Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2488: Quan này chắn ngang hồ Sùng Loan (1)

Mặt trời nhô lên làm cho màn sương trong rừng tiêu tán, mây khói bay về tụ hội tại phủ Phụng Thiên.
Tần Quảng Vương nói:
"Ném một bộ thi thể."
Hôm ấy, trời sáng khí trong, gió nhẹ ấm áp dễ chịu, ba Diêm La đi tại phủ Thuận Thiên.
Tần Quảng Vương nói:
"Ném thêm thi thể."
Xem thịnh cảnh phủ Đạo Lăng, tại hồ Sùng Loan, ngậm núi xa, nuốt Trường Hà, cá bơi như thoi đưa, thuyền khách như mũi tên.
Tần Quảng Vương đứng ở trên sàn lâu thuyền, nói:
"Ném."
Một ngày ngắn ngủi, từ phủ Phụng Thiên chạy trốn đến phủ Thuận Thiên, sau đó lại chạy đến phủ Đạo Lăng... Biện Thành Vương lãnh khốc từ đầu đến cuối thì thầm, cằn nhằn Tần Quảng Vương lời ít mà ý nhiều.
Ngỗ Quan Vương chịu mệt nhọc, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa. Nhớ tới đối phương hung tàn, gã quyết định uyển chuyển một chút:
"Ta và Biện Thành Vương từ Thịnh vào Cảnh, trà trộn vào một đội xe mua sắm lông dê. Ta nghe người của đội xe nói, lông dê một năm chỉ cắt hai lần, một lần là vào tháng tư đến tháng năm, một lần là từ tháng chín đến tháng mười."
Đại khái là đi theo Biện Thành Vương quá nhàm chán, gã giống như đã nghiêm túc nghiên cứu qua việc cắt lông dê, lúc này tiếp tục nói:
"Cắt lông dê quá sớm dễ làm cho dê bị cảm lạnh sinh bệnh. Cắt quá muộn cũng không tốt, lông ngắn không thể bảo vệ thân thể bị ruồi muỗi đốt, dê sẽ bất ổn. Lông không đủ dài, không thể cắt lông. Dê mang thai, sẽ tận lực cắt lông sau khi sinh nở, để tránh bào thai dê chết yểu..."
"Ngươi nói những lời nhảm nhí này với ta thì không sao, ta lòng nhân hậu có thể nghe được."
Tần Quảng Vương lại nhàn nhạt nói:
"Mà Biện Thành Vương bên kia, tính tình không tốt lắm."
Ngỗ Quan Vương chặt chẽ ngậm miệng lại.
Phù phù!
Một bộ Hành Thi đã chui vào đáy nước, bắt đầu ngược dòng chảy, thề phải vì thành viên tổ chức an toàn thoát đi, tận lực cống hiến chính mình.
Không thể không nói Tần Quảng Vương trước đó chuẩn bị phi thường đầy đủ. Phủ Phụng Thiên, phủ Thuận Thiên, phủ Đạo Lăng, một đường đường núi chuyển đường thủy, tất cả đi một cách tự nhiên, sớm có tiếp ứng.
Những người tiếp ứng này cũng không phải là thành viên vòng ngoài của Địa Ngục Vô Môn, mà chính là dân bản xứ của nước Cảnh, đang sống cuộc sống bình thường. Dạo chơi ngoại thành, hành thương, thăm bạn, du học... Không phải là ít, có lẽ thành bằng hữu nhờ giúp đỡ, hoặc là đơn thuần tiền hàng hai bên thoả thuận xong, bọn họ chỉ là tiện thể mang hộ mấy người, cũng không biết mình đang mang là người nào, đang làm gì.
Chỉ như thế, mới khó lưu vết, mới hiện ra thủ đoạn của Sở Giang Vương.
Ba vị Diêm La im hơi lặng tiếng gia nhập đủ loại đội ngũ, vô thanh vô tức rời đi.
Hồ Sùng Loan này nối thẳng Trường Hà. Qua đường thủy Xích Ngô quan phía trước, là có thể thoát khỏi trung tâm Đại Cảnh đế quốc.
Hiện tại bọn họ đang trên lâu thuyền dạo chơi hồ Sùng Loan, cùng nhóm học sinh của "Thính Trúc học xã" chèo thuyền du ngoạn sông, muốn đi qua cửa ải, xem hết phong cảnh Trường Hà.
Hồ Sùng Loan đã từng là một chỗ Thanh Loan nghịch nước, hiện tại cũng có dị thú mang huyết mạch Thanh Loan còn sót lại, tên là "Sương Oanh", bất quá chỉ bay tới vào tháng mười một, thời gian cụ thể là từ ngày 17 tháng 11 đến ngày 26 tháng 11. Bình thường chín ngày này sẽ là ngày hồ Sùng Loan "Phong hồ".
Đám học sinh Thính Trúc học xã này thừa dịp trước ngày phong hồ, vẫy vùng Trường Hà, hưởng thụ tuổi thanh xuân tươi đẹp.
Còn thân phận ba vị Diêm La thời khắc này, chính là học sinh của "Hắc Sơn học xã", cái gọi là thiên hạ Đạo môn một nhà, tới đây theo thuyền thuận gió ngắm cảnh, cũng không biết Sở Giang Vương làm thế nào có được thân phận này, danh thiếp học điệp sư thừa, đầy đủ mọi thứ.
Vấn đề duy nhất là ... Không rõ Hắc Sơn học xã này có tồn tại hay không.
Ba học sinh Hắc Sơn rời bầy tự xử, dựa vào lan can ngắm hồ, cuối cùng cũng gây nên chú ý.
Đại khái có thể nói rõ hơn là Tần Quảng Vương tóc dài xõa vai, tuấn tú bất phàm, đang thong dong cười nói, thu hút chú ý của mấy vị học viên nữ.
Còn hai tên mặc hắc bào mang nón lá, dưới áo choàng còn có mặt nạ, hạng người giấu đầu lòi đuôi, không đáng để người trẻ tuổi nhìn nhiều.
Các học viên nữ nắm tay nhau, cười nhẹ nhàng đi tới.
Tuổi trẻ thanh xuân tươi đẹp, tản ra mùi vị mê người, làm cho Ngỗ Quan Vương kìm lòng không được chuyển động bước chân, tham lam hít một cái. Nhưng thấy ánh mắt lãnh khốc của Biện Thành Vương bên cạnh, để gã lập tức tỉnh táo lại. Gã nhìn thẳng mặt hồ, không chớp mắt, thân như tượng đá.
"Xin chào mọi người."
Học viên nữ mặt trứng ngỗng đi đầu rất lễ phép, mặc dù hướng về phía Tần Quảng Vương, nhưng còn mang chữ 'Mọi người': "Lúc trước chưa kịp nói chuyện. Ta muốn hỏi một chút, học xã của các ngươi sao gọi là 'Hắc Sơn'? Cái tên này nghe thật lạ."
Biện Thành Vương mặc dù lãnh khốc, nhưng ngay lúc này, cũng chỉ có thể đứng ra. Rốt cuộc hai kẻ thô nam kia, chỉ biết giết người, trên chuyện học hành nào có thể hiểu được?
"Hắc Sơn à..."
Hắn cân nhắc nói.
Nhưng Tần Quảng Vương đã khoan thai mở miệng:
"Hắc giả, Huyền vậy, Chúng Diệu chi Môn. Gọi là tên này."
Biện Thành Vương nhàn nhạt nhìn y một cái, ánh mắt kia hết sức rõ ràng rằng ngươi cũng đọc sách?
Trên mặt Tần Quảng Vương mang theo nét mỉm cười mê người, từ chối cho ý kiến.
Nữ sinh mặt trứng ngỗng đang muốn cười nhẹ nhàng tiếp tục chủ đề, lúc này lại có một thanh âm phi thường không lễ phép vang tới "Chữ 'Sơn' kia giải thích thế nào?"
Theo âm thanh đi lên boong tàu, là một nam tử mặc đạo phục màu đen tướng mạo coi như anh lãng, nhiều ít hơi giống áo ba học sinh Hắc Sơn kia.
Hai kẻ che mặt thì không tính là gì, nhưng so với Tần Quảng Vương mặt đẹp, lập tức không bằng anh bằng em.
Sau lưng gã, phần phật đi theo một đám học viên, hiện ra địa vị bất phàm trong Thính Trúc học xã.
Bởi vì đám người này thế tới hung hăng, biểu tình không lành. Nữ sinh mặt trứng ngỗng kia lập tức tiến lên ngăn lại:
"Tiêu Lân Chinh, các ngươi không phải đang ngâm thơ đối ẩm à, tại sao lại tới đây rồi?"
Tiêu Lân Chinh đầy lòng bi thương, nữ hài xinh đẹp nhất đã đi, ta ngâm thơ, đối ẩm gì nữa? Tưởng ta thích cái đồ chơi này à? Người bình thường ai mà làm thơ!
Nhưng bên ngoài không thể nói như vậy, gã nói:
"Hồ này ánh sáng màu nước như tranh vẽ vần thơ, cần gì ta phải chấm mực? Chẳng bằng cùng mấy vị bằng hữu Hắc Sơn học xã luận đạo, tăng thêm học vấn!"
Gã ôn tồn lễ độ nhìn Tần Quảng Vương, tiếp tục hỏi:
"Chữ Sơn giải thích thế nào?"
Khí thế tiền hô hậu ủng như thế, còn có mấy phần dọa người.
"Nếu như ngươi muốn biết..."
Tần Quảng Vương mỉm cười, bình tĩnh kéo Biện Thành Vương bên cạnh, nói:
"Vậy để vị đệ đệ này nói cho ngươi đi."
Biện Thành Vương lãnh khốc lúc này rất muốn rút kiếm, đương nhiên cũng không phải là muốn chém những thanh niên kia.
"Tại sao không giải thích? Chẳng lẽ cảm thấy Tiêu sư huynh ta không xứng luận đạo với các ngươi?"
Thấy ba học sinh Hắc Sơn không lên tiếng, tự có chó săn thay Tiêu Lân Chinh lên tiếng:
"Tiêu sư huynh nhà ta năm nay mới mười chín tuổi, đã gõ mở một Phủ, nắm giữ thần thông! Nếu mực nước Trường Hà cho mặt mũi, nói không chừng sẽ kịp tham dự hội Hoàng Hà không hạn chế tràng lần tới! Luận đạo cùng các ngươi ở hồ Sùng Loan này, chẳng lẽ không được?"
Người này nói chuyện thập phần khí thế, giới thiệu về Tiêu Lân Chinh như là Lý Nhất số một, Tiêu Lân Chinh sẽ là thứ hai.
Ngỗ Quan Vương dùng sức bắt lấy rào chắn, để cho mình không nên cười lên tiếng.
Tần Quảng Vương mỉm cười nhìn Biện Thành Vương, ánh mắt tràn đầy cổ vũ.
Biện Thành Vương yên lặng nhìn thoáng qua nơi xa, Xích Ngô thủy quan còn cách một đoạn, đành phải nhìn về phía Tiêu Lân Chinh:
"Ngươi vừa mới hỏi cái gì?"
Tiêu Lân Chinh cũng có hàm dưỡng, cười lặp lại:
"Chữ Sơn giải thích thế nào?"
Biện Thành Vương lạnh lùng nói:
"Trảm tiên."
Chém tới tiên nhân trên núi!
Người lật tiên cung ai vậy?
Nhất Chân đạo!
Nhưng phải miêu tả Nhất Chân đạo thế nào?
Tà ma ngoại đạo? Cuồng bội tặc?
Không không.
Nhất Chân đạo chưa bao giờ là tà giáo tả đạo gì đó.
Nhất Chân đạo là một nhánh chính thống của Đạo môn!
Không cần nói người thời nay đánh giá Nhất Chân đạo thế nào, không cần biết lịch sử viết thế nào, cũng không thể cải biến sự thật Nhất Chân đạo là đạo môn chính thống.
Vừa vặn Nhất Chân đạo chính là chung kết thời đại Tiên Cung, mở ra thời đại Nhất Chân.
Cũng vừa vặn lúc thời đại Nhất Chân hủy diệt, tuyên cáo kết thúc thời đại cận cổ.
Tên học sinh Hắc Sơn này nói hai chữ "Trảm tiên" vô cùng đơn giản, hiển lộ ra tu dưỡng đạo học bất phàm về lịch sự thời đại cận cổ!
Tiêu Lân Chinh thu hồi lòng khinh thường, nghiêm túc làm lễ nói:
"Lân Chinh thất lễ, bị lá che mắt, không thấy núi cao. Xin hỏi tôn tính đại danh huynh đài?"
Lần trước ba học sinh Hắc Sơn đi lên thuyền, gã xem như tai to mặt lớn trên thuyền này, nhưng chỉ thoáng nhìn qua danh thiếp, bất quá cũng không nhìn kỹ, cho nên cũng không nhớ ra được tên. Lúc này mới nhận thức lại một chút.
Không cần để ý thái độ người khác như thế nào, Biện Thành Vương vẫn lãnh khốc:
"Trương Thừa Càn."
Tiêu Lân Chinh nói:
"Tại hạ Tiêu Lân Chinh, chính là nhân sĩ phủ Thuận Thiên, thừa nhận đạo thống Ngọc Kinh, Bùi Hồng Cửu là biểu huynh ta. Thành tâm muốn giao thiệp với các hạ, không biết có thể nể mặt, gỡ mặt nạ gặp một lần không?"
Bùi thị của phủ Chính Thiên chính là danh môn đỉnh cấp Cảnh quốc, Bùi Hồng Cửu xuất thân tốt như vậy, thiên tư cũng phi phàm, dáng dấp lại cực kỳ anh tuấn, nổi danh mỹ nam tử, cho nên thanh danh tại Cảnh quốc cực lớn, rất được truy phủng. Tiêu Lân Chinh nhắc đến biểu huynh này, từ trước đến nay mọi việc đều thuận lợi.
Nhưng Biện Thành Vương vẫn như cũ hờ hững, thậm chí không nói lời nào.
Tần Quảng Vương tranh thủ thời gian đi ra cứu vãn:
"Thật không may, Lân Chinh huynh, hai tiểu đệ ta có tướng mạo xấu xí, không muốn gặp người, cho nên mới che lại như thế. Bất quá mọi người giao hữu luận đạo, không cần phải biết mặt!"
Biện Thành Vương lạnh lùng nhìn y, y điềm nhiên như không có việc gì.
Ngỗ Quan Vương cũng nhìn y, nhưng bị trừng trở về.
Người khác không muốn thâm giao, Tiêu Lân Chinh cũng không dây dưa, chỉ nhìn thật sâu Trương Thừa Càn một cái, nói một tiếng "Quấy rầy", sau đó dẫn người trùng điệp rời đi.
Chiếc lâu thuyền bọn họ leo lên cao ba tầng, chứa đủ mọi thứ, có thể đối phó được sóng gió Trường Hà, bản thân cũng có võ lực nhất định. Có thể dùng thuyền này du lịch, xem tài lực những học sinh Thính Trúc học xã này, có thể thấy được chút ít thế lực.
Vị nữ học sinh mặt trứng ngỗng lúc trước đứng ra cản Tiêu Lân Chinh, rõ ràng gia thế cũng bất phàm, vẫn nhìn Tần Quảng Vương không muốn đi:
"Tên vị Trương huynh này chúng ta đã biết, còn ngươi thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận