựng."
Nghĩ một lát, ông lại nói thêm:
"Đây là một trong chín tấm Vĩnh Hằng Thiên bia mà Cảnh quốc dựng lên để bình định Thương Hải, sau khi kế hoạch Tĩnh Hải thất bại, chỉ đoạt lại được tấm này. Linh Thần Chân Quân hiểu rõ đại nghĩa, dựng bia ở đây, trấn giữ bờ cõi trên biển."
"Ừ."
Khương Vọng gật đầu.
Hôm nay Khương Vọng có vẻ không được lễ phép, không giống thường ngày.
Nhưng Tào Giai cũng không để ý, ông ngừng một chút rồi hỏi:
"Hình như Khương Chân Nhân và Điền Chân Nhân có mâu thuẫn? Có chuyện gì ta không biết sao?"
Nói ra cũng trùng hợp, cả Khương Vọng và Điền An Bình đều từng là thuộc hạ của ông. Lúc trước trên chiến trường phạt Hạ, ông đã sắp xếp hai người này ở hai chiến tuyến khác nhau. Về sau, quả nhiên cả hai đều được phát huy được tác dụng, lập nhiều chiến công.
Phong cách của hai người này trên chiến trường gần như hoàn toàn trái ngược nhau.
Đều là người đã chứng minh bản thân trên chiến trường, cũng đã đạt đến một vị trí nhất định, có thể đánh giá một cách nghiêm khắc hơn.
Khương Vọng trên chiến trường có suy nghĩ quá ngây thơ, lý tưởng hóa, luôn theo đuổi thương vong nhỏ nhất, không tiếc mạo hiểm bản thân. Thường xuyên xông pha nơi đầu sóng ngọn gió, không hiểu đạo lý chủ tướng không thể tùy tiện hành động. Dù có đánh thêm bao nhiêu trận nữa thì cũng chỉ rèn luyện được võ nghệ cá nhân chứ khó mà trở thành danh tướng. Cũng may có người thông minh như Trọng Huyền Thắng tọa trấn chỉ huy mới có thể giành được chiến công số một ở chiến tuyến phía Đông, thậm chí đánh một trận mà được phong hầu.
Còn Điền An Bình thì quá tàn nhẫn, đối với địch hay ta đều như vậy. Hắn chỉ cần kết quả, hoàn toàn không quan tâm đến mạng người, càng không nói đến việc thấu hiểu binh sĩ. Thái độ tàn nhẫn của hắn khiến cho chiến công số một ở chiến tuyến phía Bắc nhuốm đầy máu tanh, ngay cả Thiên tử cũng không thể ban thưởng.
Nếu nói giữa hai người như vậy có thù oán gì đó. Là chủ soái phạt Hạ, ông có tư cách và cũng có ý muốn hòa giải cho hai vị đại tướng này.
"Phải nói là không có mâu thuẫn gì, ta chỉ hơi ghét hắn thôi."
Khương Vọng vốn định nói như vậy.
Nhưng chút cảm xúc chán ghét ấy cũng chìm xuống đáy lòng một cách cô độc.
Trong lòng hắn chỉ lạnh lùng nhớ lại Điền An Bình đã từng làm một số chuyện, nhưng hình như những chuyện đó cũng không có gì đáng nói. Trong vòng quay của Thiên đạo, cũng chỉ có vậy thôi.
Khương Vọng lấy từ trong ngực ra một hộp đựng thức ăn, lấy ra một miếng bánh ngọt, nhẹ nhàng cắn một miếng, chậm rãi nhai. Cuối cùng hắn lại nếm được vị đắng chát.
Hắn thuận tay đưa hộp thức ăn cho Tào Giai:
"Bánh ngọt do Ngu Quốc công của Nam Sở làm, Đốc hầu thử xem."
Trong hộp chỉ còn một miếng bánh.
Ngu Quốc công đích xác là bậc thầy về ẩm thực, thiên hạ vô song. Bánh ngọt do lão đích thân làm có thể nói là vô giá.
Dù là công hầu của bá quốc như Tào Giai cũng chưa từng được nếm thử.
Từ trước đến nay, ông luôn coi Khương Vọng là phúc tướng của mình, cũng có chút tình nghĩa, đương nhiên sẽ không từ chối thái độ thân cận này. Ông thuận tay nhận lấy hộp thức ăn, cầm miếng bánh cuối cùng lên.
Tống Hoài trên Thiên Nhai đài nhìn về hướng Điền An Bình biến mất một lúc, dường như đang suy nghĩ điều gì. Lúc này, y có chút tiếc nuối quay đầu lại, nhìn Khương Vọng:
"Đã lâu không gặp! Khương Chân Nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"
"Ta có vấn đề."
Khương Vọng lạnh nhạt nói:
"Ta mắc bệnh rất nặng. Ta bị mắc kẹt trong trạng thái Thiên Nhân, không thể thoát ra, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành Thiên Nhân thật sự. Hiện giờ ta hoàn toàn dựa vào 'Tịnh Ý Thần Định cao' này để áp chế."
Việc Khương Vọng chứng được Thiên Nhân lần thứ hai, không thể thoát ra, đến nay cũng không có nhiều người biết.
Những ngày qua, hắn đi khắp nơi tìm kiếm truyền thừa về thuật phong ấn, tìm kiếm ở Đông Vực, tu hành ở Xương Quốc. Có lẽ một số người đã nghe nói qua, nhưng cũng không biết rõ cụ thể.
Tào Giai không phải là người biết rõ chuyện này.
Ông có quá nhiều chuyện phải quan tâm!
Lúc này, một tay ông cầm hộp thức ăn, một tay cầm miếng "Tịnh Ý Thần Định cao" cuối cùng, đang định há miệng ăn ! miệng đã mở ra nhưng lại sững sờ tại đó.
Im lặng một lát, ông hỏi:
"Miếng cuối cùng này ngươi cho ta rồi. Vậy ngươi làm sao bây giờ?"
"Ta nghĩ có lẽ ta không cần nữa."
Khương Vọng nói:
"Lý Long Xuyên là bằng hữu của ta. Là bằng hữu quen biết đã lâu. Lần cuối cùng hắn liên lạc với ta trước khi chết là để tìm cách giải quyết vấn đề của ta."
"Chắc là hắn không muốn ta quên hắn? Nhưng hắn lại đi trước rồi."
"Lý Long Xuyên xảy ra chuyện, ta không thể không quan tâm. Nhưng ta phải quan tâm thế nào đây? Ta có tư cách gì? Với danh nghĩa gì? Liệu có đến lượt ta không? Hình như các ngươi đã bàn bạc xong rồi."
"Sống trên đời, tình thân, tình bạn, ân nghĩa xưa, oán hận cũ... Quá nhiều ràng buộc, không thể làm theo ý mình."
"Đôi khi ta cũng hận bản thân mình do dự, không hiểu sao mình lại sống không dứt khoát như vậy."
"Sau khi bị bệnh, ta thấy thoải mái hơn nhiều."
"Vĩnh viễn chìm vào Thiên Nhân, ta sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, sẽ không kiêng kỵ gì nữa, chỉ nhớ mệnh lệnh cuối cùng ta tự đặt ra cho mình."
"Cho nên..."
Hắn nhìn Tào Giai, nhìn Tống Hoài, nhìn Diệp Hận Thủy, Kỳ Vấn, thậm chí cả Tần Trinh, nhìn tất cả mọi người ở đây:
"Bây giờ các ngươi có thể nói cho ta biết Lý Long Xuyên chết như thế nào không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận