Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1056: Y phục khoác trên vai tượng nặn

"Nhân khí" là một từ nghe thì rất quen tai, nhưng rất khó mà đạt được, nên là một từ có chút mơ hồ.
Nhưng nó có thật sự tồn tại.
Khi Tề đế hỏi dân, Khương Vô Tà nói: "Không đủ nhân khí, sẽ không đủ nguyên khí. Làm thể chế của quốc gia, nhân khí càng là ngọn nguồn của quan khí. Các quốc gia sinh ra tranh chấp, căn bản chính là để tăng dân số."
Câu đầu là nói nhân khí chính là ảnh hưởng của sinh linh khí đến thiên địa nguyên khí. Câu sau thì nói đến mối liên hệ giữa nhân khí và thể chế của quốc gia.
Linh Từ của Cửu Phản Hầu, chính là một nơi không có nhân khí.
Mặc dù trong Hộ Quốc Điện thường xuyên có người đến đây quét dọn, nhưng vẫn rất là vắng vẻ.
Khương Vọng đi vào từ đường.
Lúc này vẫn là sáng sớm.
Hầu hết mọi nơi trong thành Lâm Truy đều đã sống dậy ồn ào.
Chỉ có nơi này, nghiêm túc an bình.
Ánh nắng ban mai không biết từ đâu lạnh nhạt chiếu xuống.
Có một bóng người đang quay lưng về phía Khương Vọng, đắm chìm trong ánh nắng ban mai.
Là một người quen.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, hắn thong thả quay đầu lại nhìn Khương Vọng.
Nhìn thấy Khương Vọng, hắn không hề có vẻ ngạc nhiên, quay đầu trở về, cắm Thiên Ý Hương trong tay vào lư hương, rồi hoàn toàn xoay người lại, đối mặt với Khương Vọng.
"Đã lâu không gặp, Khương Thanh Dương." Hắn nói.
Thiên ý Hương có màu xanh, như màu bầu trời xanh.
Khói của hương này nhạt đến mức gần như không nhìn thấy, nhưng mà thực sự có tồn tại, mơ hồ bay lên sau lưng người này.
Hơi khói lướt qua, lượn lờ phía trước bức tượng Cửu Phản Hầu cao lớn...
Bức tượng này cao chừng tám thước, thân hình không cường tráng lắm. Thân trên của tượng để nửa trần, trên người đầy vết thương, sở dĩ nói là để nửa thân trần, bởi vì có khoác hờ hững một cái áo choàng màu tím.
Năm đó Cửu Phản Hầu đánh liền chín trận, kiệt sức mà chết, Võ Đế cởi áo bào, khoác lên thi thể của y.
Tượng thờ tạo như vậy, đại khái là để kỷ niệm việc này.
Người có thể dễ dàng vào Hộ Quốc Điện, đến đây bái tế Cửu Phản Hầu, đương nhiên chỉ có thể là huyết mạch duy nhất của Phượng Tiên Trương thị, Trương Vịnh.
Mà có lẽ người tên Trương Vịnh này không phải là Trương Vịnh.
Khương Vọng theo bản năng nhớ tới lời nhắc nhở hôm qua của Trọng Huyền Thắng: "Có thể ngươi sẽ gặp phiền toái."
Trong lòng thầm cảnh giác, nhưng không để lộ ra ngoài: "Đúng là cũng đã lâu."
Từ sau trận chiến ở núi Vân Vụ, họ chưa từng tiếp xúc lại với nhau. Dù có ngẫu nhiên gặp nhau, cũng chỉ là liếc mắt một cái mà thôi.
Trong số mấy người đi ra khỏi bí cảnh Thiên Phủ lúc đó, giao tình giữa hắn và Hứa Tượng Càn, Lý Long Xuyên càng ngày càng sâu đậm, ngược lại, sau vài lần tiếp xúc với Trương Vịnh, lại giống như người dưng.
"Tới tế tự tổ tiên Trương thị ta à?" Trương Vịnh nói khẽ: "Ngươi có lòng."
Nói xong, hắn nghiêng người, nhường chỗ cho Khương Vọng.
Cửu Phản Hầu đương nhiên là anh liệt, Khương Vọng đi qua, vốn cũng muốn vào cúng bái một phen.
Nên hắn không nói gì, đi tới chỗ bệ thờ, rút ba cây Thiên Ý Hương, đốt nhang, nghiêm chỉnh kính lễ, cắm Thiên Ý Hương vào lư hương.
Xá thêm một cái.
Trương Vịnh luôn đứng ở một bên, chờ Khương Vọng làm xong hết mới hỏi: "Vì sao ngươi không làm qua loa cho xong? Ngươi không quen ông ấy cũng không phải người Tề quốc, Phượng Tiên Trương thị bây giờ đâu mang đến được ích lợi gì cho ngươi... Sao ngươi vẫn nghiêm túc như vậy?"
Trương Vịnh lúc này, và Trương Vịnh những lần Khương Vọng từng gặp, hoàn toàn không giống nhau.
Trương Vịnh khi tiến vào bí cảnh Thiên Phủ, trong sự dũng cảm có chút ngây thơ và nhút nhát.
Sau khi rời khỏi bí cảnh Thiên Phủ, Trương Vịnh trở nên khách sáo, cẩn trọng, nhưng rõ ràng là tự tin hơn.
Lúc đi theo Thập Nhất hoàng tử Khương Vô Khí ở núi Vân Vụ, Trương Vịnh sốt ruột ra mặt, nóng nảy muốn lập công, trong mắt toàn là dã tâm.
Đây là một bức họa hoàn chỉnh miêu tả quá trình trưởng thành của một con người.
Trương Vịnh khi đứng giữa hai tầng đạo thuật Độc Mộc Thành Lâm và Mộc Hoa Hải, ánh mắt lộ vẻ cầu khẩn, phức tạp mà thần bí.
Nhưng không Trương Vịnh nào giống Trương Vịnh hôm nay, nói nhiều như vậy, chủ động nói chuyện như vậy.
"Sao ngươi không nói gì?" Hắn hỏi.
"Ta không cho rằng phải trả lời câu hỏi của ngươi. Chuyện trên thế gian đều phải có lý do à?" Khương Vọng đáp trả: "Cửu Phản Hầu là một người đáng được tôn kính, nên ta tôn kính ông ấy. Chỉ đơn giản vậy thôi."
"Ngươi rất chân thành, thật sự, ngươi rất chân thành." Trương Vịnh nhìn Khương Vọng, rồi quay đầu nhìn bức tượng Cửu Phản Hầu.
Hắn thở dài: "Đáng tiếc ta không làm được."
Giọng điệu của hắn rất kỳ quái, cứ như đang mê sảng: "Dù ta có thuyết phục bản thân thế nào, cho dù ta có lừa gạt mình thế nào, ta cũng không làm được, không thể phát ra sự tôn kính từ nội tâm... đối với bất cứ ai của quốc gia này."
Khương Vọng bất động thanh sắc lùi ra sau một bước: "Cho nên?"
Trương Vịnh như đột ngột tỉnh táo lại, trấn an: "Ngươi không cần căng thẳng, chúng ta không phải kẻ địch. Cá nhân ta không có thù hận gì với ngươi. Hơn nữa..."
Hắn cười cười: "Ta không phải đối thủ của ngươi, không phải à?"
Đương nhiên Khương Vọng sẽ không vì lời này của y mà thả lỏng cảnh giác, hắn đặt tay lên chuôi kiếm: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Cái này dù ngươi có hỏi ta ngàn vạn lần, ta cũng chỉ có một câu trả lời." Mắt hắn khẽ rũ xuống: "Ta là hậu nhân của Cửu Phản Hầu, huyết mạch duy nhất của Phượng Tiên Trương thị may mắn còn sống sót, Trương Vịnh."
"Lạ thật." Khương Vọng nhìn chằm chằm Trương Vịnh: "Bây giờ nhớ lại ta mới thấy rất lạ. Lúc ở núi Vân Vụ, không ngờ ta lại giữ im lặng, không vạch trần điểm khả nghi của ngươi. Và cũng không ngờ lâu như vậy tới nay, ta cũng không hề nhớ tới nó."
Trương Vịnh bật cười: "Cái này thì có gì mà kỳ. Ngươi vốn tính thiện lương, biết thông cảm và đồng cảm. Lúc ngươi ở núi Vân Vụ, chẳng qua là ngươi khuất phục bản tính của mình mà thôi."
"Lúc đó ta bị trúng đồng thuật của ngươi phải không?" Khương Vọng hỏi.
"Khương Thanh Dương, cái đó không quan trọng. Quan trọng là do ngươi thiện lương."
Khương Vọng từ từ rút kiếm ra. Thân kiếm Trường Tương Tư xinh đẹp ánh lên trong ánh nắng sớm, còn trong hơn cả ánh nắng sớm.
"Ta lại nghĩ là vì..." Hắn nói: "Lúc đó ta còn chưa vững chân ở Tề Quốc, cũng chưa phải Thanh bài bộ đầu."
Trương Vịnh vẫn đang cười, hỏi Khương Vọng: "Đây là chức trách à?"
"Vậy lòng trắc ẩn thì sao?" Hắn hỏi: "Sự lương thiện, sự đồng tình của ngươi, sự thương cảm của ngươi thì sao?"
Khương Vọng bình tĩnh nhìn y: "Lòng trắc ẩn của ta không bao giờ dành cho thích khách, sát thủ, không bao giờ dành cho những kẻ có âm mưu xấu xa."
Từ sau núi Vân Vụ, lần nào thấy nhau, Trương Vịnh cũng đi vòng qua Khương Vọng, có thể tránh được là lập tức tránh.
Người như hắn, đến hôm nay mới để lộ mình, lời lẽ không còn che giấu. Khương Vọng chỉ nghĩ ra được một lý do, đó là hắn đã không thể giấu được nữa.
Vì sao đột nhiên hắn lại không giấu được nữa?
Sự kiện duy nhất Khương Vọng nghĩ đến được, chính là vụ Thôi Trữ ám sát vua.
Trương Vịnh này, với Thôi Trữ, nhất định có một mối quan hệ nào đó!
"Ai dà." Trương Vịnh cười rồi thở dài: "Trên đời này, người thông minh nhiều thật. Ngươi chỉ cần để lộ một sợi lông, họ sẽ lôi được tới tổ tông mười tám đời của ngươi ra..."
Hắn ngẩng phắt đầu lên, bước tới trước một bước: "Nào, tới bắt ta đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận