Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1763: Như uyên như hải (1)

Gia Cát Tuấn mới vừa vào cửa, đã nước mắt chan nước mũi, gào khóc.
Khóc đến nỗi gan ruột đứt thành từng khúc, khóc đến thương tâm muốn chết.
Khóc đến nỗi Khương tước gia không lời nào mà chống đỡ.
Khóc đến nỗi Ngụy Bá Phương cũng không chịu nổi, đi lên phía trước: “Được rồi được rồi, điện chủ đại nhân một ngày trăm công ngàn việc, nào có thời gian rảnh rỗi nghe ngươi luyện giọng ở đây?”
Khi lén lút Ngụy Bá Phương còn giỏi diễn hơn so với Gia Cát Tuấn, nhưng ở trước mặt người khác, lại “đoan chính” hơn bất kỳ ai.
Hoàn toàn là chính trực chi thần.
Gia Cát Tuấn căn bản cũng không để ý tới hắn, chỉ tiếp tục khóc lóc nhìn Khương Vọng, lời nói mang theo ủy khuất: “Điện chủ đại nhân, ngài trở về sao không tìm thuộc hạ trước? Phải biết rằng lúc trước thuộc hạ chính là người đầu tiên thuần phục ngài, tất cả của thuộc hạ đều là điện chủ cho, cũng nguyện ý trả giá tất cả vì điện chủ, sinh tử không tiếc! Toàn bộ Linh Không điện, ai có thể bì được sự trung thành của ta đối với ngài?”
"Gia Cát Tuấn, ngươi nói vậy là có ý gì?” Ngụy Bá Phương rất bất mãn: “Sự trung thành của lão phu đối với điện chủ, chẳng lẽ còn ít hơn ngươi nửa phần?”
Mắt thấy hai cánh tay sắp bắt đầu tranh sủng, Khương đại nhân lập tức nói: “Sự trung thành của các ngươi, bản tọa đều biết. Những chuyện các ngươi làm, bản tọa đều nhìn thấy trong mắt.”
Hắn bất động thanh sắc mà rút chân ra: “Lần này ta tới đây, một là để xem các ngươi, hai cũng là thực hiện hứa hẹn lúc trước, tới xử lý những phiền phức các ngươi không xử lý được trong quá trình phát triển tông môn.”
Ánh mắt của hắn lướt qua hai người, nhấn mạnh nói: “Ta còn có chuyện khác phải làm, thời gian rất có hạn.”
Gia Cát Tuấn lập tức ngừng khóc, quỳ trên mặt đất, liếc nhìn Ngụy Bá Phương một cái, nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Cuối cùng là Ngụy Bá Phương mở miệng: “Nếu nói chuyện xử lý không được, cũng chính là chuyện Vô Sinh giáo. Bọn họ phát triển quá nhanh! Tháng bảy năm ngoái chúng tôi mới bắt đầu chú ý tới giáo phái này, đến năm nay thì đã có thể cùng chúng ta địa vị ngang nhau, thậm chí còn áp chế chúng ta. Chúng tôi lễ trọng mời một vị cường giả đảm nhiệm hộ pháp, lại hối lộ quan phương, dựa vào quan hệ mời phủ thành chủ ra mặt cứu vãn, mới miễn cưỡng duy trì hiện trạng…Thuộc hạ vô năng, kính xin điện chủ đại nhân trách phạt!”
“Bên phía bọn họ là ai phụ trách? Thực lực như thế nào?” Khương Vọng tùy ý hỏi.
Gia Cát Tuấn trả lời: “Thủ lĩnh Vô Sinh giáo này, là một nhân vật được xưng là Địa U sứ giả… Ngũ phủ viên mãn, sở hữu thần thông. Thuộc hạ quả thật không thể chống lại.”
Trương Lâm Xuyên thật đúng là hùng tâm tráng chí, từ vị trí bảy mươi hai Địa Sát Sứ này có thể nhìn ra được. Thực lực tạm thời không nói đến, cơ cấu này chính là dựa vào thế lực đỉnh cấp để tạo dựng. Lúc trước Bạch Cốt Đạo còn chỉ có tam đại trưởng lão, Thập Nhị Cốt Diện đấy!
Tuy nhiên nếu tính toán nghiêm túc, dưới tình huống không cân nhắc đến Bạch Cốt Tà Thần, Vô Sinh Giáo hôm nay, quả thực đã cường đại hơn Bạch Cốt Đạo lúc trước nhiều.
Tam đại trưởng lão Vô Sinh giáo lúc trước, chỉ sợ cộng lại cũng không phải đối thủ của Trương Lâm Xuyên hiện tại này. Hơn nữa lúc trước nghe Vương Trường Cát nói, Lục Diễm phản bội Bạch Cốt Tà Thần kia, cũng đã lấy minh nhãn trời sinh thành tựu Thần Lâm.
Hơn nữa hiện tại còn có bảy mươi hai Địa Sát Sứ nổi lên mặt nước… Có phải bên trên nó còn có ba mươi sáu Thiên Cương Sứ hay không?
Toàn bộ thực lực của Vô Sinh giáo đã hoàn toàn vượt qua Bạch Cốt Đạo trước kia.
Trong đó đương nhiên có lý do Bạch Cốt Tà Thần chỉ cầu bản thân thành công giáng thế, cũng không dụng tâm với giáo phái, nhưng năng lực của Trương Lâm Xuyên này vẫn có thể thấy rõ ràng.
Từ khi Bạch Cốt Đạo bị diệt đến hôm nay, Vô Sinh Giáo mới sáng lập được bao lâu?
Từ Ung Quốc đến Thành Quốc, lại đến Tiều Quốc vừa mới bị Vương Trường Cát thanh trừ, bố cục của Trương Lâm Xuyên hầu như là có thể thấy được khắp nơi. Mặc dù phần lớn đều là phát triển ở một số quốc gia nhỏ, nhưng lực lượng tiềm tàng đã không thể khinh thường.
Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn có thể phát triển Linh Không điện trông rất ra gì, đương nhiên là nhân tài, nhưng dù sao hạn chế bởi tầm mắt, chỉ nhìn thấy nhất mẫu tam phân địa Thành Quốc này.
Còn tưởng rằng Địa U sứ giả kia chính là thủ lĩnh của Vô Sinh giáo, lại không biết thế lực của Vô Sinh giáo, đã sớm không giới hạn ở trong một quốc gia.
Hơn nữa, bất cứ một Địa Sát sứ giả nào cũng có thần thông?
Thần thông dễ dàng vậy sao?
Là do Địa U sứ giả chủ trì sự vụ Thành Quốc này đặc biệt cường đại hơn một chút, hay là có nguyên nhân gì khác?
“Ta biết rồi.” Khương Vọng bất động thanh sắc nói: “Trừ cái đó ra thì sao?”
Gia Cát Tuấn thở dài một tiếng: “Mời thần dễ tiễn thần khó a!”
Bách Nạp đạo nhân chính là một vị tu sĩ độc hành nổi tiếng của Thành Quốc, đã mở tứ phủ, hái một thần thông.
Thần thông tu sĩ cũng không phải rau cải trắng gì.
Người này tung hoành giới tu hành Thành Quốc đã mười mấy năm, uy danh hiển hách, là nhân vật có số má.
Được Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn bỏ ra một số tiền lớn mời tới, hỗ trợ đối kháng Vô Sinh giáo.
Ngay từ đầu cũng được, cầm cung phụng làm việc cũng không sao.
Nhưng thời gian dài, Gia Cát Tuấn chẳng qua chỉ là nhị phủ, Ngụy Bá Phương dần dần lão hủ, tứ đại cung phụng cũng đều là Nội Phủ bình thường, không hái được thần thông. Bách Nạp đạo nhân kia liền khó tránh khỏi động chút tâm tư, muốn tu hú chiếm tổ chim khách.
Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn một mặt muốn dựa vào Bách Nạp đạo nhân đối kháng Vô Sinh giáo, một mặt khác ở nội bộ tông môn, cũng dần dần khó có thể trở mặt với Bách Nạp đạo nhân.
Tu hành thế giới, dù sao thực lực vi tôn!
Một ngày Ngụy Bá Phương đột nhiên triệu tập cao tầng đường chủ Linh Không điện trở lên, nói là có chuyện trọng đại cần tuyên bố.
Cửu đại đường chủ, tứ đại cung phụng đều đến đông đủ.
Hai vị trưởng lão duy nhất, Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn sau khi cũng đều ngồi vào chỗ của mình, lúc này Bách Nạp đạo nhân mới khoan thai đi tới.
Y nghênh ngang từ cửa đại điện đi vào, giọng điệu ngả ngớn: “Lão Ngụy, hôm nay muốn tuyên bố cái gì, sao trước đó cũng không nói với ta? Ha ha ha, chẳng lẽ là muốn công nhận ta là điện chủ, cho ta một kinh hỉ?”
Ngụy Bá Phương ngồi ở vị trí thủ tịch trưởng lão bên trái, nghiêm túc nói: “Trò đùa của ngươi không buồn cười một chút nào.”
Vị trí của thứ tịch trưởng lão ở đối diện hắn.
Mà vị trí một gã hộ pháp duy nhất của Linh Không điện hiện tại là ngay bên tay trái hắn. Có thể nói toàn bộ Linh Không điện chỉ đứng sau trưởng lão. Đáng tiếc con người vốn là lòng tham không đáy.
Trong đại điện nghị sự này, vị trí điện chủ cao nhất đã bỏ không rất lâu. Mọi người đều biết, thuộc về một người có bối cảnh cường đại mang họ kép Độc Cô, đáng tiếc đã rất lâu rồi người kia không xuất hiện nữa.
Xé da hổ đã lâu, khiến người ta nhìn ra không phải là hổ.
Cũng có đủ loại tâm tư sinh ra.
Bách Nạp đạo nhân bĩu môi, không chút khách khí chỉ vào ghế đại biểu điện chủ Linh Không điện kia: “Vậy ngươi nói xem, vị trí này phải trống đến lúc nào? Phải đợi ai?! Cái gì Độc Cô nào đó kia sao? Lúc các ngươi cầu đến cửa tìm ta, hắn ở đâu? Ta vì tông môn vào sinh ra tử, lúc huyết chiến cao thủ Vô Sinh Giáo, hắn ở đâu?”
“Nói không chừng đã chết từ lâu rồi!” Y phất tay làm một động tác chém xuống, khí thế lập tức trở nên lăng lệ: “Cũng không chừng, xưa nay đều chỉ là lời nói dối do các ngươi bịa ra!”
Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn đột nhiên triệu tập toàn bộ cao tầng nghị sự, mấy cao tầng đã âm thầm nương nhờ vào y, trước đó cũng không nhận được một chút tin tức.
Y bản năng cảm thấy không đúng. Hiện tại trực tiếp tuyên bố dã tâm trong lòng mình với mọi người, vừa là một loại thăm dò, vừa là nói rõ, để những người khác nhìn mà đứng đội.
Y chính là muốn làm chủ nhân của Linh Không điện này, cũng lười từng bước xâm chiếm. Mặc cho bọn Ngụy Bá Phương có mưu đồ gì, cuối cùng vẫn là phải dùng thực lực để nói chuyện!
Ngoài dự đoán của mọi người chính là.
Đối mặt với chất vấn cường thế như vậy của Bách Nạp đạo nhân.
Ngụy Bá Phương và Gia Cát Tuấn vậy mà không nói gì.
Cộp, cộp, cộp !
Âm thanh giày đạp đất, rõ ràng vang lên trong đại điện.
Một bóng người đội đấu bồng, mặc áo gai từ hậu điện đi ra.
Cũng không có khí thế lăng nhân gì, trong lúc bước đi, cũng chỉ có vẻ tự tại, thong thả.
Bách Nạp đạo nhân cau mày liếc nhìn, liền quay sang nói với Ngụy Bá Phương: “Cô hồn dã quỷ này từ đâu tới? Sao trọng địa tông môn chúng ta, nơi cao tầng nghị sự, cũng là người nào cũng có thể tiến vào sao?”
“Nhìn ta.”
Y chỉ nghe thấy một giọng nói vang lên như vậy.
Giọng nói này bình tĩnh, réo rắt, có một loại sức mạnh chân thật đáng tin.
Y vô thức di chuyển tầm mắt theo, muốn nhìn xem, rốt cuộc người này là ai, rốt cuộc người này muốn làm gì.
Y chỉ nhìn thấy một đạo kiếm quang lạnh lẽo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận