Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 683: Đã lâu không gặp

Ban đêm ở thành Tân An thưa thớt ánh sao, hầu như chỉ có thể nhìn thấy một vài ngôi sao.
Trăng cũng không sáng.
Đêm nay, rất nhiều hộ gia đình ở Trang quốc không được đoàn tụ.
Hầu hết những ngôi nhà đang đóng cửa cài then kia, đều có người đang tắm máu chinh chiến nơi biên cảnh Ung Quốc xa xôi.
Bọn họ là cha của những đứa trẻ, là chồng của người vợ, là con của những đấng thân sinh.
Đêm nay họ sẽ không trở về, hoặc có lẽ mãi mãi cũng sẽ không trở về nữa.
Yên lặng kéo dài, âm thanh trường ủng đạp trên thềm đá vang lên đều đều mà trầm đục.
Hai ngọn lồng đèn đỏ ấy đã xa tít phía sau lưng, cố giữ lấy không khí vui vẻ mà ngày hôm nay nên có.
Có rất nhiều sự cố chấp không đúng lúc, nhà cửa lầu gác ẩn trong màn đêm, lúc nào cũng trầm lặng.
"Kiếm Thu, ngươi theo ta được bao lâu rồi?"
Đổng A đột nhiên hỏi.
"Sau khi vào Quốc đạo viện thì vẫn luôn đi theo người." Lê Kiêm Thu nói.
Đổng A không ngoảnh đầu, chầm rãi bước về phía trước: "Theo ta lâu như vậy, có một số chuyện ta cũng không có giấu giếm ngươi. Ngươi là người thông minh, chắc đã đoán ra được điều gì đó. Đúng chứ?"
Lê Kiếm Thu chầm chậm bước theo sau, không nói tiếng nào.
Im lặng chính là thừa nhận.
Gương mặt cương nghị của Đổng A thấp thoáng trong bóng tối, giống như những tảng đá ngầm trầm lặng trong làn sóng đêm.
"Có hận ta không?" Ông ta hỏi.
Nhưng ông ta thậm chí còn chẳng ngoảnh đầu lại nhìn vẻ mặt của Lê Kiếm Thu, bởi vì trong chuyện này, ông ta đã sớm đã có câu trả lời.
Bước chân của Lê Kiếm Thu ngưng lại một lát, nhưng rồi vẫn tiếp tục theo sau.
Bước chân đã nặng nề hơn rất nhiều.
"Đã từng." Hắn ta nói.
"Đã từng muốn giết chết ta chưa?"
Hỏi câu này xong Đổng A lập tức lắc đầu, tự hỏi tự trả lời: "Ngươi không giết được ta."
Lại nói thêm: "Ngươi cũng chẳng có cách nào giết ta."
Ông ta rất chắc chắn.
Cũng rất ung dung mà đi phía trước, hoàn toàn không cho rằng phía sau sẽ có gì nguy hiểm.
'Không thể giết ta' và 'Cũng chẳng có cách nào giết ta", hai ý nghĩa khác nhau.
Lê Kiếm Thu hiểu. Hắn ta không nói, nhưng bàn tay cầm kiếm đã siết chặt hơn.
"Bởi nếu đem tình yêu và hận thù của mình ra so sánh, tình yêu mà ngươi dành cho nước nhà càng lớn hơn." Đổng A chẳng biết vì sao lại thở dài, nói: "Đây là lý do mà ta lựa chọn ngươi."
Bội kiếm của Lê Kiếm Thu, gọi là Đào Chi.
Cành đào sẽ nở vào mùa xuân.
Đêm nay đã là đêm cuối cùng của mùa đông khắc nghiệt, ngày mai sẽ là tân xuân.
Ngày mai là tân xuân sao?
Hắn ta thế mà lại có chút lưỡng lự.
Cầm Đào Chi, cảm nhận "hơi thở" của thanh kiếm, mới cảm nhận được bản thân thật sự tồn tại.
Thành Phong Lâm trong quá khứ tựa như một cơn ác mộng, thường hay xuất hiện vào những lúc đêm vắng không người. Hắn ta vẫn thường cảm thấy bản thân chưa hề tỉnh lại, mà vẫn đang sống trong một giấc mộng giả dối.
Chỉ có Đào Chi mới khiến hắn ta chạm đến được chân thật.
"Có lẽ vậy." Lê Kiếm Thu nắm chặt Đào Chi nói: "Có lẽ ta rất ngu ngốc, không biết đâu là đúng đâu là sai. Có lẽ linh hồn của ta không được tỉnh táo, chỉ có thể mặc cho người ta thao túng."
Giọng điệu của hắn ta nghe ra rất buồn bã.
Đổng A không bình luận đúng sai, cũng không cho hắn ta biết là đúng hay sai, chỉ hỏi:
"Có biết tại sao sư phụ không giấu giếm ngươi chân tướng mà lại cho ngươi biết chuyện này hay không?”
Lê Kiếm Thu rũ mắt nói: "Không biết".
Con người Đổng A xưa nay cương trực liêm khiết, hành sự ngay thẳng, quý trọng danh dự. Tuy từ lâu đã nhận hắn ta làm đồ đệ thân truyền, luôn dẫn theo bên cạnh, nhưng vẫn thường tự xưng là "bổn tướng", "bổn quan", trước giờ chưa từng xưng hô "sư phụ" thân thiết như vậy.
Lê Kiếm Thu có chút không thích ứng kịp.
Đổng A vẫn đi về phía trước, vẫn giống như những khi làm nhiệm vụ bình thường, luôn luôn làm việc, luôn luôn bước đi.
Ông ta đi theo quỹ đạo vốn có của cuộc đời mình, vững vàng, kiên trì và tự chủ.
Ông ta nói: "Ta không quan tâm ngươi có hận ta hay không, trong lúc ta không có lợi ích gì cho nước nhà, ta cũng không ngại để ngươi giết ta."
"Bệ hạ và Quốc tướng đều xem Chúc Duy Ngã là tương lai, đặt kỳ vọng rất lớn vào hắn. Nhưng theo ta thấy, Chúc Duy Ngã quá trọng cái tôi, chỉ có ngươi biết hi sinh. Hi sinh là một phẩm chất thiêng liêng, là cơ sở để đạt được thành tựu to lớn."
"Kiếm Thu, chuyện lúc trước, có thể ta đúng, cũng có lẽ ta sai."
"Nhưng nếu như có một ngày cả Trang quốc chìm vào bóng tối, ngươi chính là ngòi lửa mà ta giữ gìn cho mảnh đất này."
Lê Kiếm Thu siết chặt kiếm, không biết nên đáp lại thế nào.
Đổng A cũng không đợi hắn ta trả lời, hoặc có lẽ cũng có mong chờ nhưng lại không chờ đợi quá lâu.
"Có một việc gấp cần ngươi xử lý."
Đổng A lấy trong ngực ra một tấm lệnh bài hình chữ vuông màu đen đưa cho Lê Kiếm Thu:
"Bây giờ đi đến tiền tuyến Trang - Mạch, đưa lệnh bài này cho Đại tỉ thủ. Hắn ta sẽ biết nên làm gì."
Lê Kiếm Thu nhận lấy lệnh bài, vẫn chưa tiếp thu được những lời ông ta vừa nói trước đó.
Lại nghe thấy Đổng A thúc giục: "Quân tình khẩn cấp, mau đi!"
Thế là Lê Kiếm Thu từ trên mặt đất đứng lên, xoay người trên không trung, bay về hướng tiền tuyến Trang - Mạch, không bao lâu liền biến mất vào trong màn đêm vô tận.
Đổng A đứng một mình trên con đường trống trải, không bước tiếp lên phía trước.
Con đường phía trước còn rất dài, nhưng ông ta lại dừng ở đây.
"Ra đây đi." Ông ta nói.
Mây đen lặng lẽ kéo đến che khuất mặt trăng.
Đường phố tối dần.
Xung quanh càng lúc càng u ám, càng lúc càng ảm đạm.
Người thiếu niên cầm kiếm từ góc đường đi đến, cởi bỏ lớp nặc y.
Yên lặng đứng nhìn bóng lưng của Đổng A.
"Chẳng hay là người ở nơi nào..."
Đổng A xoay người lại, cách con đường dài nhìn dáng vẻ người thiếu niên kia.
"Là ngươi."
Ông ta đã phát hiện có người âm thầm theo dõi từ sớm, nhưng lại không tìm được người đó ở đâu.
Một đối thủ xuất quỷ nhập thần như vậy, nếu như không đặt mục tiêu lên người ông ta, có thể sẽ gây thiệt hại nặng nề hơn cho thành Tân An.
Cho nên ông ta mới một mình đứng ra, cho kẻ đó cơ hội, để gây chú ý cho đối thủ đang ẩn trong bóng tối.
Ông ta phải tự tay giải quyết kẻ địch, lấy danh nghĩa phó tướng tự mình đảm đương nguy hiểm. Bởi vì thành Tân An bây giờ quả thực rỗng tuếch, ông ta tự tin về năng lực của mình, nhưng cũng dự tính trước việc không may chết trận. Người mà Trang quốc có thể tin tưởng được lúc này, ngoài ông ta ra, chỉ có Đại tỉ thủ Tập Hình Ti. Nhìn thấy tấm lệnh bài hình vuông màu đen kia, Đại ti thủ Tập Hình Ti hẳn sẽ biết nên làm thế nào.
Trong quá trình này ông ta không hề cho Lê Kiếm Thu bất kỳ ám hiệu nào. Vì một khi đã đưa ra ám hiệu, Lê Kiếm Thu sẽ bị coi là biến số, rất có thể sẽ bị giết ngay lập tức. Ông ta biết kẻ địch vẫn luôn núp trong bóng tối, theo dõi sát sao từng hành động của mình.
Ông ta vốn có thể sử dụng Lê Kiếm Thu để chiếm tiên cơ, nhưng ông ta không muốn làm như vậy. Ít nhất, không muốn làm như vậy vì bản thân mình.
Ông ta tưởng rằng đối thủ đến từ Ung Quốc, hoặc là Mạch Quốc, thậm chí là cả Lạc Quốc, Thanh Giang Thủy Phủ cũng không phải là không có khả năng.
Không có giao ước nào có thể tin tưởng hoàn toàn được, nhưng ông ta thật sự không ngờ người đến lại là Khương Vọng. Là Khương Vọng, đệ tử mà chính tay ông ta thu nhận vào đạo viện thành Phong Lâm.
Là thiếu niên bị huynh đệ phản bội, dùng đạo chứng tử đấu để kết thúc ân oán.
Là thiếu niên chẳng màng an nguy của bản thân, dành trọn niềm tin cho ông ta.
Là thiếu niên lầm tưởng rằng bản thân là Đạo tử Bạch Cốt Đạo, đỏ mắt nói thật với ông ta.
Khương Vọng, vẫn chưa chết.
Màn đêm nặng nề, nặng nề đến nỗi dường như muốn đổ lệch xuống.
Tưởng chừng như cả bầu trời đang chèn ép lên lòng người.
Trên con đường dài, hai kẻ từng là sư đồ, người ở đầu đường người ở cuối đường.
Có lẽ là do đêm đã quá khuya, hoắc có lẽ là do ban đêm quá yên tĩnh mà con đường dài đăng đẳng này tựa như vực sâu, nuốt chửng mọi ánh sáng cùng cảm xúc, khiến cho khoảng cách giữa hai người trở nên xa cách như vậy.
Khương Vọng nói…
"Lão sư, đã lâu không gặp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận