Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 844: Chúc Vi

Những lời Đại sư vừa nói khiến cho Chiếu Vô Nhan lâm vào trầm tư.
Hay! Dương Liễu vỗ tay thở dài than: "Có câu "nghe quân nói một ngày hơn đọc sách mười năm", lời ấy của Đại sư thật sự là đinh tai nhức óc!"
Mà những người dự thính cũng đều nghị luận ầm ĩ, tán thưởng không thôi.
"Đại sư chính là Đại sư, lời nào cũng là vàng ngọc!"
"Long Môn thư viện nổi danh am hiểu nhất là chỉ dạy thiên tài, nhưng ta thấy còn không bằng dăm ba câu của Đại sư đấy."
"Đây chính là chân nhân bất lộ tướng, cao thủ tại dân gian!"
Đương nhiên cũng có người hỏi: "Nan Thuyết đại sư lợi hại như thế, sao không tự mình khai tông lập phái nhỉ?"
Lập tức có người bác bỏ: "Tâm tư của cao nhân làm sao ngươi phỏng đoán được? Chưa kể, nói không chừng Đại sư chính là Chưởng môn tông phái nào đó? Chỉ là ngài không muốn bị tục sự quấy nhiễu, đơn thuần muốn đi tạo phúc cho đồng đạo mà thôi."
Duy chỉ có Nan Thuyết đại sư mặc kệ ồn ào xung quanh, vẫn ngồi ngay ngắn không nói gì, ánh mắt vẫn bình tĩnh, thâm thúy, như thiên địa rộng lớn vô ngần, yên lặng bao dung thế sự nổi chìm.
Thật đúng là tiên phong đạo cốt, không quan tâm hơn thua với đời!
Chỉ có Tử Thư hồn nhiên ngồi một bên ngoẹo đầu, mặt mũi tràn đầy hoang mang, có lẽ vì tu vi quá thấp không thể lĩnh hội chân ý của đại sư.
Dương Liễu hơi cong cong khóe miệng, ánh mắt đột nhiên chuyển một cái, tỏ vẻ kinh ngạc hô lên: "A, đây không phải là Hứa Tượng Càn Hứa huynh của Thanh Nhai thư viện à? Sao ngươi còn chưa đi?"
Trong gian phòng tất cả mọi người đều ngồi, ba người Khương Vọng lại đứng ở cửa nên vô cùng nổi bật, hệt như ba người canh cửa đứng đó.
Đương nhiên, dù Hứa Tượng Càn đang đứng sau lưng Khương Vọng và Lý Long Xuyên nhưng vẫn bị Dương Liễu vốn rất "tinh mắt" "vô tình" phát hiện ra.
Đây quả thực là cục diện xấu hổ muốn chết.
Nhưng da mặt Hứa Tượng Càn xưa nay vẫn dày, y chen lên tách Khương Vọng và Lý Long Xuyên ra, bước một bước vào trong phòng, hỏi: "Quan tâm tới Hứa gia gia của ngươi thế à? Làm sao? Muốn xin rắm ăn hả?"
Dương Liễu cũng tránh cãi nhau với y, chỉ khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu nói với vị Đại Sư bên cạnh: "Đại sư có ấn tượng gì về vị Hứa Tượng Càn này không?"
Nan Thuyết đại sư nhẹ nhàng nhướng mắt lên, thong thả hỏi: "Ồ? Chính là vị lần trước đã đấu pháp với ngươi sao?"
Dương Liễu vỗ tay: "Còn không phải sao! Không ngờ Đại Sư vẫn còn nhớ rõ!"
Nan Thuyết đại sư lắc đầu, nhìn Hứa Tượng Càn nói: "Tiểu tử trán cao kia, không phải lão phu nói ngươi đâu. Đạo thuật của người dùng thực sự có hơi kém cỏi.
Khương Vọng đứng một bên, nhịn không được nhíu mày.
Hắn đã nghe Lý Long Xuyên kể, lúc trước vị Đại sư này phê bình Hứa Tượng Càn khiến cho Hứa Trán Cao gần như mất hết mặt mũi.
Trước kia thuận miệng nói vài lời nhận xét thì thôi đi, hôm nay Hứa Tượng Càn đang đứng lù lù ở đây, hoàn toàn không hòa thuận gì với Dương Liễu. Một là không thỉnh giáo gã cái gì, hai là cũng không đắc tội với gã, vậy mà dám chỉ điểm giang sơn, mở miệng chê một câu kém cỏi, ra vẻ đau lòng buốt ruột làm gì? Nếu là người khác, ai mà không khó chịu?
Không nói đến thực lực thiên tư của Hứa Tượng Càn thế nào, lùi một vạn bước mà nói, dù y thực sự không có triển vọng, là khúc gỗ mục khó khắc, thì Hứa Tượng Càn cũng có sư trưởng của mình, liên quan gì tới Nan Thuyết đại sư? Nào đến phiên một tên Đại sư ở hải ngoại không biết gì đi chỉ điểm?
Tưởng là Mặc gia đại nho hiền lành sẽ không ra biển mắng cho gã một trận?
Bên này Khương Vọng chỉ nhíu mày.
Bên kia, Hứa Tượng Càn đã không nhịn được nữa, bước thẳng lên chửi: "Con mẹ ngươi thích đánh rắm à?"
Y vừa lắc đầu, cả sảnh đều sợ hãi.
"Hứa Tượng Càn!" Dương Liễu vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào mặt y, mắng: "Sao ngươi dám vô lễ với Đại sư như thế?"
"Cút!" Hứa Tượng Càn chửi lại Dương Liễu, vẫn trừng mắt nhìn Nan Thuyết đại sư: "Nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy! Đeo cái mặt nạ mèo béo giả thần giả quỷ, tưởng mình là tiên nhân thật à? Ngươi là cái thá gì mà dám chỉ điểm Hứa gia gia của ngươi? Hôm trước chỉ hôm nay lại chỉ, không chán à?"
Y tức giận khó nhịn, chửi đến mức nước miếng văng tung toé:
"Lão tử xuất thân Thanh Nhai thư viện đường đường chính chính, thừa hưởng y bát của đại Nho một thời Mặc tiên sinh Mặc gia, hai mươi tuổi thần thông Nội Phủ, trong vòng mười lăm năm có thể đăng Thần Lâm! Còn ngươi thì sao? Ngươi nói ta nghe, ngươi có cái gì?"
Nan Thuyết đại sư trầm giọng nói: "Không biết ngươi có thể đăng Thần Lâm hay không, dù Trần Trị Đào là tu sĩ Thần Lâm cũng không dám vô lễ với lão phu như thế."
"Trần Trị Đào thì sao? Liên quan cái rắm gì tới lão tử!"
Lúc này Hứa Tượng Càn hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi, cũng không cố kỵ phong độ đệ tử danh môn gì: "Lão tử cứ vô lễ với ngươi đấy! Thì làm sao?"
Bị soi mói gièm pha ngay trước mặt nữ tử mình yêu, loại khuất nhục này khiến y nổi điên.
Y nói lời ác độc: "Hôm nay lão tử muốn xem rốt cuộc ngươi có chỗ dựa nào? Có dám giết lão tử, đối mặt với Thanh Nhai thư viện không?"
"Hứa Tượng Càn ngươi vừa phải thôi! Đại sư không so đo với ngươi, ngươi còn được đà lấn tới à?" Dương Liễu làm bộ muốn cản, tiếng là khuyên can, kỳ thực là quạt gió.
"Ngươi động thử một chút xem?" Lý Long Xuyên đưa tay ra, Khâu Sơn Cung lập tức hiện ra trên tay, chỉ Dương Liễu phía xa xa, khóa chặt khí cơ, chỉ cần Dương Liễu động khẽ một cái thì tiễn này sẽ bắn ra.
Sát cơ đến từ Khâu Sơn Cung nổi danh Vu Sơn, khoảnh khắc đã xuyên qua không gian áp chế phía trước.
Dương Liễu mang đến một đám đệ tử Điếu Hải Lâu, đương nhiên bình thản không lo sợ, cả đám nhao nhao đứng dậy muốn xông lên.
"Thử xem nào! Chẳng lẽ ta sợ ngươi!"
"Quần đảo gần biển đến phiên đám người Tề các ngươi phách lối sao?"
Cả sảnh lập tức giương cung bạt kiếm.
Khương Vọng không nói gì, nhưng tay đã đặt trên chuôi kiếm.
Nếu đánh nhau thật, không nghi ngờ gì hắn sẽ đứng bên phe Lý Long Xuyên.
Ngược lại, Nan Thuyết đại sư bị chửi lên tận đỉnh đầu, vẫn giữ phong độ đại sư.
Không tức giận, cũng không động thủ.
Gã chỉ đáp lại một tiếng thở dài: "Ngươi còn nhỏ tuổi, xem như nóng nảy. Không ngờ Thanh Nhai thư viện dạy ra loại bại hoại như thế".
Con mắt thâm thúy kia xuyên qua mặt nạ mèo nhìn Hứa Tượng Càn thật sâu: "Ngươi không muốn nghe, ta có thể không nói.
Nhưng ngươi còn trẻ, cần phải biết, tuy lão phu nói chuyện khá thẳng thắn nhưng hoàn toàn không có ác ý. Đáng lẽ ngươi phải hiểu rõ dối trá và cứng rắn chỉ đang hại ngươi mà thôi."
Lửa giận của Hứa Tượng Càn lập tức cứng lại, y ngẩn người một lát rồi nói: "Lá mặt lá trái!"
Tràng diện có hơi xấu hổ.
Nan Thuyết đại sư trầm mặc một khắc rồi đáp: "Ừ!"
Gã nhìn quanh một vòng, cảm khái nói: "Văn từ chỉ tiểu đạo tu hành mới là đại đạo. Các ngươi xem, tu vi như ta đây cũng có lúc dùng từ sai. Trong quá trình chư vị tu hành, há lại không gặp khó khăn trắc trở sao?"
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, Nan Thuyết đại sư là đang mượn chuyện nhỏ này để khuyên bảo bọn họ đạo lý tu hành, ai nấy đều cảm nhận sâu sắc dụng tâm lương khổ của Đại sư.
Nan Thuyết đại sư lại không quan tâm hơn thua, quay sang nói với Chiếu Vô Nhan: "Ngươi nhớ rõ lời ta dạy bảo vừa rồi chưa?"
Chiếu Vô Nhan khẽ nhíu mày đáp: "Đại sư, ta còn chưa hiểu rõ."
"Khó nói, khó nói" Đại sư liên tục nói hai lần "khó nói", thở dài:
"Cái gọi là thiên cơ, chỉ đến điểm là dừng, chỉ có thể hiểu ý, không thể nói thành lời. Ngươi tự mình suy nghĩ cho kỹ đi."
Gã vừa nói vừa chống bàn đứng dậy: "Sau chuyện ở đây lão phu sẽ tiên du, bên Mê Giới còn có chuyện lớn đang chờ ta."
Mê Giới mà gã vừa nói chính là đại sự liên quan đến Hải tộc, không ai dám khinh mạn.
Dương Liễu lập tức khom lưng nói: "Đại sư đi thong thả."
Khương Vọng cũng buông lỏng chuôi kiếm, chuẩn bị tránh đường. Dù sao, so sánh vinh nhục của bằng hữu với địa sự của hải cương, hắn cũng biết phân biệt cái nào nặng cái nào nhẹ.
Nhưng lúc này lại có tiếng Lý Long Xuyên vang lên bên tai hắn "Người này có vấn đề!"
Trọng Huyền Thắng chờ Khương Vọng trở về mới hiển lộ thần thông Pháp Thiên Tượng Địa bên ngoài thành Lâm Truy. Cùng thắng trong bí cảnh Thiên Phủ, Lý Long Xuyên và Hứa Tượng Càn đã hái được thần thông từ trước.
Mà Khương Vọng biết rõ thần thông của Lý Long Xuyên có tên là "Chúc Vi." Nghĩa là "nến nhỏ".
Có câu, điều cần nhìn thường rất nhỏ bé, Chúc Vi chính là thần thông nhìn rõ ràng nhất.
Lý Long Xuyên vận dụng pháp thuật nhìn chằm chằm vào đệ tử chân truyền của Điếu Hải Lâu Dương Liễu, lại nhìn ra điểm gì đó từ Nan Thuyết đại sư.
"Chờ một chút!"
Hiển nhiên Hứa Tượng Càn cũng nhận được lời thông tri của Lý Long Xuyên. Y cực kỳ tin tưởng Lý Long Xuyên, không có một tí nghi ngờ nào. Thù mới hận cũ lập tức tuôn trào, y lập tức giang hai tay ngăn đường: "Muốn đi cũng được, nhưng phải lấy mặt nạ của ngươi xuống, để lão tử nhìn xem ngươi là ai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận