Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 716: Dưới địa đồ lộ dao găm

"Quốc tướng." Trang Cao Tiện trầm ngâm một lát, mới nhìn Đỗ Như Hối nói: "Thật cũng được, giả cũng được. Vi tôn giả húy, vi khứ giả ẩn. Có một số việc trẫm không muốn nhắc lại."
- Giải thích, "vi khứ giả ẩn" là ý nói tới khuyết điểm và lỗi lầm của người có thân phận cao quý, nôm na là có thể bỏ qua. Hết giải thích.
"Vâng." Đỗ Như Hối nói giọng chân thành: "Trời xanh bất hạnh, mới tới thế gian. Tiên hoàng đột nhiên băng hà, đã tạo thành rất nhiều bí ẩn không lời giải. Bằng không thì việc này, cựu thần không được biết, bệ hạ cũng nên được biết."
Trang Cao Tiện biểu thị lịch sử đã qua cứ để nó qua, cũng không nguyện lột xuống nội khố của tổ phụ mình, đây cũng là giữ gìn tính hợp pháp của bản thân hắn.
Mà Đỗ Như Hối cũng biểu thị đồng ý việc này. Lão phân tích chân tướng, tìm về lịch sử, chỉ bởi vì là quốc quân, có thể lựa chọn đối mặt, giấu giếm hoặc phủ nhận chân tướng, nhưng không thể không biết chân tướng.
Trang Cao Tiện nhìn về phía bầu trời càng cao hơn, thẳng tới mặt trời: "Trẫm thuận thiên ứng mệnh, kế thừa đại thống. Chuộng văn dương võ, mở mang quốc cương. Mắt tới đâu, chí tới đó. Hùng tâm đâu chỉ vạn lý?"
Đỗ Như Hối biết, Trang Cao Tiện vẫn là rất chú ý huyết mạch thủy tộc trên người hắn.
Cho nên khom người đáp: "Bệ hạ đương nhiên là quốc chủ danh chính ngôn thuận, hoàn toàn xứng đáng. Không thua Ung minh, càng hơn Thái tổ! Thần nguyện vững lòng đi theo."
Trang Cao Tiện quay đầu, vươn hai tay đỡ lấy lão: "Quốc tướng trung tâm, trẫm đương nhiên rõ ràng. Nếu không cũng chẳng giao phó quốc sự."
Hắn nghĩ qua lại hỏi: "Trẫm đã tra xét qua, hung thủ giết Đổng tướng không ở Thanh Giang. Đỗ tướng còn muốn tiếp tục truy xét tiếp không?"
Đỗ Như Hối lắc đầu cười khổ: "Lúc trước ta đi thủy phủ, chỉ bởi vì phụ cận chỉ có Thanh Giang thủy phủ có thể che đậy ta lục soát. Hiện tại xem ra, hung thủ hẳn là đã giấu giếm được thủ đoạn của ta, Thiên Tức quyết dù sao cũng không trọn vẹn, thiếu sót nhiều chỗ. Nhưng ta mù quáng tự tin, tự tiện xông vào Thanh Giang thủy phủ, thật là lỗ mãng."
"Nếu không phải Đỗ tướng lỗ mãng lần này, làm sao trẫm biết được việc ma quật? Chính là vô tâm sáp liễu liễu thành âm." Trang Cao Tiện an ủi một câu, lại nói thêm: "Đổng tướng nếu bất hạnh, hung thủ lại không tìm được. Vậy chuyện này phải giải quyết thế nào mới tốt, Đỗ tướng cần phải có một chương trình."
Đỗ Như Hối đáp: "Bệ hạ yên tâm, cựu thần tự có phương án ứng đối."
Một quân một tướng trò chuyện với nhau ở trên cao.
Nhân sinh lúc này chính là thời khắc hăng hái nhất.
Bên người phù vân ngàn đoá, dưới chân sơn hà vạn mẫu.
Trang Cao Tiện cùng Đỗ Như Hối đã rời khỏi ma quật thượng cổ.
Tống Hoành Giang lẳng lặng đứng đó, từ từ ngồi xuống thềm đá một lúc.
Bí mật che giấu 218 năm, hôm nay bại lộ, cảm thụ trong lòng hắn rất phức tạp.
Nhưng bất kể như thế nào, Trang Cao Tiện không tại chỗ giở mặt, Thanh Giang thủy tộc không rơi vào kết cục xấu nhất, đây đương nhiên là chuyện tốt.
Hắn ngồi dựa vào bên cạnh lưu ly quan của muội muội mình, khóe miệng khẽ động muốn cười, nhưng không biết vì sao trên mặt mát lạnh, vài giọt lệ đục rơi xuống.
Tồn tại như hắn vốn không có khả năng rơi lệ.
Đây là nỗi đau 218 năm trước, kéo dài cho tới bây giờ.
Lão nhân có chút bất lực lau đi nước mắt, lại đứng lên.
Cần phải đi, hắn nói với bản thân.
Cho dù nhớ muội muội bao nhiêu.
Đã nhiều năm nay, hắn chưa bao giờ ở chỗ này lâu, bởi vì càng ở lâu càng có khả năng bị người chú ý. Hắn phải quý trọng bí mật ở đây hơn bất kỳ ai.
Cuối cùng nhìn thoáng qua muội muội trong lưu ly quan, hắn xoay người đi ra ngoài.
Toà ma quật thượng cổ bỏ đi này, tất cả bên trong hắn đều quen thuộc.
Trong một lần thám hiểm lúc hắn còn trẻ đã phát hiện ra nơi này. Trong động phía bên phải là khuê phòng của Tống Uyển Khê, bởi vì nàng nói thích cảm giác thần bí của ma quật đáy sông, cho nên hắn đích thân cải tạo ra một gian tẩm cung, thỉnh thoảng sẽ đến chỗ này ở một lúc.
Sau đó sự kiện kia xảy ra...
Hắn mang Tống Uyển Khê đi từ Trang vương cung, nói muốn an táng ở tộc quần cổ địa. Kỳ thật là đi tới đây, vừa an bài Tống Uyển Khê nhập ma, vừa giấu giếm mọi người, tự tay bố trí trận pháp ẩn giấu đi. Từ biên hoang bắt giữ âm ma rồi bỏ vào huyết văn thạch quan, dùng ma khí của đám âm ma này cấp dưỡng cho thân muội muội nhập ma.
Hắn từng ở chỗ này trầm mặc, một mình hoài niệm chuyện cũ. Đoạn thời gian vui vẻ đã qua là khiến người đau thương nhất.
Không còn bao nhiêu thời gian. Hắn nghĩ.
Lão nhân lom khom một mình đi tới ngoài động, ánh mắt lưu luyến đảo qua từng cái huyết văn thạch quan, khẽ dừng một lát, rốt cuộc nhìn qua một vòng.
Sau đó dọc theo con đường đi vào, từ từ đi xa.
Bên trong Thanh Giang thủy phủ, trong tẩm điện của cố trưởng công chúa Tống Uyển Khê.
Khương Yểm vội vã nói: "Tống Hoành Giang đã đi rồi, rất nhanh sẽ về thuỷ phủ. Chính là lúc này!"
Khương Vọng không do dự, lập tức bấm quyết, cả người bị một đạo thanh quang bao vây, trong khoảnh khắc lại trở về ma quật dưới đáy sông.
Trong cái động bạch ngọc trải đất, minh châu làm nến này có lẽ là khuê phòng mà Tống Uyển Khê "sống" khi ở ma quật dưới đáy sông, tương liên với phòng nàng ở thủy phủ.
Phong cách đều là nhất mạch tương thừa.
"Hiện tại an toàn chưa?"
Dẫm lên những viên gạch có khắc tế văn, Khương Vọng vừa đi ra ngoài động quật trưng bày huyết văn thạch quan, vừa hỏi ở trong Thông Thiên Cung.
Khương Yểm rất nghiêm túc mà đáp lại: "Nếu Tống Hoành Giang không trở lại, ở đây chính là an toàn. Nhưng trước khi Đỗ Như Hối triệt để bỏ qua việc truy tìm, ngươi tuyệt đối không thể đi khỏi nơi này..."
Hắn nói tới đây thì dừng lại.
Bên trong Thông Thiên Cung đột nhiên xảy ra biến cố!
Thần hồn hoa hải bên trong Thông Thiên Cung trong nháy mắt héo tàn, Triền tinh chi mãng luôn ủ rũ đột nhiên vọt lên cao, mắt chuyển màu đen kịt, mở mồm liền nuốt hết số Nặc Xà bên trong thần hồn hoa hải.
Tất cả chuẩn bị Khương Vọng làm để đề phòng tâm ma trong nháy mắt cáo phá.
Mà Triền tinh chi mãng rõ ràng đã bị tâm ma áp chế lại hung tợn bay tới tấn công Khương Vọng.
Khi Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, Tống Hoành Giang đều đã đi khỏi, giờ thì toà ma quật thượng cổ bỏ đi này đã là nơi an toàn nhất, bí mật nhất, không ai có thể tới làm phiền.
Tâm ma đã lặng im, hình như đã bị áp chế, lúc này hung hãn phát động tiến công.
Dưới địa đồ lộ dao găm đã tới lúc!
Chuyện xảy ra đột nhiên như vậy, Khương Vọng vẫn luôn ở lằn ranh của sống chết, thần trí của hắn cũng bị ảnh hưởng thời gian dài khiến luôn mơ màng, khó mà thanh tỉnh. Lúc đó lại nghe lời Khương Yểm nói, lực chú ý không còn thừa nhiều lắm cũng bị hấp dẫn.
Phân tích từ bất kể góc độ nào thì cũng rất khó có được kết quả khác. Lần tập kích này căn bản không có biện pháp phản ứng kịp mới đúng.
Nhưng hắc mâu tinh mãng vừa mới nhào tới trước thần hồn của Khương Vọng, mở ra cái miệng to như bồn máu.
Liền nghe tiếng rít liên miên nổ vang!
Âm thanh đó cuồng liệt, chói tai.
Là gần 3000 con hắc sắc Nặc Xà bắn ra từ bên trong thần hồn của Khương Vọng, phô thiên cái địa. Nó âm thanh bạo liệt, như lợi tiễn xuyên không, như mưa to gió lớn, khoảnh khắc bao trùm lấy hắc mâu tinh mãng.
Hắc mâu tinh mãng khổng lồ vừa đối mặt đã bị đàn thần hồn Nặc Xà đánh bay, ngã xuống đất. Lượng lớn thần hồn Nặc Xà bò khắp thân thể hắc mâu tinh mãng, đem từng tiếng gầm rú chôn vùi ở bên trong.
Suốt cả quá trình Khương Vọng đều tỉnh tỉnh mê mê, hoang mang, do dự không quyết...
Lại sớm có chuẩn bị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận