Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3002: Công nghĩa cho ai cầm giữ (2)

Cách Phỉ đang định dùng đại nghĩa để áp chế người khác, vậy mà sững sờ một chút. Ta cũng vì tân chính quốc gia, ngươi cũng vì tân chính quốc gia, chẳng phải chúng ta là người một nhà sao?
"Nhưng Cách Phỉ, ngươi chính là hiện thân của tệ nạn quốc gia."
Bạch Ngọc Hà lơ lửng trên bầu trời đêm, chỉ tay quát lớn:
"Ngươi đứng trước mặt ta hôm nay chính là sự bất công lớn nhất!"
Một cái mũ thật lớn như vậy được chụp xuống trước, mũ trong tay Cách Phỉ lại không chụp ra được.
Công lý đôi khi là một lưỡi dao sắc bén, ai cũng có thể cầm nó để làm tổn thương người khác.
"Đúng vậy, hôm nay ta giết người, thủ đoạn có chút kịch liệt. Nhưng tin rằng những người chính nghĩa có thể hiểu được tấm lòng yêu nước của ta. Người sống trên đời, có đôi khi trung nghĩa không thể nào vẹn toàn! Chúng ta có thể đến triều đình đối chất, đến trước mặt Cung tướng, đến trước mặt quốc quân tranh luận chuyện này."
Cách Phỉ không tự cho mình sơ hở nào:
"Chuyện xấu xa của Cách thị, ta không đành lòng nói, nhưng cũng không thể im lặng làm ngơ. Đúng sai, chỉ cần đối chất một lần là rõ!"
Đến trước mặt Văn Cảnh Dụ, Cung Tri Lương để đối chất, để bọn họ bênh vực, tái diễn chuyện cũ mấy năm trước, gã thật sự tính toán rất giỏi.
Bạch Ngọc Hà lần này đến là có chuẩn bị, đương nhiên sẽ không bị Cách Phỉ dẫn dắt, y chỉ lớn tiếng chất vấn:
"Ngươi nói ngươi một lòng yêu nước, ta hỏi ngươi - ngươi ngây ngô nhiều năm, điên loạn không xử lý công việc, hưởng tước hưởng lộc, có lợi gì cho quốc gia? Dựa vào cái gì mà còn có thể làm Hữu Đô Ngự Sử? Dựa vào việc ngươi là người thừa kế của Cách thị sao? Chức vị đại quan triều đình vậy mà lại do Cách thị các ngươi tự ý ban tặng? Chẳng phải đây chính là tệ nạn mà quốc gia cần phải loại bỏ ngày hôm nay sao!"
Cách Phỉ vốn dĩ không phải là người am hiểu đấu võ mồm, ở Sơn Hải Cảnh, gã nói cái gì thì chính là cái đó, không cần phải giải thích với ai. Nhất thời trong lòng gã nhanh chóng xoay chuyển, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp:
"Chuyện này..."
"Đừng có nói với ta là bởi vì Cao tướng!"
Bạch Ngọc Hà trực tiếp ngắt lời gã:
"Cao tướng năm đó chính miệng đề xuất 'tuyển chọn quan lại công bằng, quý tiện bình đẳng', sao có thể vì một người như ngươi mà vi phạm chủ trương chính trị của chính mình? Chẳng lẽ ngươi muốn nói, cái gọi là công bằng của Cao tướng vẫn là công bằng từ trên xuống dưới, bản thân ngài ấy đứng trên đỉnh cao quyền lực, là cựu quý tộc lớn nhất sao?"
Cách Phỉ đương nhiên không thể phủ nhận Cao Chính, như vậy chẳng khác nào phủ nhận chỗ dựa lớn nhất của gã trong chuyện này.
Nhưng vốn dĩ gã thật sự muốn lấy Cao Chính ra làm chỗ dựa cho mình, trong lúc nhất thời bị chặn họng, tiến thoái lưỡng nan.
May mà mấy năm nay gã đọc sách cũng không phải là vô ích, trước tiên giả vờ nổi giận tím mặt:
"Bạch Ngọc Hà, cho dù ngươi có ghen ghét ta đi chăng nữa, ngươi cũng không cần phải lấy lý do hoang đường như vậy!"
Sau đó mới nói:
"Ta là thiên kiêu của một nước, là Chân nhân đương thế, ta đã cống hiến không biết bao nhiêu cho quốc gia này! Lúc ta gặp chuyện ngoài ý muốn, mê man bất tỉnh, giữ lại cho ta một chức quan Hữu Đô Ngự Sử nho nhỏ chẳng lẽ là quá đáng sao? Hay là nói, ngươi chưa bao giờ hi vọng ta có thể tỉnh lại?!"
"Nói hay lắm! Ngươi đã cống hiến bao nhiêu cho quốc gia!"
Bạch Ngọc Hà chờ chính là một câu nói này, y trực tiếp ném ra một xấp tài liệu, đen kịt đập vào người Cách Phỉ:
"Ngươi có muốn xem qua những chứng cứ phạm tội này rồi hãy nói chuyện hay không?"
"Liễu Trí Nghiễm bị chém đầu treo cổng chợ vì tội tham ô nhận hối lộ vào tháng trước có quan hệ cá nhân rất tốt với ngươi, năm đó cũng là thông qua ngươi mới vào được Ngự Sử đài, nếu không lúc ấy hắn căn bản không đủ tư cách được thăng chức! Ngươi định giải thích như thế nào?"
"Tăng Sĩ Hiển cưỡng hiếp dân nữ năm năm trước, lúc ấy đã bị tống giam, là bởi vì có ngươi nên mới được thoát tội. Qua điều tra, lúc hắn còn nhỏ đã từng học chung trường tư thục với ngươi, đồng môn thời thơ ấu ngươi đều nhớ, Cách Phỉ ngươi thật sự là trọng tình trọng nghĩa!"
Giọng nói của Bạch Ngọc Hà vang vọng khắp bầu trời đêm:
"Từng trang, từng chuyện một, đều là chuyện tốt mà Cách Phỉ đã ngươi làm ra. Ngươi cống hiến nhiều ít cho quốc gia, đều là do ngươi tự nói ngoài miệng. Nhưng tội ác mà ngươi gây ra trên chức vị Hữu Đô Ngự Sử đều nằm trong chứng cứ! Ngươi còn gì để phân bua nữa hay không? Ai giữ lại chức quan cho ngươi, là vì như thế nào? Để ngươi làm thêm nhiều chuyện ác sao?"
Cách Phỉ hoàn toàn không thể nào phản bác.
Gã không trải qua những gì mà ‘Cách Phỉ’ trước kia đã trải qua, gã căn bản không biết những chuyện này!
Cho nên gã thậm chí không thể phủ nhận, bởi vì gã không thể nào xác định những chuyện này có phải là thật, có chứng cứ xác thực hay không. Một khi phủ nhận sai, ngược lại sẽ tự đẩy mình xuống vực sâu.
Tiếng bàn tán nổi lên bốn phía khiến cho gã càng thêm bối rối.
Từng chuyện, từng chuyện một tựa như thật giả lẫn lộn, rối tung rối mù trong đầu vị thiên kiêu Cách thị này.
Trong lúc nhất thời, gã thở hổn hển, mắt lộ hung quang. Ở Sơn Hải Cảnh, lời bàn tán của người khác căn bản không quan trọng, ai không phục, ai có ý kiến, vậy chỉ cần giết đến khi phục thì thôi - sau khi trở thành người ngược lại bị trói buộc quá nhiều, thật là vô lý.
Gã thoát khỏi lồng giam Sơn Hải Cảnh, lại tự đeo lên xiềng xích của con người!
Cách Phỉ nhất thời không nói gì, Bạch Ngọc Hà lại không hề dừng lại. Y lạnh lùng nói:
"Ngươi có thể hủy diệt những chứng cứ này, nhưng ngươi không thể nào xóa bỏ những chuyện ngươi đã làm, hôm nay ngươi đứng ra nói mình ủng hộ tân chính, hi vọng là ngươi thật lòng thật dạ! Nhưng ung nhọt như ngươi không bị loại bỏ, tân chính làm sao có thể thi hành?"
Y tiện tay ném ra, càng nhiều chứng cứ vụ án bay đầy trời, rơi khắp ngóc ngách trong thành:
"Các vị bách tính cũng hãy nhìn xem, dưới lớp mặt nạ ôn văn nhã nhặn của Cách Phỉ giấu giếm lòng lang dạ thú như thế nào!"
Những vụ án mà Bạch Ngọc Hà chuẩn bị kỳ thật đều là tội ác của Cách thị, không liên quan nhiều đến bản thân Cách Phỉ. Cách Phỉ trước kia chuyên tâm tu hành, căn bản sẽ không quan tâm đến những chuyện này. Cách Phỉ bị quái vật Sơn Hải cảnh chiếm giữ, căn bản sẽ không kết giao bằng hữu.
Nhưng những người này quả thật có liên quan đến Cách Phỉ. Ví dụ như Liễu Trí Nghiễm ở Ngự Sử đài quả thật có quan hệ rất tốt với gã, Tăng Sĩ Hiển cũng thật sự là đồng môn cùng trường với gã lúc nhỏ.
Bạch Ngọc Hà rất rõ ràng, Cách Phỉ hiện tại không phải là ‘Cách Phỉ’ thật, hoàn toàn không thể nào biện giải đối với những chuyện mơ hồ này. Cách Phỉ dám thừa nhận gã không phải là Cách Phỉ sao?
Nếu như Cách thị còn tồn tại, nếu như Cách Dự còn sống trên đời, những chuyện này còn có thể giải thích từng chuyện một. Nhưng hiện tại Cách thị vừa mới bị Cách Phỉ diệt môn, gã có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch được!
Cục diện Việt quốc này sương mù nồng nặc, năm đó Bạch Ngọc Hà lựa chọn thoát khỏi vòng xoáy, cũng đợi đến mùa thu năm nay mới nhìn rõ ràng - Việt quốc đã sớm muốn thay đổi, đối với quốc gia mà nói có lẽ đây là chuyện tốt. Nhưng thủ đoạn trong quá trình này tuyệt đối không thể nói là chính xác.
Nếu chỉ theo đuổi sự chính xác chung chung, nhất định sẽ dẫn đến đau đớn cụ thể!
Giống như năm nay y mới biết được, phụ thân Bạch Bình Phủ của mình là vật hi sinh chính trị mà cả trên dưới Việt quốc đều ngầm thừa nhận. Nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của lão không phải là ác niệm của Cách Phỉ, mà là sự khởi đầu cho việc triều đình Việt quốc thanh trừng thế gia. Không có Trương Lâm Xuyên thì cũng sẽ có chuyện khác xảy ra. Chỉ là Vô Sinh Giáo tổ đi ngang qua làm chuyện ác là lí do kín đáo nhất mà thôi.
Nói cách khác, nếu như Cao Chính còn sống, những người như Lý, Ngô, Tống sẽ không biến mất một cách khó coi như vậy. Cũng sẽ giống như Bạch Bình Phủ, là một màn diễn ra tự nhiên trong thời gian xuân đi thu đến. Thậm chí sẽ không khiến cho người ta nghi ngờ.
Bạch Ngọc Hà có oán hận, oán hận này ẩn sâu trong lòng, theo y rời khỏi đất nước nhiều năm, cũng theo y một đường trở về.
Nếu như quốc gia muốn thay đổi, muốn công bằng, muốn loại bỏ ung nhọt, vậy thì mục tiêu rõ ràng nhất, nhân tố bất công nhất là Cách Phỉ này, có nên loại bỏ hay không?
Triều đình Việt quốc dùng đại thế giết chết Bạch Bình Phủ.
Hôm nay y cũng muốn lấy đại thế giết chết Cách Phỉ.
Hoặc là Việt đình hủy diệt mấu chốt để Hoàng Duy Chân trở về, xóa bỏ "khí" khiến cho Sở quốc phải ném chuột sợ vỡ bình, hoặc là bọn họ thừa nhận mình đã làm sai, dùng sai thủ đoạn!
Y muốn trả thù, không chỉ là con quái vật Sơn Hải chiếm cứ thân thể Cách Phỉ này, mà còn có cả Văn Cảnh Dụ!
"Cách Phỉ! Ngươi hãy thành thật nhân tội đi! Hôm nay đồ diệt cả nhà, có phải là muốn hủy diệt chứng cứ, từ đó thoát thân hay không? Giết chết người thân để cầu xin được sống, ngươi là loại súc sinh gì vậy!"
Bạch Ngọc Hà gầm lên trong đêm:
"Quốc gia muốn thái bình thịnh trị, nên bắt đầu từ Cách Phỉ! Hoàng đế bệ hạ - thần biết ngài có quốc thế, nắm giữ thế giới chân thật, nhất định có thể nghe thấy. Thảo dân Bạch Ngọc Hà, thay mặt cho vạn vạn bách tính Việt quốc, xin ngài vì thiên hạ mà suy nghĩ lâu dài, hành động dứt khoát, giáng xuống thiên phạt, trừng trị ác ma này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận